Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [A a a a a a, mau để cho cậu ấy thắng.]
[Giang Tư Úc, tôi ra lệnh cho anh, làm cậu ấy! Đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin anh]
[ Thanh Thanh đang làm nũng a a a!!! Cậu ấy thế mà sẽ làm nũng! ]
Đại não của Giang Tư Úc trực tiếp ngừng hoạt động, hắn chưa từng thấy qua Lộ Trạch Thanh làm nũng!!!
Sao lại có thể mềm mại như vậy, quá phạm quy rồi.
Trong lúc hắn đang chần chờ vài giây thì xe của Lộ Trạch Thanh đã vượt lên trước, vì khoảng cách xe rất gần khiến thân xe dễ bị cọ xát nên Lộ Trạch Thanh đi rất bình tĩnh.
Giang Tư Úc bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không có biện pháp đi lên phía trước, Chu Sam phía sau cũng trực tiếp ngốc luôn, đây là Lộ Trạch Thanh mà anh ta quen biết sao?
A!?
Này hợp lý sao?
Anh ta còn nhớ lúc quay tập một, Lộ Trạch Thanh luôn luôn lạnh nhạt, nhìn qua vô cùng khó tiếp cận, vì thế nên anh ta tin vào tin đồn, nhận định Lộ Trạch Thanh rất khó ở chung.
Nhưng mà, Lộ Trạch Thanh sẽ làm nũng?
Đừng nói là Giang Tư Úc, dù có là ai thì cũng không thể nào chống lại được!?
Ai có thể từ chối một người đẹp lạnh lùng lại nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng với mình, nếu Giang Tư Úc mà không nhường đường thì anh ta sẽ nhảy xuống nâng xe lên.
"Em lùi lại một chút để tôi đi trước dẫn đường, như vậy sẽ an toàn hơn." Hai tai của Giang Tư Úc hồng hồng, hắn cũng không muốn tạo thêm khó khăn cho Lộ Trạch Thanh.
"Không."
Lộ Trạch Thanh lại đeo kính bảo vệ mắt lên, mang theo bộ dáng không nhận người quen, ai cũng không thể nghi ngờ kĩ thuật lái xe của cậu, cậu nhìn khoảng cách rồi trực tiếp đi vào đoạn đường nhỏ.
Sau khi thành công vượt qua, Lộ Trạch Thanh còn cố ý quay lại, làm một tư thế tay.
"Cảm ơn thầy Giang."
Sau đó cậu nhấn chân ga, không thèm quay đầu lại mà chạy như bay.
Giang Tư Úc: "?"
[Ha ha ha ha ha ha ha, rất xin lỗi, tôi sai rồi.]
[Anh Úc: Thanh Thanh mềm mại của tôi đi đâu mất rồi?]
[Đúng... nhưng Thanh Thanh sẽ làm nũng nha]
[Lần này anh Úc cũng không lỗ.]
Lộ Trạch Thanh đến đích, Giang Tư Úc cũng theo sát phía sau.
Sau khi xuống xe, Lộ Trạch Thanh cởi bỏ mũ và kính bảo hộ, cười khiêu khích nhìn Giang Tư Úc.
"Không cẩn thận nên lại thắng mất rồi."
[Ha ha ha ha ha, Thanh Thanh có chút thiếu đánh.]
[Thật sự là không cẩn thận thôi.]
[Tôi biết rồi, lớn lên đẹp thì làm cái gì cũng được ●ν●]
[Anh Úc, nhanh lên đi, chúng tôi cho phép anh bắt nạt lại.]
Chu Sam yên lặng thu hồi tầm mắt, lại là cái cảm giác như một cái bóng đèn LED này, anh ta nhích nhích sang bên cạnh, tầm mắt ngoài ý muốn dừng ở trên người Thích Nam đang đứng gần Giang Tư Úc.
Cậu ta mím môi, mặt mày đè nặng, có thể nhìn ra là không được vui, khi máy quay lia đến thì cậu ta miễn cưỡng cười, trong tay vẫn cầm cái gối ôm.
Lúc này Thích Nam vô cùng hối hận.
Lúc trước nên trực tiếp từ chối đề nghị kia, người đại diện tìm người đến làm nền cho cậu ta, vậy bây giờ nhìn thử xem rốt cuộc ai mới là người làm nền. Thích Nam ý thức được mình giống như một trò cười, tâm trạng của cậu ta chìm xuống tận đáy, vì cái gì mà mọi thứ trở lên như vậy?
Cậu ta đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ vô cùng tốt, được các fans thích, theo đuổi được danh lợi, nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Lúc trước cậu ta cứ nghĩ trở ngại lớn nhất là.... người kia.
Nhưng hiện tại lại có thêm một Lộ Trạch Thanh.
Thích Nam không nghĩ rõ được nhưng cũng không có ai quan tâm tâm trạng của cậu ta như thế nào, những vị khách mời khách cũng đã đến điểm cuối.
Ngụy Dương mang vẻ mặt ghét bỏ nhảy xuống xe, Trần Minh Phỉ cũng lười nhìn anh ta.
Kiều An Nhiên chơi vô cùng vui vẻ, cậu ta căn bản không tham gia thi đấu, nơi nào có nước thì cậu ta đi vào, cả người đầy bùn, ướt đẫm.
"An Nhiên, hai người lăn qua bùn rồi mới đi đến đây sao?"
Trong tất cả mọi người thì chỉ có Kiều An Nhiên và Trịnh Tiền Phương là vô cùng chật vật, nhưng Kiều An Nhiên vẫn cười rất tươi, "Không có, chỉ là tôi đi qua bùn thôi."
"A, thành niên thật tốt. Chơi bùn cũng sẽ không bị đánh!"
"Người trưởng thành giống em thì cũng sẽ không chơi bùn." Trịnh Tiền Phương không chờ nổi mà muốn đi thay quần áo, cả một người toàn bùn cũng quá khó nhìn.
[Kiều An Nhiên: Thi đấu là cái gì? Ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi chơi bùn]
[Ai! Phú nhị đại thật đáng thương, bùn cũng chưa được chơi qua // đầu chó// ]
[Dư Tình Chưa Dứt đang va chạm tình cảm mãnh liệt, hai người này lại Makka Pakka*]
(*là một nhân vật hoạt hình trong loạt phim hoạt hình 'In the night garden', cái con mà cứ vỗ tay rồi pác cà pác cà pác cà pa..ấy🤣)
Tuy Lộ Trạch Thanh không có một thân bùn đất như Kiều An Nhiên nhưng cũng không tiện đi lại nhiều nơi, bánh xe đi qua bùn nên bắn đầy vào ống quần cậu.
Lúc lái với tốc độ cao thì đất cát ập đầy vào mặt, lúc này cậu chỉ cảm thấy toàn thân là bụi, cậu cũng tính toán đi tắm rửa đổi quần áo một chút.
Giang Tư Úc đi theo sau cậu.
Hai người một trước một sau đi vào hai phòng tắm khác nhau, Lộ Trạch Thanh cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nghĩ đến cánh tay trái vẫn chưa kết vảy nên cậu nâng tay trái lên.
Nếu là lúc trước thì cậu cũng không cần chú ý như vậy, nhưng hiện tại Giang Tư Úc luôn nhìn chằm chằm vết thương của cậu.
Tắm vòi hoa sen không thể nào tránh khỏi việc cánh tay bị ướt, cậu tắm rửa nhanh chóng, rửa sạch cả người tro bụi. Tắm rửa xong, cậu chỉ cảm thấy toàn thân trở lên nhẹ nhõm.
Lộ Trạch Thanh vén tấm màn lên, chưa kịp đi ra thì đã có một cánh tay đẩy cậu trở về.
Lộ Trạch Thanh không rõ nguyên nhân, cậu nhìn Giang Tư Úc - người đột ngột xông vào này.
"Bạn học này, lúc nãy rất kiêu ngạo nhỉ?" Giang Tư Úc nắm lấy cằm cậu.
"Trở mặt vô tình?"
Lộ Trạch Thanh nhịn cười, đè lại khóe môi.
"Là dùng trí thắng được."
Giang Tư Úc đứng ở cửa, thân hình cao lớn ngăn không cho Lộ Trạch Thanh có đường đi ra.
"Lại dùng trí để thắng một lần nữa cho tôi xem thử nào?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Trạch Thanh, cậu có ổn không?" Giọng nói của Kiều An Nhiên truyền tới, "Cậu ở gian nào?"
Lộ Trạch Thanh đẩy Giang Tư Úc ra, muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Giang Tư Úc ngăn lại, hắn nhướng mày nhìn cậu.
"...... Cậu, trước tiên đi ra ngoài chờ tôi."
Lộ Trạch Thanh hít sâu một hơi, muốn dùng lại trò cũ, ngón tay út đột nhiên bị câu lấy.
Đầu ngón tay của Giang Tư Úc có chút lạnh, không chờ Lộ Trạch Thanh phản ứng lại, ngón trỏ của Giang Tư Úc đã cào nhẹ vào lòng bàn tay của cậu.
Có hơi ngứa.
"Vì sao lại muốn Kiều An Nhiên đi ra ngoài, sợ bị cậu ta nhìn thấy?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
Đúng nhỉ.
Vì sao cậu lại muốn Kiều An Nhiên đi ra ngoài trước?
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Em đã đuổi hẳn người ta ra ngoài, nếu tôi không làm cái gì... thì có phải hơi có lỗi với sự chủ động của em không?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
Giang Tư Úc cũng không muốn làm gì, hắn chỉ muốn thắng một ván đấu khẩu để hòa nhau, tâm trạng của hắn vô cùng tốt, không hề buông tha Lộ Trạch Thanh, trêu chọc cậu.
"Vì sao lại muốn thắng tôi?"
Lộ Trạch Thanh không trả lời được, cứ mỗi khi ở bên Giang Tư Úc thì lòng háo thắng của cậu lại vô cùng mạnh.
"Thầy Giang đây là đang không cam lòng."
"Sao tôi lại không cam lòng?"
"Chặn tôi ở trong phòng tắm là một hành vi khi không chấp nhận được chuyện mình thua."
Giang Tư Úc rũ xuống lông mi, vốn nghĩ đến trêu đùa Lộ Trạch Thanh nhưng tầm mắt hắn lại dừng ở đôi môi mọng nước của Lộ Trạch Thanh.
Phòng tắm cũng không hề rộng rãi, hai người đứng ở bên trong có chút chật nhưng Lộ Trạch Thanh lại không hề phát hiện ra điều này, cậu vội vã muốn đi ra ngoài, nhẹ giọng nói.
"Anh Úc."
Giọng nói trong phòng tắm của Lộ Trạch Thanh đặc biệt câu người, phảng phất ở bên tai Giang Tư Úc.
"Tùy tiện trả thù.. là không tốt."
Lộ Trạch Thanh thấp hơn hắn nửa cái đầu, vì mới tắm xong nên đôi mắt còn có chút ướt át, lông mi dính chút hơi nước, cậu ở trong một không gian chật chội trông mong nhìn hắn.
Nháy mắt, trong đầu Giang Tư Úc liền có... một vài liên tưởng không đứng đắn lắm.
Giây tiếp theo, Giang Tư Úc giống như trốn chạy mà rời khỏi phòng tắm.
Còn tưởng rằng phải cần tốn sức một lúc nữa - Lộ Trạch Thanh: "?"
Cậu thu quần áo đã thay bỏ vào một chiếc túi, mang một thân thoải mái rời khỏi phòng tắm, khi cậu mở cửa ra thì liền nhìn thấy Thích Trạch Vũ một thân bùn đất.
Cậu hơi trừng lớn hai mắt.
Cái này so với Kiều An Nhiên còn thảm hơn.
Vì để không chọc giận vị Thích tổng này, Lộ Trạch Thanh thu hồi tầm mắt, bước sang bên cạnh một bước để nhường đường.
"Cậu..."
Lộ Trạch Thanh: "?"
"Cậu tắm rửa cùng với Giang Tư Úc?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Không phải."
Thích Trạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, sau đó ánh mắt lạnh lùng quét một đường trên người Lộ Trạch Thanh, làn da, những chỗ hở ra, không có mấy dấu vết khả nghi.
Lộ Trạch Thanh không biết vị Thích tổng này lại bị làm sao, nhưng với tính tình cổ quái của Thích Trạch Vũ thì không nên tìm hiểu sâu làm gì.
Cậu vừa nhấc chân thì liền nghe được giọng nói đầy sốt ruột của Thích Trạch Vũ.
"Cậu còn nhỏ, không cần phải định chung thân với người khác sớm như vậy."
Lộ Trạch Thanh: "?"
"Trên mạng đều nói người thông minh thì không nên quá chìm đắm trong bể tình." Đây là thứ hôm qua Thích Trạch Vũ nhìn thấy trên Weibo.
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Gay đều rất quỷ kế đa đoan, bọn họ......"
"Anh nói gay cũng bao gồm tôi." Lộ Trạch Thanh sửa lại lời của anh ta.
Thích Trạch Vũ: "......"
"Nếu anh có thành kiến với gay thì chúng ta không thể nói chuyện tiếp được, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước." Ngữ khí của Lộ Trạch Thanh bình thường.
"Ý của tôi không phải là như vậy." Thích Trạch Vũ có chút ảo não, sao anh ta lại mắng cả Thất Thất rồi, "Tôi không phải ám chỉ cậu, tôi muốn nói là một bộ phận gay..."
Lộ Trạch Thanh đánh gãy Thích Trạch Vũ, vô cùng chân thành đưa ra ý kiến.
"Nếu anh sợ gay thì có thể cách xa gay chúng tôi ra một chút, đương nhiên, hầu hết gay sẽ không đi quấy rầy thẳng nam, nếu có thì cũng chỉ là hành vi cá nhân, nhân phẩm.... không liên quan đến việc có là gay hay không."
Thích Trạch Vũ ý thức được chính mình quá sốt ruột, anh ta lo lắng Thất Thất sẽ dành ra quá nhiều tình cảm, về sau sẽ càng chịu nhiều tổn thương hơn, cho nên mới luống cuống như vậy.
"Rất xin lỗi."
Lộ Trạch Thanh ngẩn ra một chút.
Thích Trạch Vũ xin lỗi cậu!?
"Không phải là tôi nói cậu không tốt, tôi không phủ nhận rằng tôi có chút ghét gay nhưng tôi nói với cậu những lời đó không phải vì thành kiến, tôi chỉ cảm thấy, tuổi của cậu còn khá nhỏ, dễ bị mấy lời nói hoa mỹ lừa gạt..."
"Không phải, tôi không phải muốn nói cậu dễ bị lừa gạt."
Thích Trạch Vũ có chút phiền, đây là lần đầu tiên anh ta không biết thuyết phục như thế nào.
"Giang Tư Úc là đại thiếu gia nhà họ Giang, tôi không nói hắn lừa gạt cậu, nhưng năm nay hắn cũng vừa mới 23 tuổi, không lớn hơn cậu là bao. Ở trong vòng nhà giàu này thì phần lớn đều được sủng mà lớn lên, không có phiền nào hay áp lực gì, tư tưởng so với những người cùng tuổi... trẻ con hơn một chút."
"Có lẽ hiện tại hắn rất thích cậu nhưng phần yêu thích này chưa chắc đã duy trì lâu dài, cậu không nên quá mức..."
Lộ Trạch Thanh không biết nói gì, cậu không rõ vì sao Thích Trạch Vũ muốn nói những lời này với cậu. Cậu có thể nhìn ra Thích Trạch Vũ đang quan tâm cậu, cậu nhìn anh ta sốt ruột không biết giải thích thế nào mà có chút mềm lòng.
"Giang Tư Úc là loại người như thế nào, trong quá trình ở chung tôi có thể cảm nhận được, tôi không biết vì sao anh muốn nói những điều này cho tôi nhưng tôi là một người trưởng thành, có thể tự mình phán đoán, nhưng mà..."
"Vẫn rất cảm ơn lời nhắc nhở của anh."
Con ngươi rũ xuống của Thích Trạch Vũ đột nhiên sáng lên.
"Cậu bằng lòng nghe tôi?"
Lộ Trạch Thanh: "............"
Cậu nghi ngờ Thích Trạch Vũ chỉ nghe những lời mà anh ta muốn nghe.
"Rất xin lỗi." Thích Trạch Vũ lại xin lỗi một lần.
"Lần trước là hiểu lầm cậu. Bình thường tôi không như vậy, tôi có chút ghét đồng tính nhưng không phải là cậu, tôi sẽ nỗ lực khắc phục, cậu không cần phải tức giận."
"Tôi không hề giận."
Nháy mắt trong phòng tắm yên tĩnh lại, Thích Trạch Vũ không biết nói gì, Lộ Trạch Thanh cũng không muốn ở lại đây.
"Thích tổng...... Vẫn là đi tắm rửa trước, một thân bùn cũng không quá thoải mái."
"Tôi đi ra ngoài trước."
"Hẹn gặp lại."
Thích Trạch Vũ: "!"
Thất Thất nói hẹn gặp lại với anh ta.
Thất Thất không bài xích việc gặp mặt lần sau.
Ngữ khí Thích Trạch Vũ cao lên, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng.
"Được, hẹn gặp lại."
Không rõ nguyên do - Lộ Trạch Thanh: "......?"
Được rồi.
Anh ta vui là được.
Vốn tưởng là một tổng tài có mấy cái tính tình xấu nhưng hiện tại xem ra là còn có chút khờ.
"Thanh Thanh, sao cậu ở trong phòng tắm lâu vậy?"
Kiều An Nhiên bắt lấy cánh tay của Lộ Trạch Thanh, cậu ta giống như một con chó con dính người, mặc kệ là Trần Minh Phỉ hay Lộ Trạch Thanh thì đều không thể chịu được sự tấn công nhiệt tình của Kiều An Nhiên.
"Không có gì, gặp được một người quen." Lộ Trạch Thanh chưa nói là ai, "Thầy Giang đâu?"
"Ở đó."
Lộ Trạch Thanh nhìn thấy Giang Tư Úc đang dựa vào một thân cây, cũng không biết hắn trốn ra đó làm gì, vừa vặn tầm mắt của Giang Tư Úc chuyển đến đây, hắn nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đi ra.
Hắn chậm rì rì mà đi đến chỗ cậu, không giống như lúc trước đứng lại gần mà lại duy trì một khoảng cách.
Ánh mắt chạm nhau, Giang Tư Úc chột dạ dời tầm mắt, không ai chú ý tới tai của hắn đang dần nóng lên.
-------
Sau khi Thích Trạch Vũ đi ra từ phòng tắm thì nhận được điện thoại của Phong Mặc.
"Cậu đi đâu vậy?" Giọng nói của Phong Mặc có chút buồn ngủ, rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ.
"Đã sắp 12 giờ rồi mà cậu mới thức dậy?"
"Có vấn đề gì sao? Người trẻ tuổi thức đêm không phải là bình thường sao."
Thích Trạch Vũ cũng rất tò mò, đều là người phải quản lý công ty, lúc anh ta đang tăng ca thì Phong Mặc lại vô cùng nhàn rỗi xem phát sóng trực tiếp, chơi game, còn đi du lịch khắp nơi.
Có lẽ Phong Mặc là người đầu tiên cho trợ lý của mình thay mình quản lý công ty.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Phong Mặc thích chơi trò chơi tình yêu văn phòng nhưng nhìn qua cũng rất nghiêm túc, không biết tại sao anh ta lại nghĩ đến Thất Thất cùng Giang Tư Úc.
"Hỏi cậu chuyện này."
Phong Mặc: "?"
"Cậu sẽ kết hôn với trợ lý của cậu sao?"
Phong Mặc nhíu mày.
"Vì cái gì muốn kết hôn, bị trói buộc rất khó chịu nha, yêu đương thật tốt, cậu đột nhiên hỏi tôi chuyện này làm gì?"
"Đàn ông cặn bã."
Thích Trạch Vũ lạnh lùng tắt điện thoại, quả nhiên vẫn không thể nào yên tâm được, Phong Mặc nguyện ý trao quyền cho trợ lý nhưng lại không muốn kết hôn cùng với trợ lý.
Trong thời gian yêu thích, dù là yêu cầu quá mức như thế nào cũng có thể chấp nhận, chỉ cần không thích nữa....cũng không biết vị trợ lý kia có thể tiếp tục ở trong công ty không.
Nghe xong suy nghĩ của Phong Mặc càng làm Thích Trạch Vũ lo lắng.
Hiện tại Giang Tư ÚC cũng giống như Phong Mặc, nguyện ý vì Thất Thất mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn không còn thích Thất Thất nữa thì Thất Thất sẽ giống như vị trợ lý kia, bị vứt bỏ sao?
Không được.
Anh ta không thể mặc kệ được.
Khi còn nhỏ Thất Thất đã chịu nhiều khổ cực như vậy, không cần phải ăn thêm khổ trong tình yêu nữa.
Vừa mới tắt điện thoại thì Phong Mặc gọi lại.
"Ê, cậu không nói một lời mà lại tắt điện thoại, tôi có việc muốn nói với cậu, cậu đang ở đâu?"
Thích Trạch Vũ nhìn xung quanh, tầm mắt dừng ở biển tên.
"Cửa của phòng tắm vòi hoa sen."
Phong Mặc: "?"
"Trấn nhỏ lớn như vậy, cậu nói với tôi cậu đứng trước cửa phòng tắm vòi hoa sen? Tôi làm sao biết được là phòng tắm vòi hoa sen nào, sao cậu không nói cậu đang ở trên trái đất luôn đi."
Thích Trạch Vũ:"......Ở câu lạc bộ xe việt dã."
Không lâu sau Phong Mặc liền đến.
Hai người tìm một nơi để ăn trưa, địa điểm lựa chọn chắc chắn là cùng một nhà hàng với tổ chương trình, anh ta ngồi cách mấy vị khách mời vài bàn.
"Tôi nói trước với cậu chuyện này, cậu cứ ngồi nghe trước đã."
Thích Trạch Vũ hất cằm, ý bảo nhanh nói đi.
"Hôm Thích Nam về nước, nhà cậu đi đến sân bay để đón cậu ta sao?"
"Đúng, là tôi đi đón."
"Cậu gặp cậu ta ở chỗ nào, có thấy cậu ta đi ra từ cửa không?"
Thích Trạch Vũ ý thức được chỗ không đúng.
"Cậu muốn nói......"
"Đúng, cậu ta căn bản không phải là bay về từ nước F, trong tất cả chuyến bay hôm đó ở thành phố A không có tên Thích Nam."
"Có hai khả năng xảy ra, một là Thích Nam đã về nước trước, rồi giả vờ là hôm đó mới trở về, nhưng tôi suy nghĩ kĩ thì không có lý do gì để làm chuyện này cả, hai là Thích Nam không ở nước F."
"Nhưng ở nước F thật sự có tác phẩm dự thi của Thích Nam, chỉ là bỏ cuộc ở trận chung kết, bởi vì thế có thể suy ra... bọn họ là hai người."
Thật ra Thích Trạch Vũ cũng đoán được một chút, nhưng Thích Nam này xuất hiện trước mặt bọn họ vì cái gì?
"Thích Nam có anh em sinh đôi nào không?"
Thích Trạch Vũ lắc đầu.
"Không nghe cậu ta nhắc qua, lúc cậu ta mới về nhà mẹ đẻ cũng hay gọi điện video cho chúng tôi nhưng không nói nhiều về người nhà, nếu hỏi đến thì cậu ta đều nói là mọi chuyện khá tốt, bảo chúng tôi không cần phải lo lắng."
"Cậu ta cũng hay gọi về hỏi thăm cha mẹ tôi cùng với bà nội, cũng hỏi thăm tin tức của Thất Thất."
Thích Trạch Vũ nhớ rõ, Thích Nam rất quan tâm, chờ mong việc tìm về Thất Thất.
"Thân thể của con đã khá tốt, khi Thất Thất trở về thì con có thể đi khắp nơi cùng với cậu ấy, cậu ấy muốn chơi gì con cũng có thể chơi cùng được."
Đây là lời hứa của Thích Nam đối với Thất Thất.
Thích Nam cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Hơn nữa Thích Nam đúng là học ở nước F, có học tịch, cũng có bạn bè và giáo viên có thể chứng minh, còn từng lấy qua rất nhiều giải thưởng nên nhìn qua không giống bị hạn chế tự do.
Nhưng tại sao lại bỏ thi trận chung kết?
Nếu bọn họ là hai người, hiện tại anh ta nói ra thì có thể gây nguy hiểm cho Thích Nam không?
"Lại nói, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao cô chú lại nhận nuôi Thích Nam? Tôi đã từng nhìn thấy trường hợp sinh con trai nên nhận nuôi thêm một con gái, hoặc ngược lại để mong đều có trai gái."
"Nhà các cậu đã có hai đứa con trai rồi thì tại sao lại nhận nuôi thêm nữa?"
"Ngay từ đầu không phải là nhận nuôi mà chỉ là giúp đỡ."
"Giúp đỡ?"
Khi còn nhỏ sức đề kháng của Thất Thất không tốt nên thường được Lộ Niệm Sơ dắt đi kiểm tra sức khỏe, lúc đó bọn họ thường nhìn thấy Thích Nam, khi đó cậu ta mới hơn 3 tuổi.
Lộ Niệm Sơ hỏi thêm vài câu.
Sau đó mới biết được từ lời của các hộ sĩ, tim của đứa bé này có vấn đề nên bị vứt bỏ, có lẽ là trong nhà không thể gánh vác được viện phí đắt đỏ.
Những trường hợp như này thường được đưa đến viện phúc lợi, viện phúc lợi sẽ liên hệ với các bệnh viện địa phương.
Bệnh viện mà nhà họ Thích đến khám chính là bệnh viện tư nhân, ngoại trừ giới nhà giàu thì cũng chỉ có người nổi tiếng mới lựa chọn.
Bị vứt bỏ thì không có khả năng xuất hiện ở đây.
Hộ sĩ nói cho Lộ Niệm Sơ.
"Vốn dĩ đứa nhỏ này đã có người nguyện ý trợ giúp tiền thuốc men, giai đoạn trước vẫn thường đến đây thăm, thỉnh thoảng còn mua chút đồ chơi hoặc đồ ăn vặt đến."
Nhưng đối phương chỉ là vì danh lợi.
Người giúp đỡ đó là một nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng, bởi vì làm từ thiện mà thu được một ít fans, các fans cảm thấy tác phẩm của tên này rất đẹp, hơn nữa nghĩ tên này còn có lòng làm việc thiện nên vui vẻ nâng đỡ hắn.
Bởi vì thế mà tên nhiếp ảnh gia này còn nhận được một công việc khiến nhiều nhiếp ảnh gia khác ghen tị. Khi mục đích đã đạt được thì tên này liền không quan tâm nữa.
Lộ Niệm Sơ có con của chính mình cũng đau lòng cho đứa trẻ Thích Nam bị vứt bỏ này.
"Tôi nguyện ý chi trả các khoản phí phẫu thuật cùng với các khoản phát sinh khác." Lộ Niệm Sơ không nghĩ nhiều mà tiếp nhận việc giúp đỡ này.
Sau đó, Lộ Niệm Sơ thường dẫn hai anh em đi thăm Thích Nam.
Có một lần, sau khi rời phòng bệnh đi ra cổng bệnh viện, Thất Thất quay đầu lại, cậu nhìn thấy Thích Nam được hộ sĩ ôm, đứng bên cửa sổ trông mong nhìn họ rời đi.
Thất Thất đứng im tại chỗ, "Mẹ ơi, chúng ta có thể đưa em trai về nhà không?"
"Chờ sức khỏe của em trai tốt lên thì mẹ sẽ tìm cho em trai một cha mẹ tốt, nếu con thích em trai thì cũng có thể thường xuyên đến thăm."
"Tại sao lại không thể về nhà của chúng ta?"
Khi đó nhà họ Thích không có tính toán muốn nhận nuôi con.
Lộ Niệm Sơ cũng giải thích, đưa về nhà không phải là một chuyện đơn giản.
Thất Thất mới 4 tuổi, có một vài điều cậu không hiểu được.
"Cho nên Thích Nam là do Thất Thất đưa về nhà?"
"Cũng có thể nói như vậy."
"Cậu mới vừa nói khi nhỏ Thích Nam đã làm giải phẫu, vậy giải phẫu kia hẳn là sẽ lưu lại sẹo."
Thích Trạch Vũ bừng tỉnh.
Cho dù đã làm trị liệu làm mờ sẹo thì chỉ cần đi đến bệnh viện kiểm tra cũng có thể tra ra là đã từng làm giải phẫu liên quan đến tim không.
Vấn đề là làm thế nào để Thích Nam hiện tại đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ?
Tầm mắt của Thích Trạch Vũ dừng trên người của Thích Nam, từ khi phát hiện điểm đáng ngờ, anh ta cảm thấy Thích Nam này khác xa với những gì trong quá khứ.
Thích Trạch Vũ nhớ kĩ chuyện này, muốn tìm một cơ hội để thử Thích Nam, hiện tại cậu ta đang cùng quay chương trình với Thất Thất, không thể cho cậu ta biết rằng bọn họ đã nhận ra Thất Thất được.
Trước hết cứ lừa gạt đã.
"Tôi vừa mới nói chuyện với Thất Thất, em ấy nói hẹn gặp lại với tôi, cậu nói xem, lát nữa tôi có nên chào hỏi em ấy một câu không?"
Phong Mặc không quá tự tin lắm nhưng anh ta cũng muốn chào hỏi Thất Thất một tiếng, đầu tiên làm quen một chút, có khi trong tương lai có thể làm một người anh trai.
"Đi đi, tôi cũng chào hỏi em ấy một cái."
"Chờ bọn họ ăn xong."
Ánh mắt của Thích Trạch Vũ nhu hòa hơn, em trai của anh ta đã trưởng thành rồi. Khi còn nhỏ Thích Trạch Vũ còn thường xuyên cãi nhau với Thất Thất, có đôi khi còn chê Thất Thất phiền.
Nhưng đến khi Thất Thất bị bắt cóc thì anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ, về sau anh ta sẽ không chọc giận Thất Thất nữa.
Chỉ cần có thể tìm về được, anh ta sẽ chiều chuộng Thất Thất, cậu muốn gì thì anh ta cũng sẽ cho.
Thích Trạch Vũ nhớ đến, có một lần anh ta và Thất Thất còn cãi nhau vì Thích Nam.
Năm ấy, Thích Trạch Vũ 9 tuổi, chính mình cũng chưa trưởng thành còn chê cười Thất Thất quá ngây thơ.
"Em không hiểu cái gì cả, chỉ muốn đưa người khác về nhà."
"Anh mới không hiểu ý."
Thích Trạch Vũ tưởng là Thất Thất không phục.
Chậm rãi lớn lên anh ta mới dần hiểu, Thất Thất muốn cãi nhau không phải là về vấn đề hiểu hay không, Thất Thất chỉ muốn Thích Trạch Vũ không ghét bỏ Thích Nam, mà anh ta cũng không thật sự ghét bỏ cậu ta.
"Nhận nuôi một đứa trẻ, không phải chỉ cần cho nơi ở cùng ăn mặc là được, cha mẹ không có nhiều sức lực như vậy để đi chăm sóc thêm đứa trẻ khác, có một mình em là đã rất phiền toái rồi." Thích Trạch Vũ muốn giảng đạo lý cho cậu hiểu.
"Hiện tại em muốn chơi cùng cậu ta nên nguyện ý chia sẻ đồ chơi cùng đồ ăn vặt, vậy nếu sau này thì sao?"
"Về sau cũng sẽ chia sẻ với cậu ấy."
Thích Trạch Vũ: "Về sau không phải là chỉ chia đồ chơi."
"Đồ ăn vặt cũng có thể..."
"Trong đầu của em ngoại trừ ăn và chơi thì còn có thể chứa thứ khác không?"
"Muốn ngủ." Thất Thất nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, thành công khiến cho chính mình mệt nhọc, ngáp vài cái.
Thích Trạch Vũ: "......"
Thích Trạch Vũ đúng thật là ghét bỏ Thất Thất tuổi còn nhỏ, không thể nào nói chuyện với nhau được nhưng anh ta vẫn nắm lấy tay của Thất Thất, dẫn cậu đi ngủ.
"Chỉ nằm với em thôi, không kể chuyện xưa, em đã 4 tuổi rồi, phải học được cách tự mình ngủ."
"Vâng."
Thất Thất ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Thích Trạch Vũ mới vừa cảm thấy vui mừng liền nghe Thất Thất hỏi.
"Không kể chuyện xưa thì có thể nói chuyện khác không?"
Thích Trạch Vũ: "... Không thể."
"Chúng ta còn chưa nói xong. Về sau còn phải chia cho em trai cái gì?" Thất Thất vẫn còn nhớ thương việc mang Thích Nam về nhà.
Thích Trạch Vũ cũng không hiểu lắm nhưng ở trước mặt Thất Thất vẫn muốn giả vờ như mình biết, Thích Trạch Vũ đem những chuyện mình đã nghe qua rồi bịa thêm chuyện một hồi.
"Con nuôi cùng con ruột có quyền thừa kế ngang nhau, cũng có nghĩa là những thứ về sau em sở hữu còn phải chia cho Thích Nam, không chỉ là đồ chơi và đồ ăn vặt."
"Giống như tình yêu của cha mẹ, sẽ không chỉ cho anh và em mà còn cho cậu ta nữa."
"Như vậy em có thể chấp nhận không?" Thích Trạch Vũ cố ý hù dọa Thất Thất.
"Cha mẹ rất yêu em, nhưng em trai lại không được yêu thương, vậy chúng ta có thể cùng cha mẹ yêu thương em trai."
"Được rồi, em vẫn không hiểu."
Thích Trạch Vũ không muốn cùng đứa em trai chỉ mới 4 tuổi thảo luận về chủ đề này.
"Ai nói em không hiểu, còn có thể đem sự chán ghét anh trai chia cho cậu ấy."
Thích Trạch Vũ muốn nhảy lên đánh người.
"Lộ Trạch Thanh, buổi tối em ngủ một mình đi. Dự báo thời tiết nói nửa đêm sẽ có mưa, còn sẽ có sét đánh, tia chớp sẽ phá tan cửa sổ rồi đánh em thành một hòn than đen."
"Vừa đen vừa xấu, tất cả mọi người sẽ ghét bỏ em, không có ai yêu em nữa."
Thích Trạch Vũ càng nói càng nghiện.
Sau đó, Thích Trạch Vũ nhìn thấy hai mắt của Thất Thất bắt đầu hồng, nước mắt còn ở vành mắt, hai tay túm chặt lấy chăn.
Thích Trạch Vũ: "......"
"Lừa em đó."
Thích Trạch Vũ sợ Thất Thất khóc lớn quá thì anh ta sẽ bị Thích Hoài đánh, Thích Trạch Vũ duỗi tay muốn che lại miệng Thất Thất, sợ Thất Thất sẽ đi cáo trạng.
"Không có sét, không có mưa, đừng khóc."
Thất Thất hít hít cái mũi, ngừng ba giây, Thích Trạch Vũ còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thất Thất lại khóc lớn hơn.
Thích Trạch Vũ: "......"
"Không được khóc."
Uy hiếp như thế nào cũng không thể dừng được, Thích Trạch Vũ đành phải nhẫn lại dỗ dành cậu.
"Trời sẽ không mưa đâu, cũng sẽ không có sét đánh."
"Anh lừa em thôi, anh là kẻ lừa đảo."
"Anh là người xấu."
"Anh chính là con quỷ đáng ghét."
Tiếng khóc ngừng, Thất Thất chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. "Đúng, là chính anh thừa nhận."
"Em còn học được giả khóc?"
Thích Trạch Vũ trợn mắt há hốc mồm, chờ anh ta phản ứng được là chính mình bị chơi, Thất Thất đã nhắm hai mắt lại, cậu vỗ vỗ bụng nhỏ của chính mình.
"Đứa trẻ ngoan buồn ngủ."
Lúc đó Thích Trạch Vũ tức giận đến ngứa răng, hiện tại nhớ đến chỉ cảm thấy Thất Thất thật đáng yêu, anh ta thật ngu ngốc, rõ ràng Thất Thất rất ỷ lại vào anh ta mà anh ta lại luôn muốn trêu chọc cậu.
Mà ở nơi mà anh ta không nhìn thấy, Thất Thất đã lớn như vậy rồi, Thích Trạch Vũ có chút khổ sở, cũng có chút đau lòng.
Thất Thất đáng yêu như vậy, tại sao cha mẹ nuôi kia có thể nhẫn tâm như vậy.
Đã bắt cóc rồi còn muốn ngược đãi.
Tuy ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng Thất Thất của anh ta vẫn rất tốt bụng.
Anh ta đã nói những lời như thế với Thất Thất trong phòng tắm, dù có nghe vào hay không thì Thất Thất vẫn rất ôn hòa lễ phép.
Nếu có thể, Thích Trạch Vũ hy vọng cậu không cần phải hiểu chuyện, cũng không cần lễ phép như thế.
Cứ tùy hứng một chút.
Giống như khi còn nhỏ vậy, cố tình chơi xấu một chút, anh ta thích nhìn thấy nụ cười của Thất Thất sau khi thực hiện được trò đùa dai, còn muốn đón Thất Thất về nhà nữa.
-----------
Sau khi ăn cơm xong thì thường sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Tần Diên Xuyên dẫn bọn họ đến câu lạc bộ đấu vật.
[Trấn nhỏ lãng mạn như vậy sao lại có một nơi để vật lộn, hợp lý sao?]
[Trên đường hẹn hò xảy ra tranh cãi nên đến làm một trận?]
[Cười chết, Tần Diên Xuyên muốn bọn họ mang cái mặt bầm dập đi quay chương trình sao?]
"Vị này chính là huấn luyện viên dạy chúng ta đấu vật , trước tiên chúng ta hãy để cho huấn luyện viên thể hiện chút tài năng."
Mọi người không có hứng thú lắm, Tần Diên Xuyên nỗ lực lôi kéo hứng thú của mọi người.
"Luyện đấu vật rất tốt, sao mấy cậu lại có cái nhìn tiêu cực như vậy!"
"Đạo diễn Tần, ông gặp qua chương trình tình yêu nào đưa khách mời đi vật lộn không? Là muốn cho tình địch đánh nhau sao? Hay là cặp đôi đánh nhau?"
"Đây không phải là trò chơi chia tay chứ?"
Tần Diên Xuyên "Hắc hắc" cười một tiếng.
"Mấy người còn quá trẻ tuổi nên không hiểu được đâu?"
"'Vật lộn' cũng tương đương với 'vật lộn', tiếp xúc tay chân... thường xuyên qua lại, đối thủ một mất một còn cũng có thể biến thành người yêu."
Khách mời: "......?"
[Có phải đạo diễn Tần đang lái xe không, vèo một cái liền đi qua?]
[Rolls-Royce Phantom áp trên mặt của tôi.]
[Cái gì cái gì, tôi còn không có lên xe, ý gì vậy? ]
Kiều An Nhiên nghe không hiểu nhưng cậu ta rất kháng cự, "Nhỡ bị ngã hay chạm vào đâu, què... thì tổ chương trình sẽ chịu tiền thuốc men của tôi chứ?"
"Ha ha ha ha, Tiểu Kiều tỉnh dậy đi, cậu là phú nhị đại."
Tần Diên Xuyên bảo bọn họ đi xem, bên cạnh đang có hai người luyện tập, cũng là một cặp đôi, chàng trai đang dạy cô gái cách ra quyền, tay cầm tay chỉ dạy.
"Ra chân phải có lực, thử lại một lần."
Kiều An Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía những người khác. "Mấy người có ai luyện qua không?"
"Có." Giang Tư Úc nhàn nhạt mà lên tiếng.
"Tôi chỉ mới nhập môn." Trần Minh Phỉ đáp.
Kiều An Nhiên mở to hai mắt nhìn, "Minh Phỉ, chúng ta lại không phải 1, không cần luyện cường tráng như vậy."
Trần Minh Phỉ: "......"
"Này cùng với cường tráng không có quan hệ, cậu không thấy rằng có rất nhiều cô gái cũng học sao, có thể giảm bớt áp lực, cũng có thể phòng thân."
Kiều An Nhiên chỉ có ấn tượng với vật lộn qua phim truyền hình sòng bạc, đàn ông đầy cơ bắp đấu đá nhau.
Lộ Trạch Thanh không chút để ý mà nói một câu. "Tôi cũng biết."
"Trạch Thanh, sao cái gì cậu cũng biết vậy?" Chu Sam vô cùng khiếp sợ, mỗi tập Lộ Trạch Thanh đều có thể cho bọn họ các bất ngờ khác nhau.
Nghe thấy lời này, khóe miệng của Giang Tư Úc kiêu ngạo cong lên.
Lộ Trạch Thanh biết...... tất nhiên là vì hắn...... tay cầm tay mà dạy.
Nghĩ đến đây, Giang Tư Úc vừa bực mình vừa buồn cười.
Lộ Trạch Thanh quên hết về hắn nhưng thuật phòng thân hắn dạy lại nhớ rõ ràng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");