Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 49
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Tư Úc phát hiện chính hắn bắt đầu đi vào một vùng khó hiểu.

Bởi vì ngày mà Lộ Trạch Thanh 18 tuổi cậu không đến nên lúc đó hắn nhận định Lộ Trạch Thanh đã xảy ra chuyện gì. 

Nhưng nếu hai tháng trước, Thanh Thanh bởi vì hắn mà đến nhà hàng hải sản đó...

Vậy thuyết minh.

Hai tháng trước Lộ Trạch Thanh không có mất trí nhớ.

Mà Giang Tư Úc gặp lại Lộ Trạch Thanh là hơn một tháng trước ở bệnh viện, đầu của Lộ Trạch Thanh bị thương nên ở lại bệnh viện quan sát....

Hoặc là có thể suy đoán, Lộ Trạch Thanh là bị thương dẫn tới mất trí nhớ.

Nhưng có điểm kỳ quái, nếu Lộ Trạch Thanh thật sự mất trí nhớ, biểu hiện của cậu lại không giống như người bị mất trí nhớ. 

Cậu hình như cũng không để ý chuyện mất trí nhớ này.

Giang Tư Úc càng nghĩ càng kỳ quái, thậm chí còn có một suy nghĩ kì lạ hơn.

Lộ Trạch Thanh sẽ không...... không biết chính cậu bị mất trí nhớ chứ?

Sẽ có người bị mất trí nhớ nhưng không biết mình bị thiếu hụt ký ức sao? Chưa từng nghe qua có chuyện này.

Hiện tại không thích hợp, nếu không Giang Tư Úc muốn đi gặp bác sĩ để hỏi một chút.

Giả thiết Lộ Trạch Thanh bị mất trí nhớ hai tháng trước, mấy năm nay bọn họ tách ra... tại sao Lộ Trạch Thanh lại không đi tìm hắn? Hắn đã tìm Lộ Trạch Thanh hai năm rồi. 

Lúc giáo viên cấp ba nói với hắn không có học sinh nào là tên là Lộ Trạch Thanh, lúc đó Giang Tư Úc chính là mò kim đáy biển. 

Ai có thể nghĩ đến, về sau cậu thật sự dùng cái tên Lộ Trạch Thanh này. 

"Làm sao vậy?"

Nhận thấy được cảm xúc của Giang Tư Úc không đúng, Lộ Trạch Thanh hỏi.

Máy quay trực tiếp quay đến đây, Giang Tư Úc lắc đầu.

"Không có gì."

Giang Tư Úc tính toán chờ tập này kết thúc thì sẽ đi hỏi thăm bác sĩ khoa não một chút. 

----------

Sáng sớm hôm sau.

Hai người trực tiếp ngồi máy bay về thành phố A, trợ lý giúp hai người họ mang hành lý về, bọn họ đi đến trung tâm mua sắm mua quà.

"Anh tặng cái gì?"

"Bà cụ thích lễ Phật, cha tôi nhờ người lấy được một bức thư pháp viết kinh Phật bằng tay nổi tiếng từ buổi đấu giá, cũng coi như là chạm đúng sở thích."

Lộ Trạch Thanh cảm thấy thư pháp chắc không rẻ nhưng cậu vẫn tò mò hỏi một câu.

"Rất quý sao?"

"Tám chữ số."

Tám chữ số nếu ở giới hào môn thì không tính là nhiều, cũng không đặc biệt quý giá. Nhà họ Giang và nhà họ Thích hiện tại không có hợp tác gì với nhau, quan hệ cũng không nhiều, nếu là gia đình khác có hợp tác với nhà họ Thích thì có lẽ giá trị sẽ từ chín con số trở lên.

Lộ Trạch Thanh: "...... Tôi không có gì để tham khảo cả."

Trách không được lần trước Thích Nam muốn mua Phật châu ở trên núi, hóa ra cụ bà nhà họ Thích yêu thích như vậy, nhưng mọi người đều gãi đúng chỗ ngứa thì sẽ không đưa quà lặp lại sao?

"Không cần tham khảo nhà chúng tôi tặng gì."

Giang Tư Úc tặng quà mừng thọ là đại diện cho nhà họ Giang chứ không phải cá nhân hắn. Đó là món quà cha mẹ hắn đấu giá được, cũng đề cập đến khả năng hợp tác trong tương lai của hai nhà. 

Lộ Trạch Thanh nhận được thư mời riêng nhà họ Thích, tính chất khác hoàn toàn với việc hợp tác công việc nhà bọn họ, vì vậy cậu không cần tặng đồ vật quá quý giá. 

Giang Tư Úc gợi ý cho cậu.

"Có thể xem một chút ngọc."

Hai người đi dạo mấy nhà cửa hàng, Lộ Trạch Thanh vẫn không chọn được gì, dựa theo ý của Giang Tư Úc nên cậu cũng không cần lo lắng nhiều. Rốt cuộc thì Thích Trạch Vũ mời cậu đi cũng không phải vì mấy món quà đó.

Lộ Trạch Thanh cũng biết ý tứ này nhưng cậu vẫn muốn cẩn thận chọn lựa.

Hai người lại đi dạo một lúc, điện thoại của Giang Tư Úc vang lên.

Nhìn tên người gọi, Giang Tư Úc nói, "Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại một chút."

"Được."

Lộ Trạch Thanh tự đi dạo một vòng, ma xui quỷ khiến mà đi vào một cửa hàng châu báu.

"Chào mừng đã đến, nếu cảm thấy thích cái gì thì tôi có thể đưa cho cậu xem thử. Cậu muốn tặng người khác sao?"

"Đúng."

Lộ Trạch Thanh đeo khẩu trang, âm thanh nghe có chút rầu rĩ. "Tôi muốn xem vòng cổ."

Chị gái đứng trước quầy sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy âm thanh của người thanh niên trước mặt này thật dễ nghe, nhưng người thanh niên này lại đội mũ và cố ý đè thấp xuống.

Cô gái không nhìn thấy diện mạo của cậu, mặc dù đội mũ và đeo khẩu trang nhưng cô cũng có thể nhạy bén mà nhận định đối phương là một chàng trai rất đẹp trai.

"Vòng cổ ở bên này, xin đi theo tôi."  

Lộ Trạch Thanh đi theo nhân viên nữ đến một quầy khác.

"Xin hỏi cậu muốn tặng cho bạn gái hay là tặng cho mẹ?"

Đàn ông bình thường đến cửa hàng thì chủ yếu là muốn mua đồ cho bạn gái hoặc cho mẹ, nhân viên cửa hàng nhìn thấy nhiều nên đã thành thói quen.

"Tôi muốn xem cái này."

Lộ Trạch Thanh chỉ vào chiếc vòng cổ ở chính giữa kệ thủy tinh.

"Đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, cậu rất có mắt nhìn đó." 

Cô gái đeo găng tay vào, mở cửa thủy tinh, nâng vòng cổ đưa cho Lộ Trạch Thanh.

"Cái vòng cổ này khá đẹp."

Không chờ Lộ Trạch Thanh gì, người thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu nói, "Cái này đẹp đó, nếu không cậu mua cái này đi." 

Lộ Trạch Thanh dừng lại.

Lông mi cậu nâng lên, người thiếu niên đưa vòng cổ cho Thích Nam.

"Xin lỗi, vòng cổ là do cậu đây xem trước."

"Xem thử thì làm sao, chưa chắc cậu ta đã mua nó, chúng tôi cũng chỉ muốn xem thử." Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, đang muốn nói cái gì, Thích Nam đưa vòng cổ lại cho Lộ Trạch Thanh.

"Xin lỗi."

"Anh đưa cho cậu ta làm gì, cái đó rất đẹp còn gì, anh tặng cho tôi...." Thiếu niên liếc mắt nhìn Lộ Trạch Thanh một cái, bỗng nhiên kêu to, "Là Lộ Trạch Thanh."

Lộ Trạch Thanh nhíu mày, giọng nói của thiếu niên rất lớn, rất nhanh đã lôi kéo được sự chú ý của mọi người xung quanh. 

"Anh sợ cậu ta làm gì? Nhà họ Thích mà để cậu ta bắt nạt anh sao?" Ngữ khí của thiếu niên vô cùng kiêu ngạo.

Sắc mặt của Thích Nam cứng đờ, lôi kéo tay thiếu niên.

"Đừng nói nữa, đi thôi."

Thấy Thích Nam không có ý dây dưa, Lộ Trạch Thanh cũng lười phản ứng. Tuy rằng cái vị bên cạnh cậu ta...không nhìn ra là ai nhưng khẳng định là người bị sủng hư từ nhỏ.

Một bộ dáng chỉ có mình là nhất.

"Làm gì? Vì cái gì phải đi, nếu anh thích thì mua luôn, cái tên quỷ nghèo kia làm sao có thể mua nổi?" Thiếu niên khinh miệt liếc Lộ Trạch Thanh một cái, "Trách không được giờ độ nổi tiếng của anh không bằng cậu ta, người ta còn biết giả vờ." 

Thiếu niên cũng không có ngữ khí tốt gì với Thích Nam, bộ dáng cao ngạo, hai người có thể đi cùng nhau cũng kỳ quái. 

"Cái này bao nhiêu tiền?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Khoảng 200 vạn." Cô gái báo giá xong thì lập tức cười nói, "Nếu làm quà tặng thì tôi gợi ý cậu nên xem thêm một vài thứ nữa rồi quyết định."

Cô gái mỉm cười vô cùng chuyên nghiệp, lời này rõ ràng là đang giải vây giúp Lộ Trạch Thanh.

Giá cả này đúng là cao hơn dự đoán của Lộ Trạch Thanh.

Nguyên chủ là con cháu nhà họ Thích nhưng nếu nguyên chủ không tính toán quay về nhà họ Thích thì Lộ Trạch Thanh sẽ làm theo ý nguyện của nguyên chủ, giảm bớt qua lại với nhà họ Thích, tuy rằng không biết vì sao Thích Trạch Vũ lại gửi thư mời, nhưng sau khi kết thúc tiệc tối này... 

Lộ Trạch Thanh do dự, cũng chỉ vài giây cậu liền có quyết định.

Dù sao về sau sẽ không có giao thoa, nương theo cơ hội này, thay nguyên chủ tặng cụ bà nhà họ Thích một phần lễ, cũng coi như... có chút chữ hiếu. 

Thật ra cậu không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy cụ bà Thích sẽ rất thích. Yêu cái đẹp là bản tính sẵn có của con người, dù phụ nữ ở tuổi nào thì chắc chắn đều thích trang sức châu báu.

Nếu không thích...... quà đưa đến là được, việc còn lại không phải là việc Lộ Trạch Thanh có thể can thiệp.

"Cảm ơn, nhưng tôi cảm thấy nó đặc biệt đẹp, lấy cái này đi."

"Được ạ."

"Chờ một chút." Thiếu niên thấy Lộ Trạch Thanh thật sự muốn mua thì lập tức vội vàng, "Chúng tôi cũng không nói là không cần, sao cô lại trực tiếp bán cho cậu ta?" 

Người phục vụ hơi hơi mỉm cười. "Xin lỗi, là cậu này chọn trước." 

"Ý tứ chính là không bán cho chúng tôi?"

"Đừng náo loạn." Thích Nam ngại mất mặt, kéo thiếu niên một cái.

"Là tôi nháo sao? Lộ Trạch Thanh rõ ràng là cố ý, chỉ vì nói cậu ta nghèo đến nỗi mua không nổi, hiện tại lại giả vờ như có thể mua được, đừng để đến tiền để ăn mì gói cũng không có."

Lộ Trạch Thanh nghe được thì không còn gì để nói, cậu không biết nhân viên vừa rồi giúp mình có phải chịu liên lụy gì không, cậu mở miệng hỏi một câu.

"Trong cửa hàng chỉ có một cái này thôi sao?"

"Đúng, vậy, mỗi cửa hàng chỉ có một cái vòng cổ này." Nhân viên bán hàng nở một nụ cười, giải thích với Thích Nam và thiếu niên kia, "Nếu hai vị muốn mua thì tôi có thể nhờ cửa hàng khác đem lại đây." 

Thiếu niên dừng một chút.

"Ha, ai muốn mua đồ giống với cậu ta. Hai trăm vạn một cái vòng cổ sao? Chúng tôi cũng không hiếm lạ."

Lộ Trạch Thanh biết thiếu niên chỉ muốn gây rắc rối, cũng không thật sự muốn mua nên làm lơ bọn họ.

Cậu lấy thẻ ra đưa cho nhân viên.

"Mời cậu đi đến quầy thu ngân, tôi sẽ gói lại giúp cậu."

"Được."

Nhân viên cửa hàng cũng không phản ứng bọn họ, thiếu niên tức giận đến trừng mắt.

"Sao anh lại vô dụng như vậy?"

"Một cái Lộ Trạch Thanh đều có thể làm anh lúng túng như vậy, anh có nhà họ Thích chống lưng thì anh sợ cái gì? Tôi thật sự không hiểu được anh, trách không được mẹ của anh không thích anh, thật là đồ vô dụng."

"Dù anh có một khuôn mặt giống như anh trai thì anh vẫn kém anh của anh rất nhiều."

Thích Nam nhíu mày, nắm chặt tay, thiếu niên cũng không phát hiện cảm xúc biến hóa của Thích Nam, tiếp tục châm chọc mỉa mai.

"Dù người ta không có thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Thích thì cũng khác biệt hoàn toàn với thứ rác rưởi như anh."

"Thật không biết tại sao lại có một bào thai song sinh chênh lệch như vậy."

"Câm miệng."

"Anh tức giận gì với tôi, anh không bằng người khác còn không cho tôi nói ra?" Thiếu niên nhíu mày, "Anh thì tính là thứ gì?"

Thích Nam cắn môi, "Không phải nhằm vào cậu, cậu...... cũng đừng đi trêu chọc Lộ Trạch Thanh."

"A, Lộ Trạch Thanh là một nghệ sĩ nhỏ, anh sợ cậu ta làm cái gì? Chính là cái loại tính cách lo trước lo sau, sợ tay sợ chân mới khiến anh không làm được việc gì đó." 

"Còn chỉ biết câu dẫn đàn ông, thủ đoạn cũng không cao, tôi thấy Giang Tư Úc còn không muốn nói chuyện với anh." Thiếu niên trào phúng cười một câu.

"Anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì sao? Không phải là anh muốn mượn tên tuổi của nhà họ Thích, bắt được một người đàn ông có quyền thế, để đảm bảo anh...."

Thích Nam lo lắng thiếu niên nói ra mấy lời không thể nói nên kéo thiếu niên ra ngoài.

Thật ra từ sau khi Lộ Trạch Thanh xuất hiện, kế hoạch của cậu ta liên tục lệch hướng.

Mãi cho đến hiện tại, Thích Nam cũng không biết vấn đề ở đâu, chỉ có thể quy kết là đều có quan hệ với Lộ Trạch Thanh.

Cậu ta muốn mượn việc giảng hòa với Lộ Trạch Thanh để xào một đợt nhiệt độ, nhưng đến một ánh mắt Lộ Trạch Thanh cũng không cho cậu ta.

Còn bị Thích Trạch Vũ bắt gặp.

Hiện tại cậu ta đâu còn muốn xào nhiệt độ gì nữa, nếu biết hôm nay gặp phải Lộ Trạch Thanh thì cậu ta sẽ không bước ra khỏi cửa.

Bên kia.

"Có thể tra được máy theo dõi ngày đó không?"

"Không sao, không vội, nếu cậu lấy được thì gửi cho tôi." Giang Tư Úc đè thấp thanh âm, "Hôm nào mời cậu ăn cơm. Tắt máy đây."

Lộ Trạch Thanh cầm theo túi đồ đi ra cửa hàng châu báu, ngó trái ngó phải cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Giang Tư Úc, không biết hắn đi nơi nào gọi điện thoại.

Cậu lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Giang Tư Úc thì một ly trà sữa chạm vào sườn mặt của cậu, cậu bị lạnh mà quay đầu lại.

Giang Tư Úc đang đứng ở phía sau cậu.

"Anh đi mua trà sữa?"

"Ừm, đi dạo lâu như vậy nên có chút khát." Giang Tư Úc đưa trà sữa cho Lộ Trạch Thanh, chính mình cũng cắm ống hút, uống một ngụm.

"30% đường vẫn hơi ngọt." Tầm mắt Giang Tư Úc dừng trên chiếc túi cậu đang cầm, "Đã xong?"

"Đúng."

"Thật tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể lại đi dạo một lúc nữa."  

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Nếu anh muốn mua thứ gì thì chúng ta có thể đi thêm chút nữa." Lộ Trạch Thanh nói.

"Thôi, nên về sớm một chút để nghỉ ngơi."

"Cũng được."

Quả thật Lộ Trạch Thanh có chút mệt, mỗi lần cậu ngồi lên phương tiện giao thông đều rất dễ buồn ngủ. 

"Em mua cái gì?"

"Vòng cổ." Lộ Trạch Thanh giải thích.

Giang Tư Úc có vài phần kinh ngạc, còn có chút kỳ quái tại sao Lộ Trạch Thanh lại quyết định nhanh như vậy.

"Tôi cảm thấy rất đẹp."

Lộ Trạch Thanh cảm thấy có thể là được, Giang Tư Úc không hỏi thêm nữa.

Quà tặng bọn họ đưa đến sẽ được đăng ký ngay ở cửa, cũng không phải đưa tận tay, đăng ký cũng giúp chủ nhà có thể dễ dàng chọn quà đáp lễ khi tham dự lại bữa tiệc của người khác.

Hơn nữa nhiều người tặng quà như vậy, không phải mỗi món quà đều có thể làm chủ nhà yêu thích, vốn dĩ cũng chỉ là nhận tấm lòng.

------------

"Mẹ."

Lộ Niệm Sơ đẩy cửa ra, bà nội Thích đang ngồi ở trước bàn trang điểm. Đã rất lâu rồi Lộ Niệm Sơ chưa thấy bà trang điểm, theo tuổi tác càng lớn, trong lòng bà nội Thích chỉ còn lại vướng bận là Thất Thất.

Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của bà, sau khi trang điểm lên quả thật càng có tinh thần.

"Con chọn hoa tai giúp mẹ nhé?"

"Được."

Bà nội Thích cười hỏi, "Bộ sườn xám này của mẹ có phải là nổi bật quá không?"

"Không ạ, đặc biệt đẹp." Lộ Niệm Sơ chọn một đôi hoa tai trân châu, "Mẹ, đôi này thì thế nào?"

"Con đeo lên giúp mẹ đi."

Khi còn trẻ bà nội Thích cũng là một người phụ nữ đẹp, đam mê trang điểm, dù có đưa cháu ra ngoài thì bà cũng dốc lòng trang điểm một phen.

Lộ Niệm Sơ nhớ đến ngày họp phụ huynh của nhà trẻ, bà nội Thích đã ngồi trong phòng trang điểm rất lâu.

Sau đó, Thất Thất lại nói cho rất nhiều bạn học của nó rằng nó có một bà nội rất thích làm đẹp.

Trẻ con luôn có lòng cạnh tranh đua đòi.

Thất Thất cũng luôn hay nói với người khác, 'Bà nội của mình là bà nội đẹp nhất thế giới.'

Khí chất của bà nội Thích vốn đã rất tốt, bộ sườn xám càng làm bà đẹp hơn, Lộ Niệm Sơ thưởng thức, khen bà.

"Mẹ, hôm nay mẹ thật là đẹp mắt."

"Đừng trêu ghẹo mẹ, già rồi." Bà nội Thích cảm thán một tiếng, "Còn không biết mẹ có thể chờ được Thất Thất về hay không."

Ánh mắt của Lộ Niệm Sơ khựng lại.

Cô và Thích Hoài đã thương lượng, tạm thời không nói cho bà nội Thích về việc đã tìm được Thất Thất.

Nếu nói cho bà nội Thích thì bà sẽ sốt ruột muốn gặp cháu trai, bọn họ lại không thể nào giải thích được, tại sao Thất Thất lại không muốn về nhà với bọn họ.

Bà nội Thích đã vô cùng cưng chiều Thất Thất khi nó còn nhỏ.

Nếu bà biết Thất Thất ở trong tay đôi vợ chồng kia không được tốt....

Bọn họ lo lắng bà nội Thích không chịu nổi. 

Nhưng Thích Trạch Vũ nói qua, đêm nay Thất Thất nhất định sẽ đến. Cho nên, bọn họ muốn sau khi bữa tiệc kết thúc thì giữ người lại nói chuyện.

Lộ Niệm Sơ không muốn bà nội Thích suy nghĩ nhiều trong ngày sinh nhật. 

"Mẹ, việc của Thất Thất có chút manh mối."

"Thật vậy sao?"

Bà nội Thích đột nhiên đứng lên.

Bởi vì đứng dậy quá nhanh nên bà có chút choáng váng.

"Mẹ, mẹ không làm sao chứ?" Lộ Niệm Sơ đỡ bà ngồi xuống, "Con lo mẹ sốt ruột nên chưa muốn nói cho mẹ, trước tiên mẹ cứ nghe con nói đã."

"Chuyện này là sự thật, mẹ tin tưởng con và Thích Hoài đi, chúng con chắc chắn sẽ đưa Thất Thất trở về, mẹ cho chúng con một chút thời gian được không?"

"Thật sự có manh mối? Không phải chỉ dỗ mẹ chứ?"

"Con lấy cái này dỗ mẹ làm gì, con làm mẹ nên là con người đầu tiên muốn gặp lại con của mình nhất."

"Thất Thất thật sự trở về?" Bà cười một tiếng, vẫn có chút không tin, "Con phải đảm bảo với mẹ rằng đây không phải là nói dối."

"Con đảm bảo, không phải dỗ mẹ."

Có lẽ đêm nay là có thể gặp được, Lộ Niệm Sơ không dám nói ra.

----------

Một chiếc xe màu đen xe dừng ở cổng lớn bữa tiệc .

Người giữ cửa lập tức mở cửa chào đón.

"Chào buổi tối thưa ngài."

Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc từ trên xe đi xuống, hôm nay hai người mặc âu phục giống nhau, kiểu tóc cũng được cố ý làm qua.

"Thưa ngài, mời đi bên này."

Nơi tổ chức tiệc cũng không phải ở nhà mà là một khách sạn nào đó, ngoài cửa có một vài người phục vụ chịu trách nhiệm dẫn khách vào nơi tổ chức tiệc. 

Lộ Trạch Thanh hỏi.

"An Nhiên và Minh Phỉ có tham gia không?"

Nhà của hai người bọn họ cũng có địa vị nhất định ở thành phố A, không biết nhà họ Thích có mời họ không.

"Chắc chắn là có mời nhưng người đến không nhất định là bọn họ."

Nhà họ Trần và nhà họ Kiều tất nhiên được mời nhưng người đến có thể là người khác, giống như cha mẹ của Giang Tư Úc không ở trong nước nên Giang Tư Úc đi thay.

Nhân viên tiếp khách nhận thư mời và quà trên tay họ.

"Xin hãy đưa cho tôi."

Nhân viên nhận thư mời, đưa cho người đăng ký, bọn họ sẽ căn cứ vào tên trên thư mời để ghi lại rõ ràng tên và quà.

Hành lang rất dài, được trải một tấm thảm, Lộ Trạch Thanh có cảm giác như đang bước trên thảm đỏ. Đi xuyên qua hành lang đến cửa đang mở ra, hai bên trang đều trí hoa.

Hai người tìm một vị trí không có người để nghỉ ngơi.

____ ong ong.

[Kiều An Nhiên]: Tôi nghe nói cậu cũng tham gia bữa tiệc của nhà họ Thích, cậu ở đâu?

[Coca muốn thêm đá]: Ở sảnh của bữa tiệc, cậu cũng tham gia?

[Kiều An Nhiên]: Anh của tôi dẫn tôi đến để làm quen với người trong giới.

[Kiều An Nhiên]: Tôi không muốn tham gia chút nào, về sau tôi cũng không cần thừa kế gia nghiệp, tôi quen biết nhiều người thế để làm gì?

[Coca muốn thêm đá]: ......Minh Phỉ đâu?

Đang nói, Kiều An Nhiên từ cửa đi đến, bên cạnh cậu ta là một người thanh niên mặc tây trang, sắc mặt nghiêm túc.

Người đó chính là anh trai mà Kiều An Nhiên nói.

Cậu ta nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì đã muốn phi đến đây nhưng dưới ánh mắt lạnh băng của anh trai thì dừng bước chân lại, cậu ta hơi hơi vẫy tay với Lộ Trạch Thanh.

"Anh quen biết với anh của Kiều An Nhiên không?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Có quen nhưng không thân." Giang Tư Úc nhìn thoáng qua cửa, "Mấy năm nay nhà họ Kiều mới tiến quân vào thị trường ở thành phố A, ánh mắt của anh trai Kiều An Nhiên, Kiều An Ngạn rất độc."

"Thích Trạch Vũ cùng Kiều An Ngạn, hai người rất có danh tiếng ở thành phố A, cũng thường xuyên bị lôi ra so sánh." 

Lộ Trạch Thanh gật đầu, mấy chuyện trong giới nhà giàu này cậu không hiểu biết gì, "Vậy bên nhà Trần Minh Phỉ khá phức tạp sao?"

Giang Tư Úc nói những chuyện hắn biết cho Lộ Trạch Thanh.

Nhà họ Trần là kết hôn thương nghiệp, hai vợ chồng không có cảm tình gì với nhau, sinh Trần Minh Phỉ chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của cha mẹ, sau khi Trần Minh Phỉ sinh ra thì được ông bà nuôi, có được đứa cháu này thì họ cũng không quan tâm đến hai vợ chồng nữa.

Vì thế hai vợ chồng ai chơi theo ý người nấy, kết quả đều gặp gỡ được người mình yêu.

Hai người ly hôn hoà bình theo đuổi tình yêu đích thực, sau đó từng người cũng có được đứa con của riêng mình.

Trần Minh Phỉ trở thành đứa trẻ không ai quan tâm.

Bỗng nhiên Lộ Trạch Thanh hiểu được vì sao trước đó Trần Minh Phỉ lại theo đuổi Ngụy Dương, có lẽ trong nháy mắt ban đầu là rung động, nhưng về sau lại giống như tự đấu tranh với chính mình.

So với thích thì không cam lòng chiếm nhiều hơn.

Không cam lòng bị cha mẹ xem nhẹ, không cam lòng bị người mình thích làm lơ, cho nên vô cùng cố chấp với đoạn tình cảm này.

"Hiện tại tình huống nhà họ Trần như thế nào?"

"Cha của Trần Minh Phỉ bị tai nạn giao thông, vốn dĩ nội đấu bên trong nhà họ Trần đã rất gay gắt, cha của Trần Minh Phỉ lo lắng trong lúc ông ta không ở công ty thì sẽ bị những anh em khác cướp mất công ty." 

"Cho nên muốn Trần Minh Phỉ tiếp nhận công ty? Vậy về sau công ty......"

"Không tới phiên cậu ta." Giang Tư Úc nói trắng ra.

Trần Minh Phỉ ở trong nhà không được yêu thương, còn có một mẹ kế rất lợi hại, không có khả năng đưa vị trí thừa kế nhường cho Trần Minh Phỉ, nhưng em trai riêng của Trần Minh Phỉ vẫn chưa thành niên.

Cho nên hiện tại chỉ là lợi dụng Trần Minh Phỉ để thu dọn cục diện rối rắm.

Lộ Trạch Thanh không thể giúp cậu ta cái gì, xem ý của Trần Minh Phỉ thì cậu ta sẽ không ngốc để tạo lợi ích cho người khác.

Đang nói chuyện thì Lộ Trạch Thanh nhìn thấy Trần Minh Phỉ đang bưng ly rượu.

Cậu ta đang nói chuyện với một người trung niên đeo kính, nhìn qua cậu ta nói chuyện rất vui vẻ, rất khác khi quay chương trình.

Tầm mắt của hai người chạm nhau, Trần Minh Phỉ nâng lên ly rượu coi như chào hỏi.

Không bao lâu, người nhà họ Thích xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy Lộ Niệm Sơ đứng bên cạnh Thích Trạch Vũ, đồng tử Lộ Trạch Thanh co rút lại.

Là người thay cậu nhảy ở trấn nhỏ.

Bà ấy đứng chung với Thích Trạch Vũ.

Lộ Trạch Thanh không cần phải xác định lại thân phận của Lộ Niệm Sơ.

Người đàn ông đứng bên cạnh Thích Trạch Vũ là cha của anh ta, Thích Hoài, chủ tịch của tập đoàn họ Thích.

Nhưng Lộ Trạch Thanh không thấy bà cụ nhà họ Thích đâu.

"Làm sao vậy?"

Thật ra Giang Tư Úc không chú ý nhiều, hắn chỉ là cảm thấy Lộ Niệm Sơ có chút quen mắt, giống như gặp qua ở đâu, hắn cũng không để trong lòng. 

Lộ Trạch Thanh lắc lắc đầu.

"Không có việc gì."

Giang Tư Úc đang muốn nói cái gì, Kiều An Nhiên rốt cuộc thoát ra khỏi anh trai, chạy đến bên cạnh Lộ Trạch Thanh.

"Tôi đoán ngay là cậu đến đây với thầy Giang."

"Thanh Thanh, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu mặc tây trang rất đẹp đó."

"Hai người.. đây là đồ đôi sao? Tôi vừa liếc thấy hai người từ xa, cảm thấy hai người thật xứng đôi."

Lộ Trạch Thanh nở nụ cười, lực chú ý lại không ở trên hai người. 

"Làm sao vậy? Thất thần."

"Không có việc gì."

Lộ Trạch Thanh gặp được vấn đề không muốn trả lời sẽ chuyển chủ đề. "Cậu thấy Minh Phỉ không?"

"Thấy được, dáng vẻ lúc này của cậu ấy thật lợi hại, cảm giác dù ai đến cũng có thể nói một hai câu, lúc trước quay chương trình thì cậu và Minh Phỉ là người ít nói chuyện nhất."

Nói chuyện phiếm vài câu, mấy người đều không phải người thích xã giao nên trốn đến một góc, hôm nay Trần Minh Phỉ có mục đích nên không có thời gian ở cùng bọn họ.

"Để tôi nói với cậu chuyện này, tôi mới nghe được trong lúc bị anh tôi lôi kéo đi nói chuyện." Kiều An Nhiên không chịu ngồi yên, nhịn không được bắt đầu bát quái.

"Là việc hai người không thể nào tưởng tượng được." Kiều An Nhiên lấy ly rượu trong tay Lộ Trạch Thanh đi.

"Tôi sợ cậu kinh ngạc quá sẽ làm rơi mất ly rượu, cậu cứ để đồ vật xuống đã." 

Lộ Trạch Thanh bị dáng vẻ thần bí của Kiều An Nhiên chọc cười.

Thấy tầm mắt của Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh đều dừng ở trên người mình, Kiều An Nhiên cong thân mình.

"Chuyện về nhà họ Thích, dù bàn luận ở địa bàn của họ không tốt lắm, nhưng chuyện này...."

Kiều An Nhiên suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một từ miêu tả thích hợp.

"Được rồi, để tôi trực tiếp nói cho hai người biết."

"Thật ra Thích Nam không phải là con cháu của nhà họ Thích." Kiều An Nhiên nói xong thì chờ mong ánh mắt khiếp sợ của hai người.

Sau đó, Giang Tư Úc mặt vô biểu tình, Lộ Trạch Thanh thần sắc bình tĩnh.

Kiều An Nhiên: "???" Đây là phản ứng khi nghe được bát quái quá lớn nên có sao?

"Hai người không cảm thấy thật khiếp sợ sao?"

Lộ Trạch Thanh: "Khiếp sợ."

Giang Tư Úc: "Khiếp sợ."

Giang Tư Úc không có hứng thú với việc của Thích Nam nhưng mà vẫn làm theo Lộ Trạch Thanh.

Kiều An Nhiên: "...... Phản ứng của hai người thật lạnh lùng."

"Không phải, Thích Nam ra mắt liền bắt đầu nổi, quay một bộ phim rồi lại nhận một chương trình giải trí, trong thời gian ngắn ra mắt cũng chỉ có Thích Nam là có chút nổi tiếng, đây đều là nhà họ Thích chống lưng phía sau, lúc trước mọi người trong giới đều hâm mộ Thích Nam có một gia thế tốt, cha mẹ sủng cậu ta, còn có một anh trai yêu thương em trai." 

"Công ty thiết lập tính cách cho Thích Nam, một cái lại một cái, thiên tài vẽ tranh, tiểu thiếu gia tự phụ....."

"Nhưng đều không thành công, hai người biết vì sao không?"

"Người trong giới cũng không biết nhiều, hiện tại đều đang nói Thích Nam là thiếu gia giả." Kiều An Nhiên cố ý dừng một chút để gây sự tò mò.

"Bởi vì nha, còn có một vị thiếu gia thật! Có phải vô cùng k.ích thích hay không."

Lộ Trạch Thanh: "...... Còn được."

"Như thế nào là còn được đâu?" Kiều An Nhiên hiển nhiên là vô cùng thích quả dưa này. "Sao hai người lại không có tinh thần hóng bắt quái vậy, không cảm thấy tò mò sao?"

"Thích Nam chính là đồ giả đó, còn người thật kia thì chưa ai gặp qua."

Lộ Trạch Thanh: "......" Không, cậu gặp qua, người thật ở ngay trước mặt cậu .

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hạnh Phúc Tìm Về

Copyright © 2022 - MTruyện.net