Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 90
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời nói của Lộ Trạch Thanh mang theo cảnh cáo, trong nháy mắt Từ Tiệp Hành bị hù dọa, cậu ta không dám tùy tiện nói gì nữa.

"Thanh Thanh."

Chị gái phóng viên cong mắt cười nói.

"Thầy Giang bảo tôi hỏi cậu một chút, khi diễn cùng với anh ấy thì cậu có cảm giác thế nào?"

Lộ Trạch Thanh khựng lại, cậu nở nụ cười..

"Rất vinh hạnh."

"Câu trả lời rất phù hợp." Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng.

Lộ Trạch Thanh cũng cười theo, cậu đi đến bên cạnh Giang Tư Úc, nhẹ nhàng nhéo vành tai của hắn rồi nói với máy quay.

"Chi phí yêu đương, cảm giác không tồi."

[A a a a a a, chi phí yêu đương.]

[A a a a a a a a a a a.]

[Sau khi yêu đương Thanh Thanh thật sự rất chủ động, ta rất thích.]

[Ô ô ô, phát sóng trực tiếp này có thể không kết thúc không, ta muốn xem.]

Hai tại Giang Tư Úc nóng lên, Lộ Trạch Thanh rất tùy ý mà quyến rũ hắn một chút, sau đó cậu xoay người ngồi xuống để chuyên viên trang điểm hóa trang cho cậu.

"Cảm giác được cắn đường thật sự rất tuyệt!!!!" Chị gái phóng viên hưng phấn.

"Mọi người, không cần phải hâm mộ tôi, tôi đưa mọi người đi cảm thụ niềm vui sướng khi cắn CP ở khoảng cách gần."

Từ Tiệp Hành nhanh chóng bị bỏ lại ở một bên.

Buổi chiều hôm nay Từ Tiệp Hành mới có cảnh diễn nhưng hôm nay cậu ta cố ý dậy thật sớm để đến cọ màn ảnh, thể hiện sự chuyên nghiệp trong công việc. Nhưng cậu ta lại không ngờ Lộ Trạch Thanh đã quay về thành phố C từ tối hôm qua.

Càng khiến cậu ta bất ngờ là Lộ Trạch Thanh nhắc đến Thích Trạch Vũ cũng rất tự nhiên, còn là nói ở trước mặt Giang Tư Úc. Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Từ Tiệp Hành càng khẳng định Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc chỉ là đang xào CP. Lộ Trạch Thanh cố tình gần gũi với Giang Tư Úc như vậy chính là để cho khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp xem.

Chị gái trò chuyện với bọn họ một lúc rồi đi đến phòng hóa trang bên cạnh phỏng vấn những diễn viên khác. Từ Tiệp Hành đầy trông mong mà đi theo sau, Lộ Trạch Thanh đứng dậy, giơ tay ngăn lại cậu ta.

Từ Tiệp Hành nhăn mày, cảnh giác hỏi.

"Cậu muốn làm gì, mọi người đều ở đây."

Nhân viên công tác và những nghệ sĩ khác lập tức rũ mi, giả vờ như không thấy cái gì. Từ Tiệp Hành cắn môi.

"Lộ Trạch Thanh, buổi chiều tôi còn phải quay phim, nếu cậu dám động tay động chân làm chậm tiến độ quay phim....."

"Cảnh quay của cậu cũng không nhiều, đổi người khác cũng không phải là không được." Lộ Trạch Thanh nâng cằm lên.

"Cậu, cậu có cái quyền gì......" Giọng nói của Từ Tiệp Hành dần dần nhỏ xuống, ánh mắt lạnh lùng của Lộ Trạch Thanh làm cậu ta có chút e dè.

"Tôi có quyền hay không, cậu có thể thử xem." Lộ Trạch Thanh híp híp mắt.

Không biết vì cái gì, Từ Tiệp Hành cảm thấy Lộ Trạch Thanh thật sự có khả năng làm được. Đoàn phim có Giang Tư Úc che chở Lộ Trạch Thanh, còn có Thích Trạch Vũ dây dưa không rõ.

Từ Tiệp Hành ghen ghét đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.

Ngoài khuôn mặt đẹp thì Lộ Trạch Thanh có cái gì khiến cho ai cũng che chở cho Lộ Trạch Thanh.

Từ Tiệp Hành không dám nói cái gì, đáy lòng cậu ta cảm thấy khó thở, ba câu trả lời thì bốn câu chính là Lộ Trạch Thanh, nếu biết được kim chủ của Lộ Trạch Thanh là ai thì mọi chuyện sẽ vô cùng tốt.

Ác ý trong đáy lòng dần dâng cao, cậu ta nhất định phải tìm được nhược điểm của Lộ Trạch Thanh, đến lúc đó cũng có thể vênh váo tự đắc mà dẫm Lộ Trạch Thanh.

Từ Tiệp Hành hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

"Thanh Thanh, cậu như vậy là không được." Tiết Mẫn Mẫn nhìn bóng dáng của Từ Tiệp Hành.

"Uy hiếp mà không đau không ngứa thì chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, chờ đến một thời gian thì mọi chuyện sẽ lại như cũ."

Lộ Trạch Thanh biết.

Từ Tiệp Hành quả thật là rất đáng ghét, tuy cậu ta ở đoàn phim âm dương quái khí làm cho người khác khó chịu nhưng cậu ta lại không có làm chuyện gì, cậu ta là người được kim chủ nhét vào đây, miễn cưỡng coi là mang vốn vào đoàn, cho nên mới ngang ngược như vậy.

Đạo diễn Chân nói sẽ cho một nhân vật nhưng cũng không có nói cụ thể là nhân vật nào. Từ Tiệp Hành không thỏa mãn với vai nam số 5 nên hiện tại mới vội vàng đi tìm kim chủ mới.

Mấy cái này..... đương nhiên là Kiều An Nhiên hay bát quái nói cho Lộ Trạch Thanh biết.

Nửa tiếng sau, cảnh quay đầu tiên chính thức bắt đầu quay. Cảnh Lộ Trạch Thanh muốn quay là tiểu hoàng tử đi dạo rạp hát và cứu được một con hát bị thiếu gia nhà quan sai bắt ép.

Lộ Trạch Thanh khép lại kịch bản, đi vào phim trường.

"Tiểu hoàng...... Tiểu thiếu gia." Thị nữ có chút mệt y, tiểu hoàng tử được ra khỏi cung lần đầu tiên nên vô cùng hưng phấn, chạy một buổi trưa trên đường cũng không nhàm chán.

"Tôi nghe nói các thiếu gia và tiểu thư ở kinh thành rất thích nghe diễn hí, ngài có muốn đi xem một chút không?"

Tiểu hoàng tử không có hứng thú với việc nghe diễn, trong hoàng cung cũng có rạp hát, còn có gánh hát tuồng riêng. Cậu ta chỉ có hứng thú với những thứ không có ở trong hoàng cung.

"Rạp hát này không giống với trong cung lắm."

"Có cái gì không giống nhau?" Tiểu hoàng tử khép lại quạt xếp.

Thị nữ dừng một chút, "...... Không biết ạ. Nô tỳ cũng không đi qua, không bằng chúng ta cùng đi nhìn thử xem?"

"Không đi." Trời sinh tiểu hoàng tử đã không cảm nhận được âm nhạc , cũng không thích xem mấy cái này. "Còn có nơi nào chơi vui hơn không?"

"Thiếu gia, rạp hát có nhiều người đẹp nhất."

Đôi mắt của tiểu hoàng tử đột nhiên sáng lên, "Đẹp hơn những người ở trong cung kia?"

"Hoa đẹp có vẻ đẹp của hoa đẹp, hoa dại cũng chỉ vẻ đẹp của riêng nó." Thị nữ xúi giục cậu ta, "Nô tỳ đi vào trước nhìn xem, bổ mắt cũng không có hại gì, để nô tỳ pha trà và mua chút đồ ăn cho ngài, vừa ăn vừa thưởng thức người đẹp không phải rất tuyệt sao?"

Tiểu hoàng tử bị thuyết phục.

"Được, mua hết đồ ăn ngon ở trên phố này cho ta."

"Vâng."

Thị nữ ra mắt cho người hầu phía sau, "Thiếu gia muốn ăn một chút đồ ăn vặt, mấy người đi mua về đây."

Vừa mới bước vào rạp hát, còn chưa nghe thấy tiếng hát thì tiếng cãi nhau đã vang lên.

Tay mắt của thị nữ lanh lẹ mà giữ chặt tiểu hoàng tử, "Nếu không, chúng ta đi đến nơi khác? Bên kia còn có một quán trà, ngài xem bên kia còn có người đàn tì bà....."

"Không, bổn...... Thiếu gia phải nghe diễn."

Thị nữ: "......"

Tiểu hoàng tử muốn nghe diễn cái gì, cậu ta là thích xem náo nhiệt.

Vừa nghe đến tranh chấp, tiểu hoàng tử liền lập tức chen vào. Thị nữ sợ nhất trường hợp này, không lưu ý một chút liền dễ dàng bị vạ lây.

"Thiếu gia, ngài chờ tôi."

Tiểu hoàng tử chen vào trong đám người, cậu ta tưởng nơi nào có náo nhiệt, hóa ra là có người đang đùa giỡn con hát trên sân khấu.

Con hát kia không muốn nhưng bị cưỡng bách kéo xuống sân khấu.

"Người này là ai vậy?"

Tiểu hoàng tử nhíu mày nhìn tên không đứng đắn kia, nghe không hiểu gì.

Người đứng bên cạnh nhìn tiểu hoàng tử, cảm thấy quần áo trên người tiểu hoàng tử không phải đồ bình thường, không giống như con của nhà bình dân. Người nọ cho rằng tiểu hoàng tử là người đến từ nơi khác.

"Công tử không phải là người ở đây nên không biết, đây là tiểu công tử nhà họ Vương, em của cha cậu ta là đại quan triều đình, người thường như chúng tôi không thể trêu vào."

"Đáng thương cho cô gái kia......"

"Buông tay." Con hát hất tay công tử nhà họ Vương ra, giọng nữ nũng nịu ban đầu biến thành giọng nam. Bởi vì hóa trang đậm, lại ăn mặc váy lụa, nhân vật diễn cũng là tiểu thư nhà quan nên không ai nghĩ đến người này là nam.

Công tử nhà họ Vương nghe được thanh âm, cũng sửng sốt một chút, "Nam?"

Con hát kia cúi đầu, không nói lời nào. Công tử nhà họ Vương chỉ cảm thấy bị trêu đùa, trước bàn dân thiên hạ đoạt một người đàn ông?

"Gạt ta?" Công tử nhà họ Vương bỗng nhiên tức giận, giơ tay chuẩn bị đánh người thì cánh tay đột nhiên bị tiểu hoàng tử bắt được.

"Ngươi là ai?" Công tử nhà họ Vương nâng cằm lên.

"Ngươi như vậy là không đúng." Tiểu hoàng tử nghiêm túc giảng đạo lý với cậu ta.

"Bổn thiếu gia làm việc, ngươi không cần quản." Công tử nhà họ Vương hừ lạnh một tiếng, hất tay tiểu hoàng tử ra, cầm một chén nước trên bàn hất về phía tiểu hoàng tử.

Theo kịch bản, tiểu hoàng tử sẽ tránh sang bên cạnh, công tử nhà họ Vương chỉ tạt nước trúng khoảng không.

Khi đạo diễn Chân sắp xếp vị trí đã sắp xếp Từ Tiệp Hành hất nước về phía trước, còn Lộ Trạch Thanh sẽ bước về phía bên phải.

Nhưng Từ Tiệp Hành đóng vai công tử nhà họ Vương cố ý hất về phía bên trái.

Lộ Trạch Thanh không né kịp nên nước hất đầy lên mặt cậu.

Đạo diễn Chân nhăn mày, đang muốn kêu dừng lại thì Lộ Trạch Thanh đã giơ tay cho Từ Tiệp Hành một cái tát.

Từ Tiệp Hành trực tiếp bị đánh cho ngốc, cậu ta khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt.

"Lộ Trạch Thanh, cậu làm cái gì vậy?"

Kịch bản có đoạn tát này nhưng trước khi quay đã nói là đánh giả, khi Lộ Trạch Thanh giả vờ tát thì Từ Tiệp Hành chỉ cần nghiêng đầu là được.

Nhưng Từ Tiệp Hành không có nghiêng đầu, do đó ăn trọn một cái tát. Bởi vì cậu ta không nghĩ đến Lộ Trạch Thanh bị hất nước đầy mặt vẫn có thể tiếp tục diễn.

"Dừng dừng dừng."

Đạo diễn Chân lập tức đứng lên, giơ loa hô to.

"Từ Tiệp Hành, rốt cuộc cậu có thể quay được không, cậu đã hất nước sai rồi, Thanh Thanh đã tiếp tục diễn mà cậu lại không thể phối hợp được à?"

"Quay lại lần nữa."

"Bắt đầu từ lúc chuẩn bị tát."

Lộ Trạch Thanh cong môi cười, "Xin lỗi! Tôi không nghĩ tới cậu không né, may mắn tôi xuống tay tương đối nhẹ."

"Phụt!" Nhân viên công tác và diễn viên ở đây đều không nhịn được cười.

Từ Tiệp Hành chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, người ở đây đều đang xem cậu ta bị chê cười. Từ Tiệp Hành nhịn xuống cơn tức, mỉm cười giải thích.

"Đạo diễn Chân, không bằng bắt đầu từ đoạn hất nước đi. Trong tiểu thuyết tiểu hoàng tử không bị hất trúng, quay luôn như vậy có phải là không sát với nguyên tác không?"

Lộ Trạch Thanh nhướng mày, bắt đầu từ hất nước, sau đó lại hất tiếp vào mặt cậu?

"Không cần, cứ bắt đầu từ lúc tát." Đạo diễn Chân kiên trì.

Lớp trang điểm của Lộ Trạch Thanh đã bị ướt nhẹp, nếu quay lại từ đó thì lại phải thay trang phục, sửa lại lớp trang điểm. Một chi tiết nhỏ như vậy, sửa một chút cũng không có vấn đề.

Bị người ta hất nước vào mặt, sau đó lại đánh người, cái này cũng rất phù hợp với tính cách của tiểu hoàng tử.

Tuy rằng tiểu hoàng tử luôn vô tư, giúp mọi người làm việc tốt nhưng cậu ta cũng là người được nuông chiều từ bé đến lớn, bị người bắt nạt thì đương nhiên sẽ phản kích lại.

Sắc mặt Từ Tiệp Hành vừa xanh vừa trắng, đúng thật là vác đá nện chân mình.

Quay lại một lần.

Từ Tiệp Hành lo lắng bị đánh, tay của Lộ Trạch Thanh còn chưa đánh đến thì cậu ta đã nghiêng đầu.

"Làm lại." Đạo diễn Chân áp xuống sự tức giận.

Sau hai lần, Từ Tiệp Hành vẫn luôn lo lắng tay của Lộ Trạch Thanh sẽ tát cậu ta, lại tiếp tục phạm lỗi.

Chỉ một cảnh quay bị tát này đã kéo dài hơn hai mươi phút.

Giang Tư Úc ngồi ở một bên đợi rất lâu, sau cảnh này là đến cảnh của quốc sư, nhưng Từ Tiệp Hành kéo dài cảnh diễn như vậy làm hẳn không có cơ hội lên sân khấu.

Hiện tại thời tiết lại nóng, dễ dàng ra mồ hôi, những diễn viên khác chưa kịp quay cảnh nào đã phải đi sửa lại lớp trang điểm.

"Đạo diễn Chân." Giang Tư Úc ngồi bên cạnh chân thành đưa ra kiến nghị, "Không được thì đánh thật luôn đi, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người."

Tiết Mẫn Mẫn tỏ vẻ tán đồng, "Cảnh mà tôi bị hãm hại kia cũng phải ngã thật, chỉ có Từ Tiệp Hành là nhiều chuyện."

Lộ Trạch Thanh đều đã bị tạt thẳng nước vào mặt, chỉ có một cái tát giả mà Từ Tiệp Hành cũng không diễn được.

"Từ Tiệp Hành, diễn không được thì đánh thật đi."

Từ Tiệp Hành nhảy dựng trong lòng, đạo diễn Chân mặt không biểu tình mà nói.

"Tôi để Trạch Thanh đánh thật, còn cậu thì đừng có kéo dài thời gian của tôi, không quay được nữa thì đổi người, mọi người không có nhiều thời gian để chơi với cậu."

Từ Tiệp Hành không chỉ một lần làm chậm tiến độ, trước đó đã có vài lần cậu ta bị NG do kỹ thuật diễn không tốt, đạo diễn Chân biết rất rõ năng lực của cậu ta, cũng có lòng mài dũa kỹ thuật diễn cho cậu ta.

Nhưng mấu chốt là Từ Tiệp Hành căn bản không chú tâm đến đóng phim.

Đạo diễn Chân có thể chấp nhận việc diễn viên có kỹ thuật diễn kém, nhưng loại người không chú tâm vào đóng phim, trong đầu chỉ luôn nghĩ đến giở trò này, một hai lần có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu nhiều lần thì không cần quan tâm cậu ta là do ai đưa đến, cứ đóng gói trả cậu ta về là được.

Về phần đầu tư, không có cũng không sao.

"Bắt đầu từ chỗ hất nước."

Nếu vài lần trước bắt đầu từ hất nước thì Từ Tiệp Hành có thể đắc ý, hiện tại bị gọi tên nghe mắng một trận, còn phải ăn một cái tát, cậu ta căn bản không vui vẻ được.

Từ Tiệp Hành vẫn có vài phần sợ đạo diễn Chân, không dám tiếp tục lãng phí thời gian.

Lần này, Lộ Trạch Thanh không trốn.

Từ Tiệp Hành hất cho cậu một mặt đầy nước, Lộ Trạch Thanh giơ tay cho cậu ta một cái tát.

Lửa trong lòng đạo diễn Chân cuối cùng cũng bình ổn, cô tiếp tục theo dõi hai người đang diễn. Giang Tư Úc đã đứng lên, cảnh tiếp theo là của hắn.

...........

Hiện trường quay phim không thể phát sóng trực tiếp nhưng nhân viên công tác có thể đưa chị gái phóng viên đi tham quan đạo cụ dùng để đóng phim.

"Thanh Thanh diễn xong rồi, chúng ta đi đến đó nói chuyện thôi."

Chị gái mang theo máy quay trực tiếp đến bên cạnh Lộ Trạch Thanh, "Thanh Thanh có nóng không, có kem đây nè."

"Cảm ơn."

"Mọi người rất hứng thú với cậu, cậu cùng nói chuyện với mọi người được không?"

Lộ Trạch Thanh bóc kem ra, nhìn làn đạn của phòng phát sóng trực tiếp, chọn một vài vấn đề để trả lời.

[Thành phố C bao nhiêu độ, có nóng không?]

[Anh Úc đâu? Tôi muốn hai người chung khung hình với nhau.]

[Ngày thường ở trong đoàn làm phim với anh Úc như thế nào? Sẽ giống như các cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt sao?]

"Nóng, trời mưa nhưng mặt trời vẫn chói."

"Anh Úc của mọi người...." Lộ Trạch Thanh nhìn về phía phim trường, "Còn đang đóng phim."

"Ở chung với nhau như bình thường, tôi cũng không biết các cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt ở chung với nhau như thế nào."

"Cậu không biết cái này?" Kim Đình ngồi bên cạnh Lộ Trạch Thanh, "Cậu và thầy Giang chính là đang ở thời kỳ cuồng nhiệt."

[Ha ha ha ha ha, anh trai nhỏ Kim Đình còn biết rất nhiều.]

[Anh trai nhỏ nhìn làn đạn đi!!! Tôi muốn biết anh Úc và Thanh Thanh ở đoàn phim có trộm hôn nhau không?]

[Tôi muốn biết bọn họ có ngủ cùng một phòng không?]

[Khẳng định là chia phòng ngủ, anh Úc độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, vất vả lắm mới có đối tượng , mấy người cảm thấy anh Úc có thể nhịn được sao?]

[Nhẹ nhàng hỏi một câu, không nhịn được thì sẽ như thế nào?]

[Thanh Thanh liền không xuống giường được.]

Lộ Trạch Thanh: "......" Cậu thấy được!!!

[Cười chết, mặt của Thanh Thanh từ trắng chuyển thành hồng rồi.]

[Hai tai đều đỏ, thật sự rất đáng yêu!]

[Cầu xin chị em, đừng đùa giỡn Thanh Thanh nữa, tôi sợ cậu ấy không nhịn được sẽ đi mất đó.]

Một bàn tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện trên màn hình, đặt lên bả vai của Lộ Trạch Thanh. Một khuôn mặt vô cùng tuấn tú xuất hiện trước máy quay.

[A a a a a a, anh Úc đến.]

[Tạo hình cổ trang của anh Úc thật là đẹp!! Quốc sư tâm cơ, tôi thích.]

Giang Tư Úc không nhìn ngay vào máy quay mà nhìn về phía hai tai phiếm hồng của Lộ Trạch Thanh, hắn nhẹ nhàng chạm vào tai của cậu.

"Nói chuyện gì mà tai lại đỏ như vậy?"

"Do nóng." Lộ Trạch Thanh máy móc trả lời.

"Phải không?" Giang Tư Úc cong cong khóe mắt, còn muốn chạm thêm một chút nhưng Lộ Trạch Thanh lại né tránh, "Đừng chạm vào lỗ tai của tôi."

"Thầy Lộ của chúng ta thật sự là tiêu chuẩn kép, chỉ cho phép em chạm vào tôi, tôi thì lại không chạm vào em được?"

Giang Tư Úc cố ý ghé sát vào bên tai của Lộ Trạch Thanh. Hơi thở ở ngay bên tai, hai tai của Lộ Trạch Thanh lại càng nóng hơn.

[A a a a a a, chạm vào! Tôi đồng ý.]

[Chạm vào lỗ tai tính cái gì, nơi nào cũng có thể chạm vào.]

[Lỗ tai không cho chạm vào, chạm vào cái miệng có được không?]

[Chỉ có tôi là chú ý đến bộ phim thôi sao? Khi nào đóng máy vậy, thật sự là muốn xem lắm rồi.]

"Dự tính tháng 1 năm sau sẽ chiếu, sẽ chiếu ở APP Tinh Cầu."

Chị gái phóng viên là nhân viên của Giải Trí Dâu Tây, lần phỏng vấn này thật ra là sự hợp tác của ba bên, không chỉ là tuyên truyền cho bộ phim mà còn nương theo đoàn phim tạo nhiệt độ cho APP Tinh Cầu.

Lộ Trạch Thanh phối hợp lấy điện thoại ra, giơ màn hình cho khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp xem, "Chính là APP này, mọi người nên chú ý không lại tải sai."

"Những cảnh hậu trường cũng sẽ được đoàn phim đăng lên ở đây, người dùng tải APP vào tháng này có thể miễn phí nửa năm thẻ hội viên, mọi người không nên bỏ lỡ cơ hội này."

[Được rồi, vậy thì liền đi tải xuống.]

[Hậu trường có hôn hôn không?]

[Tôi muốn nhìn cảnh hôn hậu trường, anh Úc nói là đã NG rất nhiều lần, tôi không tin, cái này không phải là rất quen thuộc rồi sao?]

[Ha ha ha ha, cứ cho là không quen thuộc thì quay xong bộ phim này cũng sẽ quen thuộc.]

Phát sóng trực tiếp cho đến giữa trưa mới kết thúc, bởi vì buổi sáng chậm trễ thời gian, hiện tại cả đoàn làm phim còn phải tiếp tục quay chụp. Cảnh diễn của Từ Tiệp Hành đã quay xong nhưng cậu ta  không vội đi, cậu ta ở một bên nhìn mọi người đội nắng mà quay chụp. Cậu ta chủ yếu là muốn nhìn chằm chằm Lộ Trạch Thanh.

"Lúc tôi đóng phim thì cậu quan sát giúp tôi."

"Nhưng mà Tưởng tổng bảo em chăm sóc cho anh." Trợ lý nói vô cùng uyển chuyển, lời nói nguyên văn của Tưởng tổng chính là: Giám sát chặt chẽ Từ Tiệp Hành, đừng để cho cậu ta gây chuyện.

Ngay từ đầu Tưởng tổng coi trọng nhan sắc của Từ Tiệp Hành, lại cảm thấy cậu ta nghe lời ngoan ngoãn, để bên người cũng khá tốt. Nhưng thời gian trôi qua, ngoại trừ chán ngấy, Tưởng tổng cũng dần dần phát hiện Từ Tiệp Hành càng ngày càng không an phận.

"Lộ Trạch Thanh có ba trợ lý, kia mới gọi là chăm sóc. Một mình cậu đi theo tôi thì gọi gì là chăm sóc?" Từ Tiệp Hành chính là oán giận Tưởng tổng không bằng kim chủ của Lộ Trạch Thanh, từ đó cậu ta cũng không bằng Lộ Trạch Thanh.

"Cậu là trợ lý của tôi, tôi bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm đi."

Trợ lý không dám phản bác, nhỏ giọng  nhắc nhở.

"Lộ Trạch Thanh có thầy Giang che chở, chúng ta vẫn là không cần đối nghịch với cậu ta."

"Cậu sợ cậu ta?" Từ Tiệp Hành trừng mắt nhìn trợ lý một cái, "Tôi bảo cậu nhìn chằm chằm Lộ Trạch Thanh, tôi không tin không bắt được nhược điểm của cậu ta."

Trợ lý không dám nói tiếp, Từ Tiệp Hành thầm mắng một câu vô dụng. Cậu ta gọi điện thoại liên hệ người đại diện, "Alo, tôi muốn đổi trợ lý."

Sắc mặt trợ lý trắng nhợt, "Anh Từ, em, em sẽ nhìn chằm chằm."

"Chậm đã."

Tù Tiệp Hành ăn cục tức ở chỗ Lộ Trạch Thanh, hiện tại cũng không có thái độ gì tốt với trợ lý, cậu ta muốn đổi một trợ lý khác, ít nhất có thể giúp đỡ cậu ta chứ không ngu xuẩn như trợ lý hiện tại, lúc nào cũng lo trước lo sau.

"Thẩm tổng."

Từ Tiệp Hành nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại.

Thẩm tổng!?

Thẩm Tri Ngộ?

Đại thiếu gia nhà họ Thẩm?

Từ Tiệp Hành từng cố ý tìm hiểu các thiếu gia tiểu thư của giới nhà giàu, chỉ cần liếc mắt một cái cậu ta liền nhận ra Thẩm Tri Ngộ.

Cậu ta lập tức đứng lên.

"Thẩm tổng, chào anh."

Thẩm Tri Ngộ nâng cằm, lập tức đi về phía đạo diễn Chân.

"Đạo diễn Chân, Thẩm tổng đến."

"Đừng làm phiền, sắp quay xong rồi."

Thẩm Tri Ngộ không thèm để ý, để người dọn ghế ra, ngồi bên cạnh đạo diễn Chân, "Ái chà, nhìn không ra...... "

Lời nói của anh ta còn chưa dứt thì đạo diễn Chân đã trừng mắt nhìn qua, "Câm miệng, lại làm ồn thì đi ra ngoài ngay."

Thẩm Tri Ngộ: "......"

Nghe nói thời điểm Thích Trạch Vũ tới, đạo diễn Chân không phải là thái độ này? Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất lại có loại đãi ngộ này???

Mười phút sau.

"Được, qua." Đạo diễn Chân tâm tình vui sướng mà buông loa, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Tri Ngộ đang ngồi bên cạnh. "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Tri Ngộ: "...... Tôi ngồi đây được mười phút rồi."

Đạo diễn Chân khoa trương trừng lớn mắt, "Thẩm tổng đến sao lại không nhắc nhở tôi một tiếng. Thật là, vừa rồi quá chú tâm vào công việc nên không chú ý tới, xin thứ lỗi."

Khóe miệng Thẩm Tri Ngộ giật giật.

"Đạo diễn Chân quả nhiên rất có quyết đoán."

"Không so được với Thẩm tổng."

Hai người nhìn như đang thổi phồng lẫn nhau nhưng ngữ khí đều âm dương quái khí, trợ lý của hai người gục đầu xuống, ai cũng không dám nói gì.

"Hóa ra lúc cô không làm đàn ông, thời điểm làm sự nghiệp lại là cái dạng này."

Khóe miệng đạo diễn Chân cứng đờ.

"Thẩm Tri Ngộ, nhắc lại chuyện quá khứ thì tôi sẽ đập vỡ miệng của cậu."

Lộ Trạch Thanh đi đến đây thì bị ngữ khí của đạo diễn Chân dọa sợ, có phải là cậu nghe được cái gì không nên nghe rồi không.

"Thanh Thanh." Đạo diễn Chân hơi hơi mỉm cười, "Vừa rồi cậu không nghe thấy gì cả."

Lộ Trạch Thanh liên tục gật đầu, nhìn về phía Thẩm Tri Ngộ, cậu chỉ cảm thấy...... Thẩm Tri Ngộ thật sự thiếu đánh, còn có thể làm cho đạo diễn Chân tức giận thành như vậy.

"Thanh Thanh, lần đầu tiên đóng phim có bỡ ngỡ không?"

"Không."

Lộ Trạch Thanh không biết Thẩm Tri Ngộ đến đây làm gì, lại thấy anh ta cùng và đạo diễn Chân có quen biết, vậy tại sao ở bữa tiệc của bà nội lại giả vờ là không biết nhau?

Thẩm Tri Ngộ cũng không nói ra.

Anh ta và đạo diễn Chân là bạn cấp 3, lúc đó quan hệ cũng không tính là tốt, chỉ là quen biết nhau. Nhưng anh ta biết hết lịch sử đen tối của đối phương, ví dụ như đạo diễn Chân vô cùng có tâm với sự nghiệp, trước đây từng một tuần đổi bạn trai một lần, theo đuổi đến tay thì liền không yêu.

Thẩm Tri Ngộ có thể biết được chuyện của đạo diễn Chân thì đương nhiên đạo diễn Chân cũng biết quá khứ của anh ta.

Hiện tại Thẩm Tri Ngộ nhìn hiền lành vô hại nhưng cấp ba lại là một người hai mặt.

Trong mắt người lớn Thẩm Tri Ngộ là con nhà người ta, nhưng thật ra.... tính cánh ác liệt, đã cầm bình rượu thì chắc chắn sẽ đập vào đầu của người khác, sự tàn nhẫn giống như mấy kẻ ăn chơi đầu đường.

Đều là thời kỳ phản nghịch, lúc có người thì liền giả vờ không quen biết, ai cũng đừng cười ai.

Đạo diễn Chân bỏ qua chuyện vừa rồi, trịnh trọng một cách lạ lùng mà giới thiệu, "Thanh Thanh, Thẩm tổng chính là ông chủ của APP Tinh Cầu, cũng là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim chúng ta."

Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, cậu biết APP Tinh Cầu nhưng không biết là có liên quan đến Thẩm Tri Ngộ. Vậy Thích Trạch Vũ......

Như là nhìn ra nghi hoặc của Lộ Trạch Thanh, Thẩm Tri Ngộ trả lời.

"Đúng vậy, anh cậu cũng có cổ phần, nhưng tôi là cổ đông lớn nhất."

"Tôi nghe nói mấy hôm trước anh của cậu có đến đoàn làm phim một chuyến, còn đầu tư thêm một chút." Thích Trạch Vũ còn đích thân đến đây một chuyến, Thẩm Tri Ngộ nhàn rỗi không có việc gì cũng chạy một chuyến đến đây.

Kỳ thật Thẩm Tri Ngộ là lo lắng Thích Trạch Vũ thêm đầu tư vào sẽ vượt qua anh ta, trở thành nhà đầu tư lớn nhất. Nhưng khi đến anh ta mới nghe nói, Thích Trạch Vũ đầu tư là đầu tư cá nhân, không có quan hệ với công ty, lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra Thích Trạch Vũ không có vi phạm hiệp ước của hai người. Đương nhiên, Thẩm Tri Ngộ sẽ không nói trắng ra như vậy.

"Lần đầu tiên Thanh Thanh của chúng ta đóng phim, làm bạn tốt thì đương nhiên tôi phải đến đây thăm ban."

Quan hệ của Thẩm Tri Ngộ và Lộ Trạch Thanh có vẻ rất thân thiết, điều này lại khiến những người khác chú ý.

"Lại là Lộ Trạch Thanh." Từ Tiệp Hành tức giận đến mức quăng cốc nước đi.

"Vì cái gì tất cả mọi người đều vây quanh Lộ Trạch Thanh, cậu ta thật sự là biết câu đàn ông."

Thẩm Tri Ngộ đến thành phố C, mặc kệ là vì cái gì, đạo diễn Chân hay là Lộ Trạch Thanh cũng nên mời anh ta ăn bữa cơm. Lộ Trạch Thanh tự nhiên mà gọi Giang Tư Úc, nhân tiện gọi thêm Tiết Mẫn Mẫn cùng Kim Đình.

Từ Tiệp Hành không được mời, buồn bực nói, "Đi lái xe, chúng ta cũng đi."

"Nhưng mà người ta không mời chúng ta."

"Tôi nói là ăn cùng một bàn với bọn họ sao? Vừa lúc chúng ta cũng đi ăn cơm, không được sao?"

Trợ lý không dám nói cái gì, chỉ có thể nghe theo lời Từ Tiệp Hành, đi lái xe.

"Thanh Thanh, muốn ngồi xe của tôi không. Mới mua đó! Số lượng có hạn trên thế giới, tôi rất vất vả mới có thể mua được."

Thẩm Tri Ngộ rất yêu thích xe, có đoạn thời gian một ngày đổi một chiếc xe nên mới bị đồn là tiểu bạch kiểm bị phú bà bao dưỡng.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta sưu tầm và khoe khoang xe.

Tuy Lộ Trạch Thanh cũng là con trai nhưng cậu lại không có niềm đam mê mãnh liệt với xe, đặc biệt là loại xe của Thẩm Tri Ngộ ..... Luôn quá mức kỳ quái.

"Lần này không phải màu hồng."

Lộ Trạch Thanh đứng ở bên cạnh Giang Tư Úc, "Tôi đi cùng thầy Giang."

Thẩm Tri Ngộ thấy cậu không muốn ngồi, lại nhìn về phía đạo diễn Chân.

"Tôi ngồi xe cùng Thanh Thanh."

Thẩm Tri Ngộ: "...... Người khác muốn ngồi cũng chưa ngồi được đâu."

Khoe xe thất bại, Thẩm Tri Ngộ mang vẻ mặt thất vọng đi ra ngoài. Sau đó mọi người thấy một chiếc xe lóe mù mắt dừng ở trước mặt bọn họ.

"...... Thật, thật xanh." Tiết Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm.

"Không cảm thấy đặc biệt có cá tính phong cách sao?" Thẩm Tri Ngộ hỏi.

"...... Ừm." Tiết Mẫn Mẫn gian nan gật gật đầu, yên lặng mà lui về phía sau một bước.

"Từ khi khởi động đến gia tốc chỉ cần 3.2 giây, tốc độ tối đa có thể đạt tới 320 km một giờ."

Lộ Trạch Thanh: "Nơi này giới hạn tốc độ."

Đương nhiên Thẩm Tri Ngộ biết, anh ta cũng không phải đến để đua xe, chủ yếu là muốn khoe khoang một chút, còn để anh ta lái xe với tốc độ của một cụ già lái xe cũng được.

"Tôi chân thành kiến nghị, Thẩm tổng vẫn là nên đổi một chiếc xe đi, đợi lát nữa đến nơi ... không thể dừng xe được, nếu cậu không ngại bị cọ xát xe thì cứ coi như là tôi chưa nói gì đi."

Thẩm Tri Ngộ nghe được cái này, lập tức từ bỏ việc khoe khoang.

Cuối cùng, trợ lý lái xe.

Thẩm Tri Ngộ cùng Lộ Trạch Thanh, Giang Tư Úc cùng với đạo diễn Chân một chiếc xe.

Từ Tiệp Hành đi theo sau không xa không gần, thấy Lộ Trạch Thanh theo sau Thẩm Tri Ngộ xuống xe, cậu ta chợt lóe lên ý tưởng.

Cậu ta trộm chụp một tấm ảnh khi hai người có khoảng cách gần nhau, xóa đi đạo diễn Chân.

"Anh Từ, đến nơi rồi."

"Quay đầu."

"A?" Trợ lý sửng sốt một chút, Từ Tiệp Hành từ bỏ gây chuyện?

Nhưng mà, Từ Tiệp Hành không có từ bỏ mà là gửi ảnh chụp này cho tài khoản marketing.

Vốn dĩ cậu ta muốn thu thập nhiều ảnh chụp một chút nhưng Từ Tiệp Hành không muốn chờ nữa, hiện tại cậu ta liền muốn trả thù Lộ Trạch Thanh.

Bức ảnh đầu tiên là bóng dáng của Lộ Trạch Thanh và Thẩm Tri Ngộ.

Bức ảnh thứ hai là Thích Trạch Vũ kéo khẩu trang cho Lộ Trạch Thanh.

Bức ảnh thứ ba là Lộ Trạch Thanh đi xuống từ một chiếc Rolls-Royce.

Bức ảnh thứ tư là người lái xe Rolls-Royce là một người đàn ông trung niên.

Từ Tiệp Hành cười lạnh một tiếng.

Người đàn ông này tuyệt đối chính là kim chủ của Lộ Trạch Thanh, có thể lái Rolls-Royce, bối cảnh lại không thể tra ra.

Nhưng Từ Tiệp Hành khẳng định, lần này cậu ta có thể một phát đập chết lộ Trạch Thanh.

Nếu người đàn ông này biết Lộ Trạch Thanh dây dưa không rõ với nhiều người như này thì sự nghiệp của Lộ Trạch Thanh chắc chắn sẽ đi tong.

[Cảm thấy hứng thú sao? Kim chủ sau lưng Lộ Trạch Thanh.]

______________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai: ?

Tài xế: ?

Tiểu Thẩm: Tấm ảnh này chụp thật đẹp.

Tiểu Giang: Tức giận, thế nhưng lại không có tôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng Túy

Copyright © 2022 - MTruyện.net