Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 95
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh đóng phim, tuy Giang Tư Úc không phải là lần đầu nhưng hắn cũng là lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu.

Đạo diễn Chân và biên kịch, cả tác giả nguyên tác đều vây ở một chỗ bàn bạc rất nhiều lần.

Tác giả nguyên tác và biên kịch đương nhiên muốn giữ nguyên theo tiểu thuyết, đạo diễn Chân lại lo lắng diễn quá mức, đến lúc đó lại không qua thẩm duyệt.

"Bằng không thì cứ quay trước đi." Biên kịch tỏ vẻ, đây chính là tình tiết cao trào của tình cảm, xóa đi sẽ vô cùng đáng tiếc. Dù sao Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc cũng là người yêu, có hơi quá một chút cũng không phải là vấn đề.

"Đúng vậy, nếu thật sự lúc đó không được thì đến lúc đó lại cắt đi."

"Thầy Lộ và thầy Giang cảm thấy như thế nào?" Tác giả nguyên tác nhìn về phía hai người.

"Là diễn viên chính, hai người cũng có thể đưa ra kiến nghị của mình."

Lộ Trạch Thanh không chút do dự.

"Tôi bầu một phiếu cho cô Tình."

Cô Tình chính là tác giả nguyên tác, bút danh là Trời Quang Sét Đánh, cô nghe thấy Lộ Trạch Thanh theo ý mình thì cười. "Thầy Giang thì sao?"

Giang Tư Úc thất thần, tầm mắt luôn hướng về phía Lộ Trạch Thanh, đến khi tầm mắt của Lộ Trạch Thanh cũng nhìn về phía hắn, lúc này hắn mới chú ý tới tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn.

Sắc mặt Giang Tư Úc trầm tĩnh, hoàn toàn nhìn ra hắn đang thất thần, hắn ho nhẹ một tiếng. "Ý của tôi và Thanh Thanh giống nhau."

"Được rồi." Biên kịch nhếch đuôi lông mày, "Diễn viên chính đã không ngại thì chúng ta cứ quay trước đi."

Đạo diễn Chân bị thuyết phục.

Thật ra không phải cô không muốn quay mà là cô đang đứng ở góc độ toàn cục suy xét, nhưng làm như vậy cũng không sao, quay xong rồi lại nói.

Thảo luận kết thúc.

Chính thức tiến vào quay chụp.

"Thầy Giang." Lộ Trạch Thanh nâng đuôi lông mày, biết rõ còn cố hỏi, "Đừng nhìn tôi, chuyên tâm một chút."

Giang Tư Úc hoài nghi Lộ Trạch Thanh cố ý trêu chọc hắn ngay lúc này, càng làm cho hắn nhớ thương chuyện này. Lộ Trạch Thanh đã coi như là nói ra, người càng để ý thì càng muốn chắc chắn hơn, muốn một đáp án khẳng định.

Giang Tư Úc muốn nghe Lộ Trạch Thanh nói thích hắn.

Ngày thường bị các fan thổi phồng chuyên nghiệp - Giang Tư Úc, giờ phút này chính là u oán mà nhìn Lộ Trạch Thanh, mà kẻ đầu sỏ gây tội thì bày ra vẻ mặt vô tội ngây thơ đối diện với hắn.

Vừa rồi còn quyến rũ hắn, hiện tại lại làm như không có việc gì, chỉ có một người là hắn tim gan cồn cào. Ánh mắt của Giang Tư Úc càng thêm u oán, giống như một người chồng bị bỏ mặc.

"Bắt đầu đi."

Hai người làm lại lần nữa, đã quay đi quay lại rất nhiều lần, nửa trước đều đã qua, chỉ có lúc quay đến cảnh giường chiếu thì mới khác nhau.

"Bắt đầu từ lúc xé quần áo."

Lộ Trạch Thanh ngồi ở trên giường, cài tóc bị vứt trên mặt đất, sợi tóc rũ xuống bên hông, cậu nâng lên lông mi mảnh dài, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Cậu hơi hơi hé miệng rồi lại nuốt lại những lời định nói.

Tiểu hoàng tử đã hơi tỉnh rượu nhưng cậu ta nhìn quốc sư đã có vài phần men say lại còn trúng xuân dược, cậu ta lựa chọn tiếp tục giả say.

"Đến phòng của ta chính là ngươi." Tiểu hoàng tử giữ chặt cổ áo của quốc sư, nhẹ nhàng hôn lên môi của quốc sư.

Ánh mắt của quốc sư hơi khựng lại, lông mi run rẩy. Quốc sư giống như là chưa phản ứng kịp, lại giống như không biết phải phản ứng như thế nào. Tiểu hoàng tử sợ bị đẩy ra nên càng nắm chặt cổ áo của quốc sư, thật cẩn thận dụ dỗ.

Ngay sau đó, cánh môi của tiểu hoàng tử bị nghiền áp mạnh mẽ, cậu ta kinh ngạc mà mở to mắt, quốc sư đảo khách thành chủ, đầu lưỡi tiến vào, giống như là một vị quân vương đang tuần tra lãnh thổ.

Biên kịch nhìn máy theo dõi, tay hơi hơi nắm chặt, ý cười trên khóe môi đều sắp kéo đến tai, cô vội không chờ được mà muốn nhanh chóng đến bước tiếp theo.

Trợ lý đứng ở một bên sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt trừng lớn, liền chớp mắt cũng không dám.

Đáy lòng đã phấn khởi đến thét chói tai.

Không tiếng động mà mấp máy môi.

"Phải hôn càng hung hăng."

Cái này thật sự có thể được chiếu sao? Trợ lý không muốn tan làm một chút nào cả, nếu mỗi ngày đều k.ích thích như vậy thì cô nguyện ý tăng ca.

Không có vui sướng hơn việc CP mình cắn lại 'hôn' nhau ở ngay trước mặt.

Đừng nói là 997*, chỉ cần CP mãnh liệt, một ngày 25 giờ xem như này đều là phúc lợi của fans.

(*chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối trong suốt 7 ngày, bên cạnh đó còn có 996, 007..)

Trong màn ảnh, áo ngoài của tiểu hoàng tử bị ném xuống đất, cậu ta vội vàng muốn cởi ra áo ngoài nặng nề của quốc sư nhưng lôi kéo một hồi lâu mà vẫn không cởi được đai lưng.

Cậu ta tức giận đến đôi mắt đều đỏ, thô bạo mà kéo vài cái, như để hả giận mà cắn lên vai quốc sư.

"Cái loại y phục gì...... Ô."

Cằm bị nắm, quốc sư hôn xuống, nuốt đi những lời tiểu hoàng tử chưa kịp nói, một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn nhưng lại nhanh chóng bị quốc sư kéo vào chăn.

Thật sự tuyệt vời!

Trợ lý che miệng, nhịn xuống để mình không hét chói tai, tấm màn rơi xuống, người quay phim quay cách tấm lụa mỏng, tuy là kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú nhưng giờ phút này cũng đỏ mặt.

Lên giường là giả, nhưng hôn môi là thật.

Ở chỗ camera không quay đến, hai người thật sự cởi.

Bình thường nam nữ nghệ sĩ quay cảnh thân mật thì cũng phải cởi một chút, bọn họ sẽ được mặc đồ bảo hộ.

Nhưng hai người đều là nam, còn là người yêu nên đạo diễn Chân kiến nghị không cần mặc đồ bảo hộ.

Cho dù có một tầng bảo hộ kia nhưng đã quay cảnh giường chiếu thì ít nhiều đều sẽ có phản ứng s.inh lý. Không có tầng ngăn cách kia, hai người càng dán sát da thịt vào với nhau hơn.

Lộ Trạch Thanh phản ứng đặc biệt chân thật, bởi vì cậu thật sự không chống đỡ được Giang Tư Úc 'mất khống chế'.

Dù cho Lộ Trạch Thanh đã trêu chọc Giang Tư Úc nhiều lần trên giường nhưng cũng chưa từng giống như bây giờ, bị hôn đến mức phải lùi về sau, muốn tránh thoát.

Cậu quay đầu muốn trốn, Giang Tư Úc lại đuổi theo, nắm cổ tay của cậu thật chặt. Trán của Giang Tư Úc đặt trên vai Lộ Trạch Thanh, hơi thở nhẹ nhàng như lông chim lướt qua khiến Lộ Trạch Thanh khẽ run lên nhưng không tránh được.

Tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chính là cảm giác lao từ trên cao xuống, trái tim trượt vào đám mây, mềm mại nhẹ nhàng rồi lại như không có cảm giác gì, chỉ muốn nhanh chóng đi xuống.

Lộ Trạch Thanh theo bản năng ngừng thở, muốn bắt lấy cái gì nhưng chỉ bắt được khoảng không. Khóe mắt của cậu hơi đỏ, nước mắt s.inh lý không nhịn được chảy ra.

Hai người một tiến một lùi, đạo diễn Chân và biên kịch ngồi trước máy quay vô cùng vừa lòng, hình ảnh mà tác giả tưởng tượng ra đã được hai người này thể hiện vô cùng hoàn mỹ ra.

Ai có thể hiểu được cảm giác kích động này!?

"Qua."

Đạo diễn Chân vừa dứt lời thì tác giả đang xem vô cùng hứng khởi đột nhiên cảm thấy mất mát.

"Quay thêm vài cảnh bổ sung nữa."

Vừa còn đang ủ rũ - tác giả - đột nhiên hai mắt lại sáng lên.

"Trước tiên cho hai người các cậu một chút thời gian nghỉ ngơi."

Dù là nghệ sĩ không quen biết thì khi quay những cảnh này đều không thể tránh khỏi chuyện phản ứng kia.

Càng đừng nói đây là một cặp đôi thật sự, cho nên đạo diễn Chân đặc biệt thấu hiểu lòng người mà bảo tất cả mọi người tạm rời đi một lúc.

Những người khác vừa đi, Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở ra, cậu đẩy Giang Tư Úc.

"Anh tránh ra."

Giang Tư Úc không nhúc nhích, Lộ Trạch Thanh vừa muốn nói gì, Giang Tư Úc bỗng nhiên hôn xuống. Lộ Trạch Thanh bị hoảng sợ.

Đạo diễn Chân cho bọn họ thời gian bình tĩnh chứ không phải là thời gian đốt lửa.

Cậu nghiêng đầu trốn một chút, nụ hôn của Giang Tư Úc dừng trên tai cậu.

"Đừng đùa nữa, lát nữa còn phải quay tiếp."

Giang Tư Úc không nói lời nào, đầu hắn chôn vào cổ Lộ Trạch Thanh, hắn không nói gì nhưng Lộ Trạch Thanh lại hiểu được qua động tác tay chân của hắn.

Lộ Trạch Thanh:"......"

"Tôi cảm thấy anh cứ đi ra khỏi người tôi trước đi, như vậy thì cả hai đều sẽ dễ chịu hơn." Lộ Trạch Thanh chân thành kiến nghị.

Giang Tư Úc không dao động.

"Lời vừa nãy của em là thật sao?" Giang Tư Úc chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc, hắn hỏi.

"Giả." Lộ Trạch Thanh cố ý.

Cậu nói chân thành như vậy, Giang Tư Úc thế mà nghi ngờ cậu?

Cậu là người sẽ lấy tình cảm ra để đùa giỡn sao?

"Ừm."

Giang Tư Úc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lộ Trạch Thanh, con ngươi đen nhánh sáng như sao trời, "Tôi mong đó là sự thật."

"Vậy anh còn hỏi."

"Nhưng mà em vẫn chưa nói."

Ngón tay Giang Tư Úc sờ lên cánh môi của Lộ Trạch Thanh, Lộ Trạch Thanh cầm lấy ngón tay ấy, "Ngồi dậy."

"Em nói đi rồi tôi ngồi dậy."

"Nói cái gì?" Lộ Trạch Thanh nghĩ thầm, cậu nói đã đủ rõ ràng, Giang Tư Úc cứ hỏi lại là có ý gì? Đơn giản là đồng ý hay từ chối thôi mà.

"Em chưa nói là em thích tôi." Giọng nói của Giang Tư Úc rất thấp, nghe như là có chút ủy khuất, "Em thích tôi sao?"

"Là, là thích mà tiểu hoàng tử đối với quốc sư sao?"

Đã không nhận được đáp án lại còn bị hỏi liên tục, Lộ Trạch Thanh cảm giác cậu sắp bị tức đến bật cười rồi.

"Không thì tình cảm của tiểu hoàng tử và quốc sư là tình cha con sao?"

Giang Tư Úc không buông Lộ Trạch Thanh ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.

"Vậy em nói, em thích tôi."

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh đã thiếu kiên nhẫn, cậu lại bị Giang Tư Úc 'tra tấn' như vậy, Lộ Trạch Thanh đẩy mạnh Giang Tư Úc ra, chỉnh lại quần áo của chính mình.

"Anh hỏi tôi nhiều như vậy, giờ đến lượt tôi hỏi anh."

"Lúc tôi hôn anh thì anh nghĩ gì?"

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết ngược văn máu chó, nếu Giang Tư Úc dám nói ra là 'suy nghĩ đến mối tình đầu' thì có lẽ cậu sẽ không nhịn được mà đánh Giang Tư Úc một trận.

Giang Tư Úc có thể không thích cậu nhưng không thể đem cậu trở thành thế thân của những người khác.

"Nghĩ đến tại sao em lại hôn tôi."

Đáp án này làm Lộ Trạch Thanh cảm thấy ngoài ý muốn.

"Lúc tôi hôn anh anh cũng không đẩy ra. Không phải là bởi vì buôn bán, vậy tại sao lại không đẩy tôi ra?"

"Bởi vì tôi cũng muốn hôn em."

Lộ Trạch Thanh còn đang suy nghĩ có phải là hai người họ sẽ tiếp tục nói chuyện như nặn kem đánh răng như này không thì bỗng nhiên Giang Tư Úc đỡ lấy mặt cậu, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Lộ Trạch Thanh.

"Lộ Trạch Thanh, anh thích em."

"Anh hôn em là bởi vì anh thích em."

"Em vẫn chưa nói cho anh nghe." Giang Tư Úc vô cùng bướng bỉnh, "Em nói em thích anh, như vậy hai chúng ta ở bên nhau có được không?"

Lộ Trạch Thanh bị lời thổ lộ đột nhiên này của Giang Tư Úc làm cho ngơ ngác.

Lúc trước cậu tự cho là Giang Tư Úc có người mình thích, cho nên mỗi việc Giang Tư Úc làm đều khiến Lộ Trạch Thanh suy nghĩ rất nhiều.

Cậu quy hết đó là bởi vì tình bạn.

Khi Lộ Trạch Thanh phát hiện Giang Tư Úc không bài xích việc cậu hôn hắn dù là không buôn bán thì Lộ Trạch Thanh cảm thấy có lẽ Giang Tư Úc có chút hảo cảm với cậu.

Lại sợ chính mình đa tình nên Lộ Trạch Thanh đã thử rất nhiều lần.

Tuy rằng cậu rất muốn cạy góc tường nhưng Giang Tư Úc thay lòng đổi dạ có chút bất ngờ.

"Anh, thích em?"

Giang Tư Úc tỏ vẻ bị thương, "Em không biết?"

"Em nên biết sao?" Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh khiếp sợ.

"Anh cho rằng em đã biết nên mới cố ý trêu chọc anh."

Lộ Trạch Thanh không phủ nhận việc cậu trêu chọc Giang Tư Úc, nhưng cậu chỉ muốn biết liều Giang Tư Úc có cắn câu hay không. Nhưng khi biết mọi chuyện thì cậu cảm thấy chuyện này có chút quá sức tưởng tượng.

"........Trước hôm nay, anh đã nói thích em sao?"

"...... Không có."

"Vậy làm sao em biết được?" Lộ Trạch Thanh vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ, "Anh không thích người kia sao?"

"Tuy rằng anh thích em làm em rất vui nhưng anh thay đổi lòng dạ nhanh như vậy làm cho em có cảm giác, thật ra anh là một tên đàn ông cặn bã."

Giang - tên đàn ông cặn bã - Tư Úc: "............"

"Anh không phải."  

"Chuyện này có chút phức tạp."

Thật ra Giang Tư Úc muốn nói trực tiếp với Lộ Trạch Thanh, tuy nhiên hắn cũng hy vọng Lộ Trạch Thanh có thể tự mình nhớ đến, nhưng nếu không giải thích, cậu hiểu lầm thì lại càng khó giải thích hơn.

"Buổi tối quay về sẽ giải thích với em, một hai câu không thể giải thích rõ được, em đừng có nghĩ nhiều. Anh đảm bảo mọi thứ không như em nghĩ."

"Là suy nghĩ nào?"

"Dù sao thì anh không phải một tên đàn ông tồi." Giang Tư Úc: "Đàn ông cặn bã là ai, anh không nói."

Cảm giác giống như bị ám chỉ - Lộ Trạch Thanh: "?"

"Dù sao anh cũng không bao giờ làm ra chuyện nhận quà của người khác rồi quên sạch không còn một mảnh ký ức."

Lộ Trạch Thanh mơ hồ cảm thấy sự việc đang chạy đến một tình huống không thể khống chế.

"Những món quà mà anh nhận được từ em anh đều không quên, em tặng vòng tay, cà vạt, còn có......."

Giang Tư Úc nhìn Lộ Trạch Thanh với ánh mắt phụ lòng làm Lộ Trạch Thanh có chút không xác định rõ. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến, hình như cậu bị quên đi một đoạn ký ức.

Trong đầu có thứ gì đó lóe lên nhưng Lộ Trạch Thanh không bắt được.

Đầu tiên, thế giới của cậu là một cuốn tiểu thuyết.

Nhiều tình huống máu chó như vậy đều có thể xảy ra, cho nên, nên sẽ không......

"Người mà anh thích.... thích em?"

Giang Tư Úc: "......"

"Ngày thương em toàn xem cái gì vậy?"

Giang Tư Úc kéo tay Lộ Trạch Thanh, há miệng cắn một ngụm nhưng lại không nỡ cắn mạnh.

Sau đó, mạch não của Lộ Trạch Thanh bay xa hơn.

"Cắn em là có ý tứ gì? Thẹn quá hóa giận?"

Giang Tư Úc vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài, lại vô cùng trịnh trọng nói.

"Không có những người khác."  

"Từ đầu đến cuối, người anh thích đều là em."

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mạch não của Thanh Thanh: Thật k.ích thích! Tình địch lại thích tôi?

Tiểu Giang: "......"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ai Còn Không Phải Là Một Cái Người Tu Hành (Thùy Hoàn Bất Thị Cá Tu Hành Giả) (reconvert)

Copyright © 2022 - MTruyện.net