Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong số những sĩ quan cấp cao có mặt, Lý Bác bị đánh thành đầu heo cũng ở đó.
Hắn băng kín mặt, trốn ở phía sau, chờ Cảnh Hi bị ghi đại tội, nhưng khi nghe câu này, sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ.
Trì Nghiêu xả hết nỗi bực dọc, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Cậu quay người bỏ đi.
Bùi Chấn Nhạc định gọi cậu lại, nhưng rồi ngập ngừng, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Trần Băng Phong và Triệu Hoành Nghĩa là hai tên đã cấu kết với nhau từ lâu, lúc nào cũng nhằm vào Cảnh Hi, chuyện này dù ông không cố ý điều tra cũng biết rõ.
Nguồn lực nhận được không tương xứng với thực lực, viện quân cử đến thì bị động tay động chân, thường ngày còn phải chịu những lời gièm pha của kẻ khác.
Cảnh Hi tính tình kiêu ngạo, không nói ra, nhưng thực ra đang chịu rất nhiều áp lực.
Từ lúc cậu quyết liệt với Trần Băng Phong, xem ra cậu không định nhịn nữa.
Đây là điều tốt.
Mọi thứ mình muốn đều nên nỗ lực để tranh giành, những kẻ cặn bã cản đường trước mặt tất nhiên cũng phải ra tay dọn dẹp, chứ không thể làm ngơ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.
Câu nói vừa rồi, thoạt nhìn như một lời cảnh cáo đối với những người phía dưới, nhưng thực chất lại là lời tuyên chiến với Triệu Hoành Nghĩa và Trần Băng Phong.
Bùi Chấn Nhạc tự nhận mình hiểu rõ ý nghĩa phía sau hành động của Cảnh Hi, nhưng hiểu là một chuyện, vấn đề thực tế vẫn đang bày ra trước mặt.
Cảnh Hi đã đánh người, chuyện này không thể không xử lý.
"Gọi quân y tới, mang người đi điều trị trước." Bùi Chấn Nhạc nói với phó quan, "Đợi người tỉnh lại rồi hãy báo cáo với tôi."
Phó quan: "Rõ!"
Triệu Hoành Nghĩa vội vàng chạy tới, thấy Cảnh Hi đã đi được một đoạn xa, giọng điệu không khỏi có chút tức giận.
"Lão Bùi, ông cứ để người đi như thế à?"
Nghe thấy chất vấn, Bùi Chấn Nhạc bình thản nói: "Vậy chứ còn thế nào? Chuyện cụ thể vẫn chưa rõ ràng, chẳng lẽ muốn thẩm vấn tại đây sao?"
Triệu Hoành Nghĩa: "Ít nhất cũng phải giữ Cảnh Hi lại ở quân bộ, đợi khi nào chuyện rõ ràng rồi tính—"
"Anh đang dạy tôi làm việc à?" Bùi Chấn Nhạc liếc mắt nhìn qua.
Những sĩ quan vốn đang ở lại để hóng hớt xung quanh thấy hai vị lãnh đạo bắt đầu tranh cãi, lập tức rút lui.
Khi Trì Nghiêu trở về căn nhà nhỏ của Cảnh Hi, tin tức anh đánh người tàn phế ngay trước mặt mọi người đã nhanh chóng lan truyền khắp quân bộ.
Vừa vào cửa, một con mèo nhỏ chạy ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
Khi nhận ra đó là chủ nhân của mình, nó liền bước từng bước kiêu hãnh đi thong dong.
Trì Nghiêu đi về phía phòng khách: "Lại đây."
Anh cũng chỉ nói bâng quơ như vậy thôi, con mèo này kiêu ngạo lắm, có nghe lời hay không thì còn phải xem tâm trạng nó thế nào.
Dường như nhận thấy tâm trạng của chủ nhân không tốt, Yểu Yểu dừng lại một chút, vô cùng miễn cưỡng nhảy lên tay vịn ghế sô pha, ngồi xổm xuống liếm móng vuốt.
Chưa liếm được bao lâu thì nó đã bị thô bạo tóm lấy.
"Meo—!"
Trì Nghiêu ôm con mèo, vò mạnh một cái, rồi ngồi im lại, muốn bật khóc.
"Chủ nhân của mày chắc chắn là cố ý, biết rõ hai ngày nay là kỳ mẫn cảm của mình, vậy mà còn đổi mình qua, thật quá đáng."
Yểu Yểu giơ vuốt lên vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị vùi dập đến mức lông xù hết cả lên, tức giận kêu liên tục.
Anh chuyển sang giao diện thiết bị đầu cuối, bấm gọi một cuộc liên lạc cho bản thân.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Cảnh Hi: "Chuyện gì?"
Trì Nghiêu: "Nếu không tiêm thuốc ức chế, thì còn cách nào để ngừng khóc không?"
Cảnh Hi nhíu mày: "Anh chưa tiêm à?"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Ai mà biết được cậu kêu người mang thứ gì đến đây."
Cảnh Hi: "Tôi không lẽ tự hại mình sao?"
Trì Nghiêu: "Cái đó không nói trước được, nhỡ đâu là thuốc ngủ tạm thời thì sao?"
Thấy Cảnh Hi im lặng, Trì Nghiêu cuộn mình trên ghế sofa, vuốt mèo, chậm rãi nói: "Nếu cậu không chịu nói, tôi cứ thế này mà đi làm mỗi ngày, đám người ở quân bộ thấy tôi khóc sưng mắt chắc chắn sẽ rất thích thú."
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu hít hít mũi, cố nén nước mắt đến đỏ cả viền mắt.
"Nhỡ không may tin tức tố của tôi tiết ra, khiến đám omega phát tình, lỡ tôi không kiềm chế được—"
Cảnh Hi trầm mặt, ngắt lời anh: "Lên thư phòng."
Trì Nghiêu tươi cười đứng dậy, ôm chú mèo đang kêu ầm ĩ đi lên lầu.
Trong cửa sổ video, Cảnh Hi nhìn Tiểu Tiểu bị "ngược đãi", nhịn hết lần này đến lần khác, cảnh cáo: "Anh vuốt nó như vậy, nó sẽ khó chịu lắm đấy."
Trì Nghiêu: "Tôi sướng không được ạ?"
Cảnh Hi: "..."
Đúng là đồ cặn bã.
Đến mèo cũng không tha.
Cậu vẫy tay, gọi Ẩn Vệ lại.
ẨnVệ không hiểu chuyện gì, ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn địch nhân trong video, đôi mắt nổi gân giận dữ.
Đợi Trì Nghiêu vào thư phòng, anh nghiêng đầu nhìn vào màn hình ảo, biểu cảm đông cứng lại.
"Cậu đủ rồi đấy."
Trong cửa sổ, Cảnh Hi đã cột hai chỏm tóc nhỏ trên đầu ẨnVệ.
Chú chó đột biến cấp năm vốn oai phong lẫm liệt, giờ tỏa ra khí chất ngố ngố đầy buồn cười.
Cảnh Hi đặt chiếc lược thép xuống, mặt không cảm xúc: "Anh tha cho mèo của tôi, thì tôi tha cho chó của anh."
Trì Nghiêu nhìn chú chó ngốc nghếch tưởng mình đẹp lắm, bật cười.
"Xấu là nó, liên quan gì đến tôi?"
Cảnh Hi vỗ vỗ Ẩn Vệ: "Đi tìm Lệ Viễn, để họ xem kiểu tóc mới của mày."
"Oúuu!"
Ẩn Vệ nhận lệnh, hớn hở chạy ra ngoài.
Trì Nghiêu: "...Chờ đã."
Cảnh Hi gọi Ẩn Vệ lại.
Nếu để con chó ngốc đó ra ngoài dạo một vòng, ngay cả uy tín của anh - chủ nó, cũng sẽ bị giảm đi đáng kể.
Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng Trì Nghiêu cũng buông mèo ra.
Chú mèo nhảy xuống đất, dùng chân sau đá mạnh vào anh một cái.
"Meooo!"
Trì Nghiêu: "..."
Nhà họ Cảnh, cha con không ai tử tế.
"Tiếp theo thì sao?" Trì Nghiêu hỏi.
Cảnh Hi mấp máy môi: "Bên trái."
Trì Nghiêu đi đến hàng giá sách bên trái: "Sau đó?"
Cảnh Hi: "Dưới cùng."
Trì Nghiêu quét mắt một vòng, cảm giác nước mắt lại trực trào, anh càng thêm bực bội.
"Nói thêm hai chữ sẽ chết sao?"
Cảnh Hi: "Ngăn kéo ở giữa."
Trì Nghiêu: "..."
Thật sự chỉ thêm hai chữ.
Anh nén cơn khó chịu, kéo ngăn kéo ra, bên trong là vài chiếc hộp đựng đồ và một chồng sách, trông đều đã có chút năm tháng.
Cảnh Hi: "Lấy cuốn sách thứ ba ra, còn lại đừng động vào."
Cậu còn dám ra lệnh anh.
Trì Nghiêu cười lạnh lùng: "Tôi động vào đấy, cậu làm gì được tôi?"
Cảnh Hi: "Hề Hề—"
Trì Nghiêu: "..."
Chết tiệt.
Lại bị thằng nhóc này hại rồi.
Cuốn sách thứ ba là sách thiếu nhi, trông như thuộc về hai, ba mươi năm trước, được bảo quản rất tốt, các góc cạnh đều ngay ngắn.
Trì Nghiêu lật qua lật lại, không thấy bên trong kẹp gì cả.
"Rồi sao nữa?"
Cảnh Hi im lặng suốt hai phút, mãi đến khi Trì Nghiêu mất kiên nhẫn thúc giục lần nữa, cậu mới khẽ nói: "Ôm... ôm ngủ một giấc là được."
Trì Nghiêu: "???"
Năm phút sau, Cảnh Hi tắt liên lạc, nhớ lại dáng vẻ vừa khóc vừa chế giễu của Trì Nghiêu khi sử dụng cơ thể cậu, mặt cậu cứng đờ, lén đỏ cả tai.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Lương bước vào.
"Lão đại, đoàn trưởng Mãnh Hổ đã đến trạm không gian số 7 của Bảo Bình tọa."
Cảnh Hi điều chỉnh lại tâm trạng: "Xuất phát thôi."
Trì Nghiêu nằm trên sofa, lật cuốn sách thiếu nhi.
"Hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn xem thứ này?"
Anh tiện tay lật hai trang, bỗng thấy hơi quen quen.
Có thể do những năm gần đây chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng, không biết lúc nào đã xem qua những phiên bản câu chuyện này rồi.
Mười phút sau, cuốn sách thiếu nhi trượt khỏi ghế sofa xuống thảm, Trì Nghiêu đã ngủ say như chết.
Trạm không gian số 7.
Cảnh Hi ngồi trong sảnh tiếp khách trên phi thuyền, nhìn một gã alpha to lớn vạm vỡ dẫn theo đám đàn em bảy sắc cầu vồng, khí thế hùng hổ bước vào.
Phương Lương khom người, giải thích bên tai cậu: "Đây là đoàn trưởng Mãnh Hổ, Mạnh Đại Hổ."
Mạnh Đại Hổ ngồi xuống đối diện Cảnh Hi qua bàn trà, đám đàn em phía sau khoanh tay đứng nghiêm, ánh mắt hầm hầm dữ tợn nhìn qua.
Cảnh Hi đặt chiếc cốc trong tay xuống.
Tiếng va chạm giữa chiếc cốc thủy tinh và mặt bàn rất khẽ, nhưng làm cả đoàn Mãnh Hổ mất hồn, toàn bộ lùi lại nửa bước.
Mạnh Đại Hổ run bắn lên, một chân đưa ra trước, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Cảnh Hi: "..."
Phương Lương giải thích: "Không cần căng thẳng thế đâu, hôm nay lão đại chúng tôi gọi các anh đến đây, là có chuyện chính đáng muốn bàn."
"Chuyện chính đáng?" Mạnh Đại Hổ ngượng ngùng rút chân về, kéo chặt chiếc áo lông trên người, "Tinh tặc chúng tôi thì lấy đâu ra chuyện chính đáng?"
"..."
Cảnh Hi: "Tôi nghe nói đoàn các anh đã trộm nhiều thiết bị quân sự từ chiến trường, hôm nay chỉ muốn nói chuyện về việc này."
Lẽ nào là muốn ủy thác bọn họ trộm thiết bị quân sự?
Thì ra là nói chuyện làm ăn, Mạnh Đại Hổ thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng lưng lên.
"Đúng rồi, đoàn Mãnh Hổ chúng tôi chuyên về khoản này, không có đoàn nào sánh kịp đâu, chỉ cần ngài nói ra một cái tên, không có thứ nào chúng tôi không trộm được!"
Tuy nói trên chợ đen có thể mua được một ít vũ khí, nhưng rất nhiều loại thiết bị quân sự đã bị quân đội độc quyền, muốn có được chỉ còn cách trộm từ những thiết bị hỏng trên chiến trường, bí mật mang về sửa lại.
Những thứ rác rưởi chiến trường này, trên chợ đen có thể bán được giá trên trời.
Tuy nhiên thị trường có hạn, nhiều lúc phải treo hàng rất lâu mới bán được.
Cũng có người muốn mua một mẫu vũ khí quân sự nào đó, nhưng trên chợ đen lại không có, nên họ sẽ ủy thác cho một số nhóm lính đánh thuê hoặc tinh tặc.
Phí ủy thác thường đắt gấp mấy lần so với mua trực tiếp trên chợ đen.
Cảnh Hi: "Liệt kê cho tôi toàn bộ số vũ khí quân sự anh đã ăn cắp từ quân đội, tôi lấy hết."
Phương Lương: "?!"
Lệ Viễn: "!!!"
Lấy tiền mua đống phế liệu đó làm gì?! Nhiều món đã hỏng không dùng được nữa!
Lão đại lại lên cơn rồi sao?
"Được." Mạnh Đại Hổ gật đầu theo phản xạ, sau đó bỗng nhận ra, hai mắt trợn to.
Cậu ấy nói gì? Lấy hết sao?!
Chết tiệt, phát tài rồi!!!
Mạnh Đại Hổ: "Ngài, ngài chắc chứ?"
Cảnh Hi gật đầu: "Ghi rõ nguồn gốc của từng món vũ khí."
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Mạnh Đại Hổ nuốt khan: "Vậy, vậy có trả tiền không?"
Cảnh Hi: "Chúng ta sẽ ký hợp đồng mua bán chính thức, giao dịch bằng khoáng thạch, anh ra giá đi."
Mạnh Đại Hổ liền quay phắt lại nhìn đám đàn em sau lưng, muốn hỏi xem mình có đang mơ không.
Kết quả là tất cả đám đàn em đều đờ đẫn, trông còn không bình tĩnh bằng hắn.
Cảnh Hi: "Cho các anh ba ngày để sắp xếp, ba ngày sau vẫn giao dịch ở đây."
Mạnh Đại Hổ vung tay: "Cần gì ba ngày? Chiều mai tôi sẽ đưa ngài danh sách!"
Cảnh Hi: "Được."
Mạnh Đại Hổ xoa tay, cười toe toét: "Làm ăn với lão đại Trì thật là sảng khoái!"
Dùng khoáng thạch cướp được để mua lại vũ khí quân sự, đúng là chẳng đau lòng chút nào.
Cảnh Hi: "Nhưng, việc làm ăn này có một điều kiện tiên quyết."
Sắc mặt Mạnh Đại Hổ cứng đờ.
Quả nhiên tiền của Cực Ảnh không dễ kiếm.
Cảnh Hi: "Cực Ảnh không khuyến khích việc ăn cắp vũ khí quân sự trên chiến trường, lần này tôi bỏ tiền ra thu mua, nếu lần sau tôi còn phát hiện các anh làm chuyện này nữa thì có lẽ..."
Đây là muốn cắt đứt con đường làm ăn của bọn họ sao?!
Sắc mặt Mạnh Đại Hổ thay đổi.
Chỉ trả tiền một lần, muốn bọn họ chuyển nghề sao?!
"Đương nhiên—không vấn đề gì!" Mạnh Đại Hổ đồng ý ngay lập tức, "Cực Ảnh từ trước đến nay luôn là tiêu chuẩn của ngành, ngài nói không được làm thì chúng tôi không làm, chúng tôi sẽ chuyển sang làm việc khác!"
Nếu giao dịch lần này thành công, đừng nói làm việc khác, chỉ cần không làm gì cả thì cũng đủ ăn đủ uống suốt phần đời còn lại rồi.
Chuyện tốt như vậy, không làm đúng là đồ ngốc!
Mạnh Hổ đi đến mà lo lắng, rời đi lại vui mừng hớn hở.
Cửa vừa đóng, Lệ Viễn đã sốt ruột, không nhịn được hỏi: "Lão đại, lấy đống phế liệu đó làm gì, bọn chúng đã giữ trong tay bao nhiêu năm rồi, muốn lấy thì đi cướp luôn—"
Cảnh Hi ung dung uống trà: "Nếu cái gì cũng dựa vào cướp, chúng ta khác gì mấy nhóm tinh tặc bình thường?"
Lệ Viễn: "..."
Nhưng chẳng phải chúng ta là một nhóm tinh tặc bình thường sao?
Phương Lương: "Báo giá của bọn chúng sẽ không thấp đâu."
Cảnh Hi: "Hai đợt khoáng thạch cấp bốn là đủ."
Phương Lương và Lệ Viễn nhìn nhau, đều cảm thấy đau lòng.
Đó là mấy trăm xe khoáng thạch cấp bốn đấy, còn chưa ấm tay đã phải mang đi đổi đống phế liệu.
Lão đại cái tật tiêu xài hoang phí này, phải sửa lại thôi!
Cảnh Hi: "Chờ khi vũ khí đến, mọi người chia nhóm mang tất cả số đồ trả về chỗ cũ."
Phương Lương/Lệ Viễn: "...!"
Ngay cả phế liệu cũng phải trả về à?
Bên quân bộ, Bùi Chấn Nhạc bận tối mắt tối mũi.
Mấy vị thượng tướng cãi nhau suốt một buổi chiều, cuối cùng quyết định để Cảnh Hi ở lại chức chờ điều tra.
Nhưng Bùi Chấn Nhạc vẫn tranh thủ được Bạch Kình tọa về.
Ngày hôm sau, Trì Nghiêu tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Anh xoa xoa đầu ê ẩm, theo phản xạ đưa tay lên dụi mắt.
Khô rồi?
Cuốn sách đó thật sự có tác dụng?
Người khác là alpha phải dựa vào omega để vượt qua thời kỳ dễ cảm, còn Cảnh Hi thì quái dị lại dựa vào sách thiếu nhi.
Trì Nghiêu ngồi dậy, tâm trạng rất tốt.
Đang chuẩn bị đi trêu chọc cô mèo của Cảnh Hi, động tác xuống giường của anh bỗng khựng lại.
Không đúng, đây là cơ thể của chính anh.
Đây không phải là đế đô tinh, mà là phòng của chính anh.
Phòng dọn dẹp ngăn nắp bất thường, suýt chút nữa anh không nhận ra.
Trên bàn cạnh cửa sổ đặt một mô hình còn dang dở, nhìn kiểu dáng, có vẻ giống con rồng bay chuyên dụng của Cảnh Hi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Trì Nghiêu chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Phương Lương đã chờ sẵn ở phòng khách.
Thấy anh bước ra, Phương Lương tiến lại gần: "Lão đại, người của Mạnh Hổ đã đến trạm không gian rồi, chúng ta cần đến đó để ký hợp đồng."
"Ký hợp đồng?" Trì Nghiêu rót cho mình một ly nước, "Hợp đồng gì?"
Nghĩ anh còn chưa tỉnh ngủ, Phương Lương bèn giải thích đơn giản toàn bộ sự việc.
"Bọn họ đã mang hết mọi thứ đến, chiều nay chúng ta kiểm kê xong rồi sẽ chia lô trả lại về các hành tinh ban đầu."
Trì Nghiêu nghe mà bật cười.
Thằng nhóc này phá tiền của mình thì thôi, giờ đến cả tiền của anh cũng phá.
"Trả gì mà trả, giữ lại."
Phương Lương: "?"
Trì Nghiêu vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi tiện tay khoác lên người một chiếc áo khoác bước ra.
"Đi thôi."
Phương Lương theo sau anh: "Tôi đã xem báo giá mà Mạnh Hổ gửi qua, bọn chúng đòi mười tỷ tinh tệ, quy đổi ra là ba trăm xe khoáng thạch cấp bốn."
"Mười tỷ?" Trì Nghiêu sải đôi chân dài bước đi, cười lạnh, "Tôi có thể trả, hắn dám nhận sao?"
Phương Lương: "?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");