Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới màn sao, ba chiếc phi thuyền đang phóng nhanh.
Sau khi bị Trì Nghiêu phát hiện, hai chiếc phi thuyền phía sau cố gắng tấn công hai bên, không ngừng đâm vào giữa.
Trì Nghiêu tay nắm chắc vô lăng và cần số, dưới sự tấn công của họ vẫn linh hoạt tránh né.
"Đoán xem lần này ai phái đến?" Anh quan sát động tĩnh của hai chiếc phi thuyền khác, ung dung chuyển cuộc gọi sang chế độ toàn tức.
Hình ảnh toàn tức của Cảnh Hi xuất hiện trên ghế lái phụ.
Cậu liếc nhìn màn hình giám sát: "Không phải quân đội."
Trì Nghiêu: "Còn gì nữa?"
"Họ không phải đang bám theo, mà muốn anh chết." Cảnh Hi bình tĩnh nói, "Anh lại dùng thân thể của tôi làm chuyện gì rồi?"
Trì Nghiêu đạp hết ga, chơi càng hăng hái.
"Trước trước sau sau cũng chỉ đánh vài người mà thôi."
Phía trước là khu dân cư, nơi người dân bình thường sinh sống.
Cảnh Hi: "Dụ họ ra ngoại ô, để Tiểu Bạch và Tiểu Hắc che chắn tín hiệu định vị của phi thuyền."
Mỗi chiếc phi thuyền đều có định vị tín hiệu duy nhất, chỉ cần xuất hiện ở khu vực công cộng sẽ bị phát hiện.
Trì Nghiêu: "Sao thế, cạu không phải không sợ mất việc sao?"
Cảnh Hi: "Tự tôi không cần, khác với việc bị anh phá hủy."
Trì Nghiêu: "......"
Khi gần đến khu dân cư, Trì Nghiêu đột ngột rẽ ngoặt, chạy ra ngoại ô.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa cao ốc đang xây dựng, Trì Nghiêu không tránh không né, lao thẳng tới.
Với tốc độ hiện tại, nếu không rẽ trong vòng hai giây nữa thì không kịp tránh rồi.
Cảnh Hi: "Rẽ đi!"
Trì Nghiêu lại như hoàn toàn không nghe thấy, liếc nhìn chiếc xe phía sau, lao thẳng tới.
Ầm!
Tường kính cường lực của tòa nhà cao tầng bị đâm vỡ, khói đen cuồn cuộn, thân xe vỡ nát tung tóe trên không trung.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, toàn thân Cảnh Hi như không ổn.
Hai giây trước, ngay khi xe sắp đâm vào bức tường kính bên ngoài tòa nhà, Trì Nghiêu đột ngột tăng độ cao, chiếc xe từ cửa sổ chưa lắp kính lao thẳng vào bên trong.
Hai chiếc xe phía sau không có kỹ thuật như anh, đã giải thể rồi.
"Đồ điên." Cảnh Hi nói.
"Cảm ơn vì lời khen." Trì Nghiêu cười hì hì.
Anh lái xe quanh một vòng tầng 50 của công trường, lao vào từ chỗ cửa sổ bị vỡ dưới tầng.
Trong tầng toàn là một mảnh hỗn loạn.
Mặt đất đầy những mảnh vỡ kim loại và vết máu.
Trì Nghiêu không vội không chậm dừng xe lại, mở cửa bước xuống.
Trong đống tàn dư có hai người mặc đồ đen nằm đó, một người bất động, người còn lại thì rên rỉ lăn lộn.
Trì Nghiêu dùng một tay nhấc người đó lên, xoay mặt của hắn lại.
Cảnh Hi: "Quân đoàn U Linh?"
Trên mặt người đó đeo một chiếc mặt nạ cười màu đen có họa tiết trắng.
"Ừm."
Trì Nghiêu nâng cằm người này lên, kiểm tra cổ và sau tai.
Làn da ở gần cổ áo bắt đầu chuyển màu đen và cứng lại nhanh chóng.
Đã bắt đầu thú hóa rồi.
Cảnh Hi: "Ám sát mà cũng không cải trang, là quá tự tin vào thực lực của mình à?"
Nói là đeo mặt nạ che khuất dung mạo, nhưng chiếc mặt nạ này đã trở thành dấu hiệu nhận biết, không đeo còn kín đáo hơn.
Trì Nghiêu khẽ cười nhạt: "Không phải là không cải trang, mà là không tháo được mặt nạ này ra."
Cảnh Hi khó hiểu: "Tại sao lại không tháo được? Bị khóa à?"
Nếu vậy thì Trì Nghiêu làm sao tháo ra được?
Trì Nghiêu không giải thích, trực tiếp ra tay lột chiếc mặt nạ đen ra.
Dưới mặt nạ là một gương mặt trẻ trung, dữ tợn.
Hắn giống như bị rút ống dưỡng khí khi đang ở trong chân không, không thở nổi.
"Ưm—!"
Mất đi sự nâng đỡ của Trì Nghiêu, hắn lảo đảo lùi vài bước, làn da trên mặt dần dần chuyển đen và cứng lại, mọc ra lông cứng màu xám, miệng nhô ra, răng cửa to ra, rộng hơn.
Trong vài phút ngắn ngủi, người này đã hoàn toàn biến thành một hình dạng khác.
Cảnh Hi nhíu mày, mắt hơi nheo lại.
"Mất mặt nạ là sẽ... thú hóa?"
Cảnh Hi chỉ nghĩ ra từ này.
Bởi vì người trước mặt bây giờ càng ngày càng giống một con chuột đồng.
"Đoán đúng một nửa rồi." Trì Nghiêu xoa xoa cổ tay, tiện tay nhặt một cây thép tựa vào góc tường, khi người đó lao tới thì đánh mạnh vào cổ hắn.
Nhưng người đó chỉ loạng choạng vài bước, sau đó lại tiếp tục lao tới như không có gì xảy ra.
Thú hóa không chỉ thay đổi ngoại hình, mà tất cả các chỉ số và sức mạnh cơ thể đều trở nên gần với động vật sao?
Cảnh Hi nghĩ đến những người thú hóa trong sòng bạc dưới biển.
Giữa hai bên có mối liên hệ nào không?
Những người thú hóa ở sòng bạc dưới biển là do Quân đoàn U Linh phái đến? Hoặc ngược lại, Quân đoàn U Linh được cấu thành từ những người thú hóa đó?
Chỉ thay đổi trình tự thôi mà mức độ nghiêm trọng của sự việc đã hoàn toàn khác.
Nhìn Trì Nghiêu chỉ trong vài chiêu đã đạp người thú hóa xuống đất, dùng thanh thép đâm xuyên qua cổ hắn.
Trong đầu Cảnh Hi không nhịn được xuất hiện một câu hỏi.
Cực Ảnh, hoặc nói là Trì Nghiêu, đóng vai trò gì trong chuyện này?
Nhìn máu từ động mạch chủ của hắn phun ra, Trì Nghiêu dừng tay rồi lùi lại, lẩm bẩm một câu trong lòng: "Về nhà đi thôi."
Cảnh Hi đổi góc quay, ngồi xuống bên cạnh người thú hóa để quan sát.
Sau khi mất dấu hiệu sự sống, bộ phận thú hóa trên người hắn nhanh chóng thoái hóa.
"Những người này là sao?" Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn Trì Nghiêu, "Từ đâu ra?"
Trì Nghiêu liếc nhìn cậu một cái, không trả lời, đi kiểm tra chiếc mặt nạ đen còn lại.
Cảnh Hi theo tới: "Vậy tôi đổi câu hỏi, bọn họ từng là người bình thường đúng không?"
Trên môi Trì Nghiêu hiện lên một nét cười châm biếm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Ừm."
Bàn tay buông thõng bên người Cảnh Hi bất giác siết chặt lại.
Phát hiện người này cũng có dấu hiệu thú hóa, Trì Nghiêu tiện tay nhặt một mảnh kim loại sắc bén, cắt cổ hắn.
Cảnh Hi hỏi bằng giọng khàn khàn: "Thế còn Thiết Hùng, Thiết Hùng cũng, giống bọn họ sao?"
"Bị cậu phát hiện nhanh thật." Trì Nghiêu lắc đầu cười khổ, "Đúng là một thằng nhóc rắc rối."
Cảnh Hi lại nghi ngờ cách nói của anh.
Tuy rằng chuyện hoán đổi thân xác là ngoài ý muốn, nhưng nếu Trì Nghiêu không muốn cậu phát hiện, chắc chắn có hàng trăm hàng ngàn cách.
Trì Nghiêu đứng lên, cởi bỏ đôi găng tay dính máu, ném vào đống lửa đang cháy.
"Tôi mặc kệ cậu nghĩ gì, chuyện này không được tiết lộ với quân đội."
Cảnh Hi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Trì Nghiêu quay người lại, đối diện với cậu, "Cậu không tự đi mà tra à?"
Cảnh Hi: "... Tôi đã đưa vài tấm ảnh rồi."
Trì Nghiêu quay lại xe, nhấn mạnh ga rồi lái xe đi thẳng.
"Mấy tấm ảnh đó đều là tôi tự tìm được, chỉ với mấy tấm đó mà muốn tôi tiết lộ nhiều như vậy, muốn biết thêm thì mang ảnh đến đổi."
Cảnh Hi: "..."
Sao ki bo như thế mà cũng có người yêu được?
Trì Nghiêu chuyển sang số liên lạc của Giang Phong rồi gửi một tin nhắn đi.
【Gọi người đến xử lý sạch sẽ. [Định vị]】
Đầu bên kia phản hồi rất nhanh.
【Đã nhận.】
Cảnh Hi nhìn vào màn hình: "..."
Anh dùng người của cậu rất thuận tay.
Về đến nhà, Yểu Yểu nhẹ nhàng bước đến chỗ anh.
"Meo."
Từ sau khi được anh đích thân cho ăn vài lần, tình cảm giữa hai cha con bằng mắt thường cũng thấy tốt lên rõ rệt – chỉ cần con mèo Ragdoll hoang không xuất hiện.
Trì Nghiêu tránh ra: "Về ngủ đi."
Yểu Yểu khựng chân trước lại, quay đầu đi luôn.
Trì Nghiêu đi thẳng vào phòng tắm, tắm nước lạnh suốt mười phút, nằm trên giường lại vô cùng tỉnh táo.
Mỗi lần giết người xong, anh đều không thể chợp mắt.
Mắt mở trừng trừng đến nửa đêm, anh mở sách thiếu nhi ra, đọc hết một cuốn vẫn không ngủ được.
"Chết tiệt."
Trì Nghiêu thấp giọng chửi thề một tiếng.
Ngay cả tuyệt chiêu cũng không có tác dụng nữa, chẳng lẽ bắt anh phải thành thần tiên?
Không biết là do tâm lý gì, anh mở trang quay số ra, gọi cho chính mình.
Đợi một phút, lúc Trì Nghiêu định cúp máy thì đối phương bắt máy.
Ngôi sao nơi Cảnh Hi ở vừa đúng buổi chiều.
Nhìn bản thân đang nằm trên giường, Cảnh Hi có dự cảm không lành.
"Có chuyện gì?" Giọng cậu lạnh nhạt.
Trì Nghiêu: "Không phải cậu muốn biết nhiều chuyện hơn sao?"
Cảnh Hi: "Vậy thì sao?"
Trì Nghiêu giơ sách thiếu nhi ra: "Nếu cậu có thể dỗ tôi ngủ, tôi sẽ trả lời cậu thêm một câu hỏi."
Cảnh Hi: "..."
Dỗ Ngủ?
Cậu liếc mắt nhìn qua, đó là một cuốn sách thiếu nhi bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn hơi lỗi thời.
Dựa vào sách thiếu nhi để ngủ quả thực là quá kỳ lạ.
Cảnh Hi: "Giới hạn bao nhiêu thời gian?"
Trì Nghiêu thức đêm, tổn hại là cơ thể của cậu, đối phương chịu ngoan ngoãn đi ngủ đối với cậu không có hại gì.
Trì Nghiêu: "Không, ngủ được là được."
Cảnh Hi tùy tiện chọn một câu chuyện, bắt đầu đọc mà không hề có chút cảm xúc nào: "Ngày xưa có một gia đình, trong nhà chỉ có mẹ và hai cô con gái, một ngày nọ bà ngoại bị bệnh ——"
Mặc dù không có cảm xúc gì, nhưng giọng cậu lại trầm thấp dễ nghe.
Trì Nghiêu nhắm mắt: "Câu chuyện Sói Giả Bà Ngoại à?"
Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn tiêu đề: "Ừm, anh quen lắm à?"
Trì Nghiêu ậm ừ: "Đọc mấy chục lần rồi, có thể không quen sao?"
Cảnh Hi: "Vậy tôi đổi câu chuyện khác nhé?"
Trì Nghiêu: "Thôi, phiền phức."
Anh không có ý kiến, Cảnh Hi liền đọc tiếp.
Toàn bộ câu chuyện chắc chưa đến năm trăm chữ, đọc được một nửa thì cậu liếc mắt nhìn màn hình, tên khó ngủ nào đó đã ngủ say từ lâu rồi.
"Trì Nghiêu? Trì Nghiêu?"
Gọi vài tiếng, không có chút phản ứng nào.
Cảnh Hi nhìn đồng hồ, từ lúc bắt đầu đọc đến giờ còn chưa đến ba phút.
Vừa tắt đi liên lạc, cửa phòng bị gõ.
"Vào đi."
Quản lý đại sảnh 011 bước vào, đứng lại cách cậu năm bước.
"Đã điều tra được, địa điểm tuyển dụng người chơi."
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên: "Tôi sẽ lập một danh sách vật phẩm, muộn nhất là ngày mai giúp tôi chuẩn bị đủ."
011: "Vâng."
Thiết bị đầu cuối vang lên, Cảnh Hi nghĩ ai đó lại tỉnh rồi.
Cậu xua tay bảo 011 lui ra, cắt sang trang liên lạc, không ngờ là Phương Lương.
Phương Lương: "Lão đại, bây giờ cậu đang ở đâu, bọn tôi qua tìm cậu."
"Đến tìm tôi? Các cậu đến Bạch Kình Tọa rồi?" Cảnh Hi hỏi.
"Còn có tôi." Gương mặt Lệ Viễn xuất hiện trên màn hình, "Cậu lâu như vậy không trở về, bọn tôi sợ cậu gặp phiền phức nên mới qua đây."
Nghĩ một chút, Cảnh Hi gửi vị trí cho bọn họ.
"Trên đường đến đừng quá lộ liễu."
Phương Lương gãi mũi: "Bọn tôi sẽ cố gắng."
Cảnh Hi: "?"
Cậu còn chưa kịp hỏi, đầu chó lớn của Ẩn Vệ cũng chen vào màn hình.
Nó đội mũ viền hoa trên đầu, đeo nơ bướm ở cổ, còn mặc váy công chúa, hoa hoè đến không dám nhìn, độ thu hút ánh nhìn là một trăm phần trăm.
"Gâu u u~"
Cảnh Hi: "... Trang phục này ai làm?"
Lệ Viễn giơ tay, cười toe toét: "Tôi! Gu thẩm mỹ có phải rất tốt không?"
Cảnh Hi: "Tốt, chói mắt lắm."
Lệ Viễn: "..."
Phương Lương giải thích: "Ẩn Vệ quá lớn, bọn tôi chỉ có thể cố gắng làm cho nó đáng yêu một chút, nếu không sẽ không qua được kiểm tra an ninh."
Nói đến chuyện này, Cảnh Hi đột nhiên nhớ ra hai người này đều là hộ đen, không ngồi được tàu dân dụng.
"Hai người đến bằng cách nào?"
Phương Lương: "Hack thông tin của hai hành khách, mạo danh lên phi thuyền."
Biểu cảm của Cảnh Hi trở nên cứng đờ: "Vậy hai hành khách đó thì sao?"
Phương Lương dường như không hiểu tại sao lão đại lại hỏi như vậy, đương nhiên đáp: "Mua lại vé, cũng đâu có sửa hộ khẩu của họ."
Cảnh Hi: "..."
Cướp một cách đương nhiên như vậy.
Xem ra vẫn phải tiếp tục tăng cường quản lý quân sự.
Ngày hôm sau, Trì Nghiêu tỉnh dậy đúng giờ, vô cùng hài lòng.
Giọng của đối thủ quả là dễ ngủ.
Tám giờ đúng, Giang Phong đến gõ cửa.
"Lão đại, sáng nay phải chính thức bàn giao Bạch Kình Tọa, theo thông lệ, chiều nay Phi Long sẽ xuất phát đến Bạch Kình Tọa để bàn giao công việc liên quan."
Trì Nghiêu vuốt ve cô mèo con trong lòng: "Ừm, quân đoàn đã chuẩn bị xong chưa?"
Giang Phong đặt bình giữ nhiệt mang theo lên bàn, tự mình vào bếp lấy bát đũa ra.
"Tàu chiến của họ đã được lau vài lần rồi, rảnh đến mức đẻ trứng được luôn."
Bình giữ nhiệt mở ra, một mùi thơm nồng của canh gà bay ra.
Trì Nghiêu: "Canh gà?"
Giang Phong múc một bát đặt trước mặt anh.
"Đây là gà nhà mẹ lão Lữ nuôi, toàn ăn ngũ cốc, rất ngon."
Trì Nghiêu nếm thử, thịt mềm, canh ngon.
Hiếm khi anh cho một đánh giá tốt: "Quả thật không tệ."
Giang Phong cười: "Ngài thích là được rồi, còn một container nữa, có thể ăn lâu lắm đấy."
Trì Nghiêu: "........"
Một container —— gà?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");