Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy
  3. Chương 53
Trước /68 Sau

Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 53

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai ngày gần đây, Tưởng Trạm Bạch trải qua rất phong phú.

Gameshow của Thủy Thủy đã quay đến tuần cuối cùng, sau khi đạo diễn Ninh gặp mặt Tưởng Công, ông ta hưng phấn quyết định thăng cấp chủ đề, thăng thành loại chủ đề cao cấp "Khoa học kỹ thuật và tương lai".

Do đó, ông ta đã nộp đơn xin được hợp tác với công ty Vạn Cổ Khoa Học Kỹ Thuật AI dưới trướng của tập đoàn Vạn Cổ.

Chỉ cần nghe cái tên tập đoàn AI này là biết, đây chính là dòng chính trong dòng chính của Vạn Cổ, do đích thân ông chủ lớn tự mình quản lý, vì thế đơn xin này được trực tiếp đặt lên bàn của Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch vung tay lên, ký đồng ý.

Cho nên địa điểm phát sóng của tuần này, biến thành bên trong khuôn viên của Vạn Cổ Khoa Học Kỹ Thuật AI tại Hải thị.

Nơi này được AI hóa, bảo mật hóa nên chưa từng có người ngoài đến tham quan khiến cho đạo diễn Ninh hưng phấn điên cuồng, tất cả các nhân viên công tác đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, sau khi thấy không có vấn đề gì mới được đi vào trong.

Đặc biệt, khi ông ta biết nơi này cũng là nơi sản xuất chó robot của Thủy Thủy thì càng kích động hơn, càng muốn nhìn xem nó được sản xuất như thế nào, cũng mơ ước được mua một con đem về.

Nhưng thực tế là ông ta đã nghĩ nhiều, bởi vì trong buổi phát sóng trực tiếp không hề đề cập đến bất kì cơ sở bí mật nào cả. Người phụ trách mang bọn họ đi dạo bên dây chuyền sản xuất, tiếp đó đi tham quan khuôn viên đẹp đẽ này, rồi chơi trò chơi, xem phóng sự, tìm hiểu lịch sử phát triển về ngành khoa học kỹ thuật của Hoa Quốc và khoa học kỹ thuật của Vạn Cổ.

Cho dù là như vậy cũng hoàn toàn được điều khiển bởi máy móc và AI, không cần bất kỳ sự tham gia thủ công nào vào dây chuyền sản xuất, các thao tác tháo gỡ, lắp ráp, gỡ lỗi, bàn giao, không hề có bất cứ tiếng động nào mà nhịp nhàng trôi chảy khiến cho mọi người phải chấn động.

Ngay cả những người xem phát sóng trực tiếp cũng sợ ngây người.

Các công ty con của tập đoàn Vạn Cổ đã tạo ra vô số việc làm cho xã hội, nhưng chỉ riêng khu sản xuất khoa học kỹ thuật AI lại có rất ít công nhân, những người vào đây đều là các kiểm soát viên của các dây chuyền sản xuất hoặc là thành viên trong phòng thí nghiệm.

Từ trước đến nay, nơi này là nơi rất yên tĩnh và thần bí, lần phát sóng trực tiếp này cũng là lần đầu tiên vén màn bí mật với công chúng.

Người xem rất kích động, bọn trẻ cũng rất phấn khích. Trẻ con đều rất tò mò, liên tục ném ra mười vạn câu hỏi vì sao làm cho người phụ trách phải đổ mồ hôi hột, khán giả xem đến cười ha ha.

Hiệu quả của sự thăng cấp lần này cực kỳ tốt, ít nhất gieo vào lòng bọn trẻ hạt giống về một nước mạnh về khoa học kỹ thuật, rất nhiều người xem xong phim phóng sự cũng liên tục bắn bình luận rằng nếu có thể nhất định phải cố gắng học tập để cống hiến nền khoa học cho quốc gia.

Suy xét địa điểm phát sóng trực tiếp là ở Hải thị, vì thế Tưởng Trạm Bạch vội vàng làm hết công việc ban ngày, buổi tối còn có thể về nhà bồi dưỡng tình cảm với con trai.

Thủy Thủy cũng là tuổi tò mò, ngày thường rất thích đặt câu hỏi.

Khi Văn Khê một mình nuôi bé, rốt cuộc cậu đã hiểu tại sao trẻ em Hoa Quốc đều học vỡ lòng từ truyện thần thoại...

Ví dụ như Thủy Thủy hỏi bé sinh ra từ đâu. Văn Khê suy nghĩ, nếu nói là cậu sinh, vậy thì phải giải thích cho bé cấu tạo cơ thể của con người, cách t*ng trùng và trứng kết hợp, còn phải giải thích chúng từ đâu tới. Nếu cậu là mẹ thì cứ nói thẳng một tháng xuất trứng một lần là được, nhưng cậu là ba ba, cậu còn phải giải thích tại sao đàn ông có thể sinh con, đàn ông không có kinh nguyệt thì sinh thế nào...

Sinh thế nào, chẳng lẽ nói người đàn ông phải có gien mạnh lúc DOI sẽ kích thích dẫn đến sản xuất ra trứng hay sao?

Nói như vậy thì quá nhiều rồi.

Cho nên Văn Khê liền nói, con nít là do Nữ Oa nặn ra.

(Editor: Xin lỗi mn vì cắt ngang, tại bỗng dưng tui nhớ hồi tui còn nhỏ cũng hỏi câu này và má tui trả lời là đẻ tui từ nách... J)

Thủy Thủy lại hỏi, tại sao có ban ngày và ban đêm? Văn Khê nghĩ, nếu phải giải thích sự chuyển động quỹ đạo của Trái Đất thì càng phức tạp hơn...Thôi, cứ bịa ra vậy.

Cho nên cậu chế ra một câu chuyện thần thoại kể cho bé nghe.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch dạy con hoàn toàn không phải như thế.

Nếu Thủy Thủy có câu hỏi nào, anh đều sẽ nghiêm túc trả lời, ngay cả những vấn đề mà trước đây Văn Khê chỉ trả lời qua loa, Tưởng Trạm Bạch sẽ tìm các video thường thức cùng xem với Thủy Thủy, vừa xem vừa giải thích.

Thủy Thủy thật sự sợ ngây người, cũng cao hứng vô cùng, cảm thấy cha lớn không có gì là không biết, không có gì mà không làm được, sự sùng bái đối với anh đã đạt tới đỉnh điểm, có khi nói chuyện với cha lớn còn quên mất phải gọi điện thoại cho ba ba.

Văn Khê và Tưởng Trạm Bạch đều cho Thủy Thủy thời thơ ấu khác nhau.

Nhưng sau khi Văn Khê rời khỏi nhà, Tưởng Trạm Bạch luôn cảm thấy không quen.

Anh nghi ngờ chứng bệnh nghiện mùi Văn Khê của mình càng ngày càng nghiêm trọng, luôn nhịn không được tự hỏi Văn Khê hiện đang ở đâu, đang làm cái gì.

Khi bí thư Tần còn ở Hải thị, cứ cách hai tiếng là hắn phải tra hành trình của Văn Khê, công việc bị quấy nhiễu, khó chịu tới muốn khóc. Đến khi hắn bị phái đến Kinh Đô thị thì càng tiện hơn, mỗi khi Boss nhà hắn nhớ tới là sẽ không màng thời gian hay địa điểm, đều phải hỏi xem Văn Khê đang làm gì.

Trong lòng bí thư Tần điên cuồng cà khịa anh, hay là để tôi mở phát sóng trực tiếp cho Boss luôn nhé!

Dẫn đến đạo diễn Công Tôn muốn thấy Văn Khê trần truồng cũng bị Tưởng Trạm Bạch biết ngay.

Sau khi Tưởng Trạm Bạch biết, anh nghĩ đây mà là nghệ thuật cái gì? Làm gì có chuyện nhìn thân thể trước khi đóng phim chứ, có phải quay phim X đâu, hay là vai diễn này trong bộ phim này có tình tiết mờ ám?

Không thể được.

Tưởng Trạm Bạch ra lệnh, phải kéo, kéo dài thời gian cho đến khi anh đến mới thôi.

Vì thế bí thư Tần cản đạo diễn Công Tôn lại, vào lúc 10 giờ rưỡi gần giữa trưa, một hai phải mời ông ta ăn một bữa cơm trước, đến chiều rồi hẵng thử vai.

Công Tôn Anh Hào cũng nghĩ không thể không nể mặt bí thư Tần, do đó đồng ý.

Còn Văn Khê, bí thư Tần còn phải đi theo cậu, thân phận của cậu còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên chính là bạn đời của ông chủ lớn tập đoàn Vạn Cổ rồi, cũng là người quen biết Lâm Thanh Ngư!

Công Tôn Anh Hào không ngờ diễn viên mà ông ta nhìn trúng lại có địa vị lớn như vậy, nhưng vì nghệ thuật...hạ quyết tâm, thử một lần!

Văn Khê gọi Lâm Thanh Ngư đến.

Lâm Thanh Ngư cũng vừa mới biết sự việc xảy ra ở hiện trường thử vai, cậu ta hận vì mình không thể ở ngay hiện trường, cho nên chậm rì rì ăn cơm. Bí thư Tần và bí thư Uông dẫn dắt dời đi sự chú ý của đạo diễn Công Tôn, làm ông ta đừng luôn nhìn Văn Khê chằm chặp, Lâm Thanh Ngư liền thì thầm với Văn Khê.

"Anh, Nhạc Tâm Chiết là người vừa tự luyến vừa tự cao, hôm nay anh đắc tội với hắn ta rồi, hắn ta sẽ không bỏ qua đâu, em có ý kiến là chúng ta phải nắm dư luận trong tay đã."

"Vậy?"

"Chúng ta cần phải chủ động ra trận!" Lâm Thanh Ngư rất có niềm tin: "Trong đại sảnh có camera, người khác cũng có video quay gần có độ phân giải không tệ, chúng ta sẽ mua lại tất cả. Bắt đầu từ chuyện Nhạc Tâm Chiết đến gần lôi kéo làm quen, không thành công dẫn đến thẹn quá hóa giận, tiếp đó post mấy tấm hình gần đây của hai người, bóng gió so sánh làm Nhạc Tâm Chiết thất bại thảm hại, còn mấy việc khác thì chúng ta chỉ cần đăng chủ đề lên là sẽ có người không thích hắn ta thay chúng ta bổ sung làm tiếp."

"Nhất định phải đánh đòn phủ đầu khiến cho Nhạc Tâm Chiết hắc hoàn toàn, không thể để hắn ta tự tìm đề tài, nếu không khẳng định sẽ quẹo cua đến cái gì mà sửa mặt cái gì mà có kim chủ mất. Hắn ta giỏi nhất chiêu này, đánh cả thiên hạ không địch thủ, phối hợp với tấn công tinh thần của fans hắn ta, ghê tởm tới mức chết người."

Văn Khê có cách nhìn hoàn toàn mới về Lâm Thanh Ngư: "Không ngờ cậu còn có bản lĩnh này."

Thật sự thay đổi, cậu ta đã không phải là em trai Lâm Thanh Ngư đơn thuần lương thiện như ánh mặt trời trong nguyên tác, trong truyện gốc cậu ta là điển hình cho sợ bóng sợ gió nhát như cầy sấy, trước nay đều nghĩ ai cũng là người hiền lành, sẽ không phòng bị bất kỳ ai.

Là bé thỏ trắng rộng rãi thích cười.

Chẳng lẽ Tưởng Trạm Bạch mới thật sự thích style như này à?

Cậu lại không như vậy, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu thiệt.

Cậu quá rành các chiêu trò trong giới giải trí, càng hiểu rõ câu "gần quan được ban lộc".

Khi bạn có chống lưng, bạn không nhất định cần phải nỗ lực hơn người khác, nhưng nhất định sẽ thoải mái tự do hơn bất kỳ kẻ nào.

"Anh tốt tính thật đó." Lâm Thanh Ngư cảm thán: "Anh tốt tính như này rất dễ bị người ta bắt nạt, anh cần phải cho học trưởng trông chừng anh nhiều hơn."

Văn Khê:...Có phải cậu hiểu lầm về anh rồi không.

Lâm Thanh Ngư tiếp tục: "Nhưng anh ấy đưa bí thư Tần và Diệp Miện đến hỗ trợ anh, coi như không tệ."

Cậu ta rung đùi đắc ý, rất có tính chất bên nhà mẹ đẻ.

Văn Khê dở khóc dở cười, dời đề tài đi: "Cậu ở chỗ bác sĩ Mục thế nào rồi?"

Bác sĩ Mục chính là bác sĩ chủ trị của mẹ ruột Lâm Thanh Ngư.

Lâm Thanh Ngư lập tức suy sụp: "Cũng không tệ lắm, nhưng cảm giác như mình sắp trầm cảm luôn."

"Tại sao?"

"Em gặp được một người bệnh duy nhất bị mắc bệnh trầm cảm rất nặng, hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài, em tán gẫu với dì ấy, kể chuyện cười cho dì ấy nghe nhưng dì ấy vẫn không thèm để ý đến em, em cảm thấy rất khó chịu."

"Ồ? Là người như thế nào?"

"Là một dì rất xinh đẹp giống như minh tinh vậy, đáng tiếc...Bác sĩ Mục nói do thời còn trẻ dì ấy bị lạc mất đứa con nên dần dần dẫn đến trầm cảm, chồng của dì ấy cũng là người tốt, ông ấy luôn kiên trì dẫn dì ấy đi khám tâm lý, nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không có tác dụng gì lớn."

Văn Khê hài lòng gật gật đầu, tiến độ rất nhanh, đã gặp mặt rồi.

"Cậu rất muốn giúp dì ấy phải không?"

"Đương nhiên, dì ấy vừa xinh đẹp, vừa có tiền, cứ để như vậy thì rất đáng tiếc."

"Kỹ thuật diễn của cậu rất khá, hay là cậu thử diễn vai con trai đã bị lạc mất của dì ấy xem thế nào?" Văn Khê đề nghị: "Nhưng phải bàn bạc với bác sĩ Mục trước."

Lâm Thanh Ngư gật đầu, tâm tư bị bệnh nhân kéo đi nhưng cậu ta cố gắng kéo đề tài lại: "Anh, anh nhanh nhanh liên hệ với công ty của anh post bài PR đi, phòng ngừa Nhạc Tâm Chiết ra tay trước!"

"Cậu Lâm xin yên tâm." Bí thư Tần không thể không xen vào: "Đã sắp xếp xong mọi chuyện, chưa đầy nửa tiếng là trên mạng sẽ có tin tức."

Có phải cậu Lâm này nghĩ Hoàng Hậu nương nương quá hiền lành dễ bị bắt nạt không? Người ta đã dặn dò trợ lý làm chuyện này từ lâu, bây giờ đã có sẵn video của người qua đường, bài PR cũng đã viết xong xuôi, thủy quân cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ đăng lên mà thôi.

Nếu không thì tại sao bốn trợ lý không còn ở bên cạnh chứ.

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Thanh Ngư căm phẫn: "Đợi khi nào lên bài, em sẽ là người đầu tiên Like và Share!"

"Thôi." Văn Khê nhanh chóng can ngăn: "Cậu sắp quay phim mới rồi, tốt nhất đừng nên vướng vào scandal nào."

"Vậy em chỉ like thôi, được không? Anh, anh không tin dư luận sẽ thắng hắn ta phải không?"

"Anh sợ fans của hắn ta sẽ gây chuyện với cậu, dù sao lịch trình của cậu đều được tung ra ngoài, ngoan, cứ ở yên nào, đừng cùng làm việc xấu."

"Dạ." Lâm Thanh Ngư chỉ đành chấp nhận.

Lúc này, ở giải trí Lam Hải, Nhạc Tâm Chiết vừa về lập tức đi lên tầng cao nhất tìm Tiêu Lung.

"Nhạc Tâm Chiết? Cậu có bệnh à? Kêu tôi giúp cậu xử lý người của Tưởng Trạm Bạch? Cậu muốn tôi tìm chết đúng không." Tiêu Lung mất kiên nhẫn, trước đây anh ta nhìn mặt hắn ta thấy rất tinh xảo, làm tình cũng rất ngon ngọt, bây giờ sao càng ngày càng cảm thấy nhạt nhẽo đáng ghét thế nhỉ?

Anh ta không khỏi nhớ tới gương mặt vừa nhìn đã thấy kinh diễm, nhìn hoài không chán, còn có dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào, bờ vai cần cổ duyên dáng cực kỳ hấp dẫn, cùng với bờ mông căng tròn...

Sao trên đời này lại có người có bề ngoài như yêu tinh thế này, đã vậy yêu tinh này lại bị Tưởng Trạm Bạch ôm tới tay chứ.

Thật sự không có cơ hội nào để ra tay cả.

"Cút cút cút, sau này đừng tới nữa." Gặp là thấy phiền.

Nhạc Tâm Chiết bị cục tức từ chỗ của Văn Khê, giờ lại bị Tiêu Lung cho ăn mệt, hắn ta cảm thấy phổi muốn nổ tung.

Trở về phòng nghỉ của mình, trợ lý thấy vẻ mặt vặn vẹo khủng bố của hắn ta lập tức sợ tới mức không dám nói câu nào.

"Kêu cô điều tra, cô đã tra ra chưa?" Thật lâu sau, Nhạc Tâm Chiết mới âm trầm hỏi.

"Tra được một chút! Thông tin về Văn Khê trước thời đại học khá ít, viện mồ côi trước đây mà cậu ta ở đã bị giải tỏa. Tôi tra được một số tin hắc thời đại học của cậu ta, nghe nói cậu ta làm liếm cẩu suốt ngày bám theo cậu trai nào đó, rất tệ hại, còn có lên tòa vì vụ tiểu tam gì đó trong thời gian mấy năm cậu ta ở ẩn."

Nhạc Tâm Chiết chờ đợi, hết kiên nhẫn: "Chỉ có vậy?"

"Chỉ, chỉ có vậy, những tin hắc trên mạng trước đây đều bị xóa sạch, không tra được gì."

"Cha mẹ ruột của cậu ta đâu? Còn sống không? Mấy người bỏ con chắc chắn rất nghèo, đẻ con mà không nuôi vĩnh viễn là đề tài chí mạng, còn đứa con trai của cậu ta nữa, có thể tra xem giao dịch giữa cậu ta và đạo diễn, mấy chuyện bán con kiếm tiền này cũng nóng phỏng tay lắm."

"Tôi sẽ cho người đi điều tra thêm."

"Một lát nữa cô thả tin nói Văn Khê có được vai Tinh Linh Vương, chủ yếu nói đáng lẽ vốn là tôi diễn nhưng lại bị cậu ta cướp vai, hiểu chưa?"

"Dạ, tôi và người đại diện đi làm ngay, nhưng không phải đạo diễn Công Tôn đã nói thêm vai cho Văn Khê à?"

"Ngu xuẩn, cứ làm theo ý tôi!"

END CHƯƠNG 53.

Quảng cáo
Trước /68 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Cổ Đại Hoang

Copyright © 2022 - MTruyện.net