Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ khi lên kế hoạch mua viên kim cương màu tím nguyên chất y hệt cho Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm nhiều tiền hơn.
Ngay cả lúc đi học cũng đang thất thần tự hỏi.
——Chỉ có tiền kiếm được từ công việc part time thì không ổn, cậu chỉ kiếm được có 2500, về tay thì còn chưa được 2000, trả tiền nhà tiền điện tiền nước các kiểu thì cũng chẳng còn bao nhiêu.
Trước đây cậu chẳng bao giờ quan tâm đến mấy việc này, không có tiền thì ăn cháo cũng được, tiền đa phần đều dùng để mua hàng nhái mấy thương hiệu lớn, nhưng giờ nhà đã có thêm miệng ăn, phải từ bỏ cái thói quen xấu này thôi.
Nhưng dù có như vậy thì cũng không biết phải tới tháng nào năm nào mới mua được kim cương tím cho Thẩm Thuật Bạch!
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của nhóm ký túc xá.
An Tuyên: [Ảnh]
An Tuyên: [Gà hầm nấm này thật quá mê người!!!]
Phạm Thanh: [55555…..thèm quó!!]
An Tuyên: [Nuốt nước miếng ~~]
An Tuyên: [@Lucky cậu có thể làm món này không?]
An Tuyên: [Mắt lấp lánh.jpg]
Phạm Thanh: [Mắt lấp lánh.jpg]
Nấu ăn? Kỷ Lê trầm tư, cậu hình như đã nghĩ ra thứ gì đó.
[Trần Tuấn Hoành vỗ mông An Tuyên]
[Trần Tuấn Hoành vỗ túi Phạm Thanh]
Trần Tuấn Hoành: [Hai tên nhà quê kia, ra khách sạn ăn còn không ngon sao? Kỷ Lê sao có thể nấu ngon như đầu bếp năm sao được?]
An Tuyên: [Bọn tôi sao có tiền đi ăn đồ đầu bếp năm sao nấu chứ!]
Phạm Thanh: [Đúng đó! Hay cậu mời bọn tôi đi ăn nhá?]
An Tuyên: [Hơn nữa tôi cảm thấy Kỷ Lê nấu còn ngon hơn đầu bếp năm sao!]
An Tuyên: [Với lại tôi cảm thấy Kỷ Lê nấu ăn mà livestream thì chắc chắn sẽ nổi tiếng! Lúc ấy đến đầu bếp năm sao cũng không so được nha!]
Phạm Thanh: [Đúng đúng, cậu không được phủ nhận trù nghệ của Kỷ Lê!!]
Trù nghệ, livestream….Kỷ Lê bỗng nghĩ tới điều gì.
Cậu tự nấu ăn nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, căn bản không cảm thấy ngon tới mức nào, lại nghĩ An Tuyên cùng Phạm Thanh luôn khen cậu cũng chỉ là thuận miệng, nhưng hiện tại cậu bỗng nhiên cảm thấy làm blogger mỹ thực cũng không tồi!
Lúc nấu cơm cậu chỉ cần quay chút video rồi tùy tiện cắt nối biên tập một chút, như vậy cũng không tốn thời gian, dù cuối cùng video không có ai xem cũng chẳng sao, coi như là nhật ký sinh hoạt.
Nhưng nếu có rất nhiều người xem thì không còn gì tốt hơn, cậu có thể rút ngắn kế hoạch mua kim cương tím nha!!
Lucky: [@An Tuyên @Phạm Thanh cảm ơn! Tan học tôi sẽ làm gà hầm nấm cho các cậu!!!]
An Tuyên: [Tuyệt quó!!!]
Phạm Thanh: [Kích động quá!!! Giờ tôi muốn tan học luôn!!!]
Trần Tuấn Hoành: [Đồ nhà quê.]
……
Kỷ Lê gửi danh sách nguyên liệu món gà hầm nấm cho An Tuyên và Phạm Thanh.
Vừa thấy danh sách, còn chưa tan học cả hai đã lẻn ra chợ.
Chờ tới khi Kỷ Lê về ký túc, họ cũng đúng lúc về tới.
Quyết tâm làm thêm một công việc để kiếm tiền, ngay lập tức Kỷ Lê đưa điện thoại cho An Tuyên và Phạm Thanh nhờ họ quay video cho mình.
Khi An Tuyên và Phạm Thanh biết Kỷ Lê quyết tâm muốn làm blogger ẩm thực thì vui lắm.
Vì họ cảm thấy chắc chắn Kỷ Lê có thể làm được!!!
Hơn nữa sau này Kỷ Lê sẽ nấu thật nhiều món ăn ngon trong ký túc xá, tuyệt cú mèo nha!
Họ lập tức mở điện thoại quay video cho Kỷ Lê, dốc toàn bộ kỹ năng quay video ít ỏi của mình.
Tất cả mọi thứ từ rửa rau, cắt rau đến chế biến đều được quay lại, và thành phẩm món gà hầm vàng ươm cũng được quay đặc tả.
Tuy rằng không bằng đoàn đội chuyên nghiệp, nhưng nhìn cũng ok đấy chứ.
Kỷ Lê nhìn lại video một chút, cảm thấy ổn, cắt nối biên tập chút xíu là có thể đăng rồi.
Làm xong, Kỷ Lê ăn vài miếng rồi thu dọn về nhà.
Mới vừa mở cửa phòng ký túc xá thì gặp Trần Tuấn Hoành về.
Trần Tuấn Hoành đi giày n.i.k.e, trên người mặc bộ đồ LV giống hệt như bộ của Kỷ Lê hôm qua, trong tay còn xách theo một túi bánh mì.
“Thật sự làm gà hầm nấm hả, cẩn thận đau bụng đó.”
Kỷ Lê không thèm để ý cậu ta: “Tôi về trước đây.”
Cậu nói xong liền lướt qua Trần Tuấn Hoành rời đi.
Trần Tuấn Hoành nhìn lướt qua cậu rồi cười to: “Sao, hôm nay không mặc LV nhái nữa à?”
Kỷ Lê không hề quay đầu lại, cứ vậy đi thẳng xuống cầu thang.
……
Tâm tư của Kỷ Lê đều đặt ở đoạn video kia.
Vẫn còn nhiều thời gian, cậu không đi xe đạp công cộng nữa mà vừa đi bộ vừa biên tập video.
Cậu đã tự tìm hiểu qua hướng dẫn trên Internet rồi down về một phần mềm biên tập.
Mò mẫm một chút.
Sau khi đi bộ từ trường về nhà trọ, mất hơn một giờ ở lì trong nhà, Kỷ Lê cuối cùng đã chỉnh sửa xong video. Mặc dù hiệu ứng không đặc biệt tốt, nhưng ít nhất cũng xem vừa mắt.
Cậu đăng ký một tài khoản mới, ID là Lê.
Sau đó liền up video lên.
Từ đầu đến cuối cậu đều không lộ mặt, chỉ có tay, nguyên liệu nấu ăn cùng các loại rau củ.
Thành phẩm trong video nhìn rất ngon, Kỷ Lê còn chèn thêm chút nhạc đang nổi vào video nữa.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê biên tập video, nhìn chung cũng khá hài lòng.
……
Khi Thẩm Thuật Bạch rời khỏi Trần gia, ngoài trời đang mưa phùn, một chiếc Maybach đen dài lướt tới, thêm một người nhanh chóng bước lên che ô cho Thẩm Thuật Bạch trước khi anh bước vào xe.
Đôi chân thon dài hữu lực được quần tây bao lấy, bước đi trong cơn mưa khiến hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở thành bối cảnh, giống như đặc biệt phụ trợ cho anh vậy.
Trần gia lão gia nổi danh ở tỉnh G nhìn theo hướng Thẩm Thuật Bạch rời đi, trong mắt không dám có một tia bất kính.
……
Đóng cửa xong, đặc trợ của anh ngồi ghế phụ liền hỏi luôn.
“Tổng tài, thiếu gia Kỷ Lê đã đăng một video nấu ăn lên Internet, có cần yêu cầu xóa video không ạ?”
“Xóa?” Thẩm Thuật Bạch nhìn hắn, “Vì sao lại muốn xóa?”
Rõ ràng anh không hề nói nhiều, chỉ một câu nghi vấn, nhưng trong vòng Vương đặc trợ vẫn hơi giật mình.
Người như vậy không phải là phiên bản hiện thực của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao? Vì là phiên bản thật, theo cốt truyện, ngài ấy nhất định không muốn người yêu của mình lộ diện trước công chúng, cho nên sẽ giam cầm cậu, xỉa xói cậu, yêu cậu càng dữ dội hơn......vân vân mây mây.
Vương đặc trợ dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính: “Vậy tôi có cần tăng tương tác cho thiếu gia Kỷ Lê không ạ?”
Tăng tương tác? Nghĩ đến việc Kỷ Lê sẽ bị càng nhiều người phát hiện, Thẩm Thuật Bạch quả thực muốn giấu cậu đi, nhưng…… không được.
“Ưu tiên cho cậu ấy đi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Vâng.” Vương đặc trợ trả lời xong liền quay lên.
Hắn bắt đầu lấy di động ra dặn dò cấp dưới làm việc.
Vương đặc trợ: [Chú ý một chút, tài khoản này là của bà chủ, ông chủ muốn ưu đãi.]
Trong toàn bộ quá trình không có một dấu chấm than nào, dường như chỉ là truyền đạt thông tin mà thôi, nhưng trong lòng những người nhận được thông tin đều đã dấy lên một cơn sóng dữ, đồng thời còn bội phục Vương đặc trợ có thể bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh.
Mà thực ra cái người nhỏ bé trong lòng Vương đặc trợ đã sớm kích động từ lâu rồi.
Quá kích thích rồi!!!
Cái gì mà cốt truyện tổng tài bá đạo chứ! Hắn đã não bổ ra cả đống rồi đây này.
Hắn mở một trang web ra, tạo luôn một topic mới, đặt tên: [Cưới trước yêu sau: tiểu kiều thê tình một đêm của bá tổng đang trốn ở đâu]