Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không được, không được mà!"
Hắn nói cái gì chứ, tưởng bở, muốn nhìn cậu đang trần trụi mà nâng mông lên để hắn nhìn sao, việc mắc cỡ như vậy, làm sao cậu làm được cơ chứ!
"Bảo bối, em lại không nghe lời sao? Nếu chồng mà tức giận, chờ đến khi đi công tác về, sẽ hung hăng trừng phạt em. Nếu lúc này em ngoan ngoãn nghe lời anh nói, chồng sẽ thương em yêu em hơn."
Yêu?! Thiệu Nghị Ngạo lần đầu tiên nói ra lời này chính hắn còn không tin được bản thân có thể nói ra lời này dễ dàng như vậy. Không hiểu vì sao chỉ trong một thời gian ngắn ở chung mà thô, nhưng khi nhìn thấy vợ bé nhỏ của mình, hắn lại có thể dễ dàng nói ra lời như vậy, lại là lời trước đây hắn rất khinh thường.
Chẳng lẽ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, hắn đã yêu Trình Cảnh sao? Không hề, điều này không có khả năng, tuyệt đối chắc chắn là không có khả năng xảy ra được. Nhưng mà, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy Trình Cảnh, hắn sẽ cảm giác được loại cảm xúc tâm tình nhộn nhịp bên trong mình?
"Ai...ai cần anh thương em đau em? Ba em cùng mẹ lúc nào cũng thương em đau em rồi!"
Hừ, muốn ai cũng không muốn Thiệu Nghị Ngạo anh, cái người này là đại lưu manh xấu xa sao lại có thể thương cậu yêu cậu được.
Nhìn phần lưng trắng như tuyết của Trình Cảnh cùng hai gò thịt mông hấp dẫn kia, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy bản thân mình như có trăm ngàn chỗ ngứa ngáy khó nhịn. Lại nghe Trình Cảnh thủ thỉ nói gì mà ba cùng mẹ của cậu sẽ thương cậu đau cậu, trong lòng Thiệu Nghị Ngạo ngay lập tức đã có kế xấu khiến Trình Cảnh ngoan ngoãn mà nghe lời, làm một Cảnh Bảo Bảo ngoan ngoãn của hắn.
"Bảo bối, em có muốn về nhà thăm ba cùng mẹ không? Hả?"
"Cái gì, em có thể trở về thăm ba cùng mẹ sao?"
Trình Cảnh kích động thực sự, quên cả thân mình đã không mảnh vải che thân, từ trên xuống dưới đều trần trụ dã vội vã xoay người lại đi về phía máy tính trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vui vẻ mà muốn dán vào màn hình.
Từ khi cậu bước vào biệt thự này, Thiệu Nghị Ngạo đã nói với cậu, khi hắn chưa cho phéo cậu tuyệt đối không được về nhà của ba mẹ mình, càng không thể cùng người nhà mình gặp mặt, chỉ sợ không được nhìn thấy họ. Trình Cảnh lúc đó muốn phản đối quyết định này của hắn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn, trái tim nhỏ bé liền hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, xem như đồng ý với hắn.
Tuy nhiên hiện tại lại nghe Thiệu Nghị Ngạo nói tới việc này, người nhỏ trong lòng Trình Cảnh đang nhảy nhót liên tục không ngừng nghỉ vì kích động.
Trình Cảnh đột nhiên gần sát màn hình như thế, thậm chí cả lỗ chân lông trên mặt cậu cũng nhìn rất rõ ràng. Miệng nhỏ hồng hồng ngon miệng, cánh môi mềm mại trước mặt hắn lúc đóng lúc mở, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy bản thân mình suýt không chống đỡ được nữa.
"Đúng vậy, chỉ cần bảo bảo ngoan ngoãn nghe lời, chồng sẽ tự mình đưa em về thăm nhà."
Đương nhiên sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Trình Cảnh đỏ lên nhanh chóng, cắn cắn môi dưươi của mình, nhẹ như không mà hơi gật đầu. Thiệu Nghị Ngạo trong mắt đều là ý cười cùng ý xấu mà cười lên. Ha hả, hắn biết mà, chiêu này, tất nhiên sẽ hiệu quả mà.
= = = = = = = = =
Hai tay nâng lên, chống trên vách tường phòng tắm, Trình Cảnh cắn môi dưới, cố kiềm chế lại bản thân do thẹn thùng, hai chân thooáng tách ra một chút, đem mông hướng tới cameras của máy tính, chậm rãi nâng lên.
"Bé yêu tinh, hai tay của em phải thấp xuống một chút, mông phải nâng cao hơn một chút nữa mới đúng."
Hai cánh mông tròn trịa như thế, chủ nhân của chúng mặc dù cảm thấy thẹn thùng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà nâng mông cao hơn. Địa phương bí ẩn nằm bên trong hai cánh mông giờ khắc này đã bại bộ hoàn toàn trước mắt hắn.
Như một bông hoa nhỏ đang nở, cánh hoa thon dài uốn nếp, thời điểm mông dần dần được nâng lên chậm rãi nở ra. Nhân hoa màu đỏ mê người, cánh hoa bốn phía đang xúm lại che chở cho nhân hoa, cánh hoa dần chuyển sang màu hồng mê người thu hút người chú ý.
Có lẽ biết có người đang chăm chú nhìn vào hơi đó, hai tay đang chống vài vách tường của Trình Cảnh bắt đầu phát run, mà hoa nhỏ nơi đó do đã bị phơi bày toàn bộ cũng đang bắt đầu khẩn trương lúc đóng lúc mở nhanh chóng co rút thu hút người nhìn.
Nhìn hai cánh mông trắng nõn của Trình Cảnh cùng với bông hoa xinh đẹp như cái miệng nhỏ đang thèm khát ấy, con ngươi của Thiệu Nghị Ngạo một lần nữa co chặt lại. Hắn thật sự muốn đến phát điên, thật sự muốn xuyên qua màn hình, đem yêu tinh của mình đè dưới thân, hung hăng tàn nhẫn chà đạp cậu.
Xem ra lần này thời gian đi công tác phải rút ngắn lại tiếp rồi.
"Bé yêu tinh, mông vểnh cao như thế, miệng nhỏ ở phía sau cũng đang có rút liên tục, không phải em đói khát lắm rồi đúng không? Nghe quản gia nói, bé yêu tinh của chồng rất thích ăn thịt, vậy hiện tại, có phải hay không rất muốn ăn khúc thịt bên dưới của chồng em?"
"Không có, em, em không có, anh vu khống em!!!"
Thiệu Nghị Ngạo, người này thật sự khiến cậu rất chán ghét hắn muốn chết đi được!!! Đã làm theo những việc khó nói này của hắn còn chưa tính, hiện tại thế mà còn nói những lời dâm dục này với cậu cơ chứ!!!!
"Anh vu khống em? Bé yêu tinh, chính em nhìn lại phía sau của em xem, lúc đóng lúc mở, em còn dám nói nó không phải như một cái miệng nhỏ sao, đang thèm khát muốn ăn thịt kìa, không phải sao?"
Vợ bé nhỏ nhà mình nổi tiếng là da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, nhưng Trình Cảnh càng thẹn thùng hắn lại càng muốn trêu chọc cậu hơn, Thiệu Nghị Ngạo hắn chính là thích xem cậu thẹn thùng lại tức giận nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng không thể phản kháng hắn đấy!!!!
"Không cần mà, em không muốn nhìn đâu! Thiệu Nghị Ngạo, đã được rồi đóng không? Em muốn, muốn đứng lên..."
Cho dù là hai tay chống tường, như tư thế nâng mông cao thế này, chân cậu liền bắt đầu run rẩy. Huống chi phía sau còn một con báo săn đang rình rập cậu, như lúc săn mồi mà yên lặng kiên nhẫn nhìn chằm chằm nơi nào đó của cậu!
"Bảo bối, đây là lần cuối chồng nhắc em, về sau phải kêu là "chồng". Nếu sau này em lại quên, chồng sẽ phạt em thật tốt, một lần cũng không dám quên."
"A....Chồng, chồng, em biết rồi."
Tuy rằng chưa từng bị Thiệu Nghị Ngạo trừng phạt qua một lần nào nhưng Trình Cảnh vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Hơn nữa, vì có thể về nhà, nhìn thấy ba cùng mẹ, hiện tại phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Vì việc này, chịu được liền chịu đi!!!!
Thiệu Nghị Ngạo đang dùng tay điều khiển con chuột, dùng máy tính xem kỹ càng hình ảnh hoa nhỏ phía sau của Trình Cảnh đang phơi bày trước mặt hắn, nghe được Trình Cảnh ngoan ngoãn gọi hắn là "chồng" ngón tay hắn run lên, suýt chút nữa tắt cuộc gọi.
Bé yêu tinh hại người này!!!
= = = = = = = =
"Có thể, bảo bối. Hiện tại em có thể đứng lên rồi, ngoan nào, nghe lời chồng nói, xoay người về phía này nào."
Thiệu Nghị Ngạo cực kỳ cố gắng ức chế lại rung động trong lòng mình, tiếp tục "công cuộc dạy dỗ play" mà hắn vắt óc ra suy nghĩ.
Hai người mặt đối mặt nhau, nhìn thấy thân thể trần trụi của Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo kinh ngạc cảm thán cùng mê muội chìm đắm, nhìn rõ hoàn toàn từng tấc da tấc thịt trên người cậu hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn rõ ràng như thế.
Cảm giác thẹn thùng làm thân thể trắng nõn của cậu dần nhuộm lên màu hồng phấn, càng nhìn càng khiến cho máu trong người hắn muốn vỡ tung. Ngồi trước màn hình máy tính, Thiệu Nghị Ngạo nhìn những thay đổi của cậu, mê người vô cùng, chìm đắm vào vẻ đẹp đó khiến cho đôi mắt ngày càng u ám đầy tình dục.
"Bảo bối, chồng vừa rồi nói là muốn xem em tắm rửa, cho nên hiện tại em bắt đầu tắm đi."
Thiệu Nghị Ngạo dùng tằm mắt sắc bén lại mang đầy lửa tình dục gắt gao nhìn từng chỗ trên người cậu, không hề buông tha một chỗ nào. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tất cả đều bị hắn nhìn chằm chằm không sót một chỗ nào.
Trình Cảnh cắn môi dưới của mình, đi 2 bước tới chỗ vòi sen, khuôn mặt nhỏ hồng hồng đáng yêu cầm lấy vòi tắm bắt đầu mở nước.