Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm giác được sự mềm mại bên cổ, không biết là vì sao, Thiệu Nghị Ngạo luôn thờ ơ lại cảm thấy chính mình lúc này cực kỳ vui.
Trình Cảnh giờ phút này hoàn toàn trần trụi, bị Thiệu Nghị Ngạo dùng tư thế ôm công chúa ra khỏi phòng tắm. Nửa trên của hắn cường tráng, đôi tay ôm chặt lấy cậu, vì vậy, cơ thể hai người liền dính lấy nhau.
Nhưng hiện tại Trình Cảnh hoảng loạn không thôi, tất nhiên là không nhận ra được việc này, cứ thế cơ thể trắng nõn vẫn còn ướt được Thiệu Nghị Ngạo ôm ra ngoài.
Cho đến khi nằm trên giường lớn mềm mại, Trình Cảnh đang suy nghĩ hoảng loạn mới dần dần tỉnh lại. Đầu óc thanh tỉnh, Trình Cảnh mới phát hiện chính mình bây giờ vẫn đang ôm cổ Thiệu Nghị Ngạo. Hơn nữa.... tư thế của hai người cực kỳ ái muội....
Nhìn hai tay của Thiệu Nghị Ngạo chống ở hai bên thân mình, lòng ngực rắn chắc trần trụi ở trước mắt, mặt Trình Cảnh lại đỏ lên, vội vàng vươn tay, muốn lấy chăn che lại bản thân.
Đột nhiên Thiệu Nghị Ngạo lại giữ chặt lấy cái tay của cậu, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói:
"Trên người của em vẫn còn nước mà, đừng làm ướt chăn."
Chỉ cần một câu đơn giản như vậy, đã khiến cho mặt Trình Cảnh lại đỏ bừng lên.
Chính là, nếu không tìm chăn che lại, bộ dáng hiện tại của cậu...
Không đợi Trình Cảnh trả lời, Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn. Mà bản thân Trình Cảnh đang ngồi trên giường, nghe Thiệu Nghị Ngạo nói xong liền cúi đầu, tay nắm chặt góc chăn vẫn không nhúc nhích.
Thân thể trần trụi ngồi trên giường, cậu vừa cảm thấy không biết làm sao cũng cảm thấy nghi ngờ. Vừa nãy... vừa nãy...Thiệu Nghị Ngạo đã thấy rõ nơi đó của cậu... nhưng vì sao hắn đã nhìn thấy nơi đó của cậu lại không có chán ghét, ghê tởm... nơi đó... nơi đó thật sự rất xấu xí...
Đúng ra là, Trình Cảnh không biết được, loại người như Thiệu Nghị Ngạo cho dù trong lòng có sóng to gió lớn gì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Ngược lại, Thiệu Nghị Ngạo chỉ làm mặt không cảm xúc.
= = = = = = = =
Không đợi Trình Cảnh nghĩ ngợi xong, đã nhìn thấy Thiệu Nghị Ngạo cầm một cái khăn lông từ phòng tắm đi ra. Cho đến khi cả người được bao bọc bởi khăn lông, cậu mới tỉnh người lại.
Đây là... có ý gì đây?
Thiệu Nghị Ngạo đi đến cạnh giường, nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu, cách cậu ngày càng gần, cứ thế Trình Cảnh liền có thể cảm nhận được người đàn ông này đang thở dốc. Hơi thở ái muội chạm đến gò má đang ửng đỏ của mình khiến cậu xấu hổ đến mức đầu cũng không dám ngước lên.
Thiệu Nghị Ngạo cầm khăn lông mềm mại, từng chút từng chút lau người cho cậu. Thời điểm khăn lông chạm tới hai nơi mềm mại trên ngực, cơ thể Trình Cảnh đột nhiên run lên. Thiệu Nghị Ngạo dường như cố ý khiến Trình Cảnh khó xử, thổi thổi một hơi ở hai nơi mềm mại trên ngực cậu.
Đến khi Trình Cảnh không còn phản ứng run rẩy nữa, Thiệu Nghị Ngạo lại từ từ không nhanh không chậm tiếp tục, giả vờ nghiêm túc lau người cho em bé của mình.
Khăn lông dần dần bị kéo xuống dưới, cho đến khi Trình Cảnh khép chặt chân, mới dừng lại hành động đang hướng xuống dưới. Mà lúc này, cả người Trình Cảnh đã hoàn toàn cứng lại, cơ thể run nhè nhẹ, Trình Cảnh nghĩ không ra rốt cuộc người này muốn làm cái gì?
Chỉ có thể đem hai chân khép chặt lại, không còn một chỗ hở nào có thể để khăn lông chạm vào.
" Ngoan, tách chân ra, anh giúp em lau người."
Thiệu Nghị Ngạo thân trên trần trụi, hơi hướng về phía trước nâng người, đôi môi gợi cảm chạm vào vành tai cậu. Giọng nói khàn khàn ái muội vang lên, lời nói ngay thẳng như không có việc gì to lớn.
Hơi thở đầy nam tính dần tiến gần tới, Trình Cảnh chưa từng trải qua bất kỳ việc nào như vậy, cắn chặt lấy môi dưới, nghe được âm thanh cực kì gợi cảm của Thiệu Nghị Ngạo mà ngẩng đầu lên. Chỉ vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ của cậu liền bắt gặp đôi mắt đen mang theo lửa tình dục nóng rực của Thiệu Nghị Ngạo. Ánh mắt thâm thúy, giống như mang theo sự áp bức khiến người khác khó có thể kháng cự được, trái tim cậu run lên, dưới cái nhìn chăm chú của Thiệu Nghị Ngạo chậm rãi tách hai chân đang run nhè nhẹ của mình ra.
= = = = = = = = =
Đến khi nhìn thấy cảnh đẹp giữa hai chân em bé nhà mình, dù đang nhìn thấy nhưng mà Thiệu Nghị Ngạo trong lòng vẫn khó có thể tin được.
Tuy hắn cũng đã có biết qua về người song tính. Nhưng lúc thật sự nhìn thấy, Thiệu Nghị Ngạo lại không thể không tán thưởng kiệt tác của thượng đế.
Hai chân em bé như khắc từ ngọc, dương v*t nhỏ nhỏ, màu hồng nhạt, nhỏ nhắn nằm ở đó. Có vẻ giống như chủ nhân, ngoan ngoãn đáng yêu. Mà dưới dương v*t nhỏ nhắn...
Một bé bướm nhỏ hồng hào đáng yêu,hai mép thịt béo múp bao trùm lấy. Khi nãy đã tắm sạch sẽ, hai mép thịt mềm mại, liền như hoa được tưới nước, vừa ngây ngơ lại quyến rũ chết người.
Bướm nhỏ mềm mại lần đầu tiên đã bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như thế không thể chịu nổi bắt đầu run nhè nhẹ. Hai mép thịt cũng tựa như thẹn thùng lại sợ hãi, gắt gao mà co rút khép lại.
" Anh... Anh.... Tránh raaaa... tránh ra..."
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự dục vọng của Thiệu Nghị Ngạo, cậu thật sự sợ hãi, lập tức nhìn sang nơi khác, khuôn mặt vừa xấu hổ lại giận dữ. Người nọ... thế nhưng... thế nhưng... lại dùng tay sờ nơi đó!
Bởi vì cảm thấy thẹn, lúc tắm rửa Trình Cảnh chỉ chạm qua nơi đó vài lần. Hơn nữa đều là nhanh chóng dừng lại. Mà hiện tại, nơi đó... nơi đó lại bị....
Trình Cảnh dùng hết sức để vặn vẹo bản thân, cố gắng khép hai chân lại để thoát khỏi sự đụng chạm của ngón tay thô ráp của hắn. Dưới ánh mắt chuyên chú của Thiệu Nghị Ngạo nhìn chằm chằm vào bướm nhỏ béo múp của em bé nhà mình lại nhanh chóng vươn tay giữ chặt hai chân trắng nõn của cậu.
Dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve đùi non, lòng bàn tay thô ráp tiếp xúc với thịt non ngay đùi, vuốt ve da thịt mềm mại trắng nõn xung quanh, cảm giác khác biệt hoàn toàn với sự mềm mại của phụ nữ.
Ánh mắt Thiệu Nghị Ngạo ngày càng tối sầm, ngón tay càng lúc càng chạm vào khe hở nhiều hơn. Không biết từ khi nào đã tách hai cánh thịt bướm múp rụp vẫn còn ướt át kia ra, khe thịt mềm mại, bên trong lập tức được nhìn thấy rõ ràng.
" Không cần... A.... không cần... rất xấu....aaaaa.... đừng đụng.... đừng đụng vào màaaa..."
Đương nhiên Thiệu Nghị Ngạo sẽ không nghe theo lời ngăn cản của cậu, ngón tay thô to di chuyển liên tục, linh hoạt mà sờ tới sờ lui còn tiện tay tách bướm xinh ra để nhìn ngắm. Có thể vì bản thân là người song tính nên cậu nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều nên chỉ trong chốc lát, bên trong bướm nhỏ đang dùng sức khép kín dưới ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo bị sờ tới sờ lui từ từ thả lỏng mấp máy. Thậm chí bên trong còn có cả nước dâm ướt át dụ người, dưới ánh đèn cực kì dâm đãng.
Cậu làm sao mà có thể trải qua chuyện này được, đến lúc Thiệu Nghị Ngạo dùng ngón tay đưa vào trong một chút cậu liền không chịu nổi mà rên rỉ ra tiếng, thân thể cũng trong nháy mắt chịu không nổi ngã xuống giường lớn ở phía sau.
Chăn cưới đỏ thẫm càng làm thân thể trắng trẻo của Trình Cảnh nổi bật hơn hẳn, hai chân mở rộng, bướm nhỏ vẫn còn dính nước tuy không đỏ rực như hoa nhưng lại như hoa vừa được tưới tắm.
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống. Dù đã đi qua nhiều bụi hoa trong nhiều năm, hắn vẫn chưa từng có cảm giác như vậy, toàn thân như bốc cháy, miệng cực kì khô nóng.
Nhìn bướm nhỏ non mềm xinh đẹp vẫn ướt như cũ, thế nhưng trong lòng Thiệu Nghị Ngạo lại dâng lên cảm giác muốn ngửi thử hương vị của bướm nhỏ kia.
Hắn muốn biết bướm nhỏ kia có thể có mùi thơm tuyệt vời như hoa tươi hay không!?
Trong lòng nghĩ như vậy, Thiệu Nghị Ngạo không hề chần chờ mà nhanh chóng cúi đầu xuống, đem chóp mũi của bản thân tiến tới nơi đó hít một hơi thật sâu. Quả nhiên... so với hoa còn thơm hơn rất nhiều, lại mang theo hương vị ngọt ngào khó cưỡng.
Thiệu Nghị Ngạo lại hít hà mấy lần, thỏa mãn ngửi mùi hương từ bướm nhỏ truyền tới.
Mà Trình Cảnh đang nằm trên giường bởi vì hành động này của Thiệu Nghị Ngạo tại thân dưới của bản thân mà càng run rẩy lợi hại. Cả người bị dọa đến thở mạnh cũng không dám. Không nghĩ đến người này.... người này... lại có thể làm như vậy...
Cậu cảm thấy hai mắt mình nóng rát, muốn khóc nhưng lại khóc không được. Bướm nhỏ mẫn cảm dưới sự đụng chạm của chóp mũi hắn đã bắt đầu phát ngứa, giống như có gì đó muốn từ trong phun ra ngoài.
Trình Cảnh cảm giác được, mũi của Thiệu Nghị Ngạo mãi vẫn dừng ở nơi đó. Hai đùi bị hai tay hắn khống chế mở rộng sang hai bên. Phía dưới bị kiềm giữ không có cách nào thoát khỏi được, cậu chỉ có thể dùng hai tay đẩy đầu hắn, muốn hắn rời đi khỏi nơi đó.
Đúng lúc này, đột nhiên Thiệu Nghị Ngạo lại dùng mũi mình cắm vào hoàn toàn bên trong bướm nhỏ. Mũi cứ như thế tiến sâu vào, cứ thế hơi thở nóng bỏng của Thiệu Nghị Ngạo tất cả đều tiến vào bên trong.