Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Em đã ăn hơn nửa chén rồi, thật sự không thể ăn thêm nữa, Thiệu Nghị Ngạo, em có thể, có thể không uống nữa được không?"
Trình Cảnh ngẩng đầu, dùng cặp mắt nai con nước mắt lưng tròng, khát vọng sự "đồng tình" của hắn.
"Không được, bảo bối, em xem nè, chỉ cần ăn một chút nữa là hết rồi, em ngoan đến thế mà, nghe lời chồng nào, ăn hết phần cháo còn lại nha, được không?" Thiệu Nghị Ngạo lấy khăn tay ra cẩn thận lau khóe môi dính cháo của cậu. Trong lời nói mang đến sự cưng chiều cực kỳ.
Mà Trình Cảnh cậu đương nhiên là không thể chịu đựng được sự dịu dàng của hắn. cậu cảm giác được sau khi hắn biết cậu có cục cưng liền trở nên cưng chiều cậu rất nhiều nha!
Hừ, nhất định là vậy, cậu đảm bảo không sai vào đâu. Thiệu Nghị Ngạo hiện tại quan tâm cậu như vậy chính là do trong bụng cậu có cục cưng đó. Hừ, còn nói cái gì mà ăn cháo đối với thân thể cậu tốt hơn, kia chắc chắn là suy nghĩ cho cục cưng mà thôi! Cho nên Thiệu Nghị Ngạo căn bản chỉ quan tâm cục cưng thôi, một chút cũng không quan tâm đến cậu đâu!
Lại nhìn thấy Thiệu Nghị Ngạo đang nhìn về phía bụng của mình, Trình Cảnh càng xác định hoàn toàn việc này, đó chính là --- Thiệu Nghị Ngạo một chút cũng không quan tâm đến cậu, trong mắt hắn chỉ có cục cưng trong bụng cậu!
Suy nghĩ trong lòng nãy giờ đã được xác định, ánh mắt của cậu lập tức ảm đạm liền. Hừ, Thiệu Nghị Ngạo xấu xa, Thiệu Nghị Ngạo khốn nạn, Thiệu Nghị Ngạo không có tình người!!!
Khi Trình Cảnh đang tức giận ở trong lòng, Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên cúi thấp đầu, khẽ cắn tai cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Bảo bối, nếu em ngoan ngoãn nghe lời chồng ăn hết chén cháo này, như vậy ngày mai sẽ được ăn thịt, chồng sẽ mang canh thịt viên mà em thích ăn nhất đến ha!"
"Ai, ai thích ăn thịt cơ chứ? Tôi, tôi mới không hiếm lại đâu."
( mình nghĩ do đang hiểu lầm là chỉ quan tâm đến cục cưng trong bụng thôi nên đổi xưng hô tôi-anh một tí sẽ ổn hơn. Nếu mn thấy không ổn thì nói tui để tui sửa lại là em-anh nha.)
Trình Cảnh một phen đẩy Thiệu Nghị Ngạo ra, mặt đỏ tai tía mà giận dỗi.
Thích ăn thịt thì sao cơ chứ, ai quy định nếu muốn ăn thịt thì trước đó phải ăn cháo đâu! Trình Cảnh cậu tại sao lại phải nghe lời Thiệu Nghị Ngạo chứ! Cậu không uống đó thì sao, xem xem Thiệu Nghị Ngạo dám làm gì cậu! Còn không phải chỉ là canh thịt viên cậu thích thôi à? A, chờ ngày mai mẹ tới thăm cậu, cậu chỉ cần nói muốn ăn canh thịt viên thì sẽ được ăn thôi! Hừ, đến lúc đó, không quan tâm anh!
Lại nói, anh cũng nhìn chén cháo này xem, bên trong không có một chút thịt nào cả, thịt nạc cũng không có, sao mà ăn được.Hơn nữa, cậu đã ăn hơn nửa chén rồi mà!
Thiệu Nghị Ngạo buồn cười nhìn bộ dáng của Trình Cảnh đang "thà chết cũng không chịu khuất phục", khóe môi cong lên một cái, ghé sát vào tai cậu nói vài lời. Chỉ không nghĩ tới, Thiệu Nghị Ngạo vừa ngồi thẳng dậy, Trình Cảnh liền lập tức bưng chén cháo trên bàn lên, nhanh chóng ăn từng muỗng từng muỗng. Trong chốc lát, nửa chén cháo còn lại đã hết.
Bởi vì, vừa rồi Thiệu Nghị Ngạo thế mà nói với cậu: "Bảo bối, em nếu không nghe lời ăn hết chén cháo, thì chồng em chỉ còn biết tự thân vận động, dùng miệng đút em thôi. Bảo bối chắc là biết, chồng trước giờ nói được làm được đó vợ ơi!"
Cũng vì thêd, chỉ cần một giây sau, Trình Cảnh liền không có tiền đồ đã chịu thua dưới uy lực của hắn.
= = = = = = = =
Sau khi ăn hết nửa chén cháo còn lại, Trình Cảnh liền rụt người lại, nằm trên giường lười nhác, nhìn qua giống như một bé mèo con lười biếng cực kì đáng yêu.
Tuy rằng đã làm tiểu phẫu nhưng việc đi lại của cậu vẫn rất bình thường. Nhưng Thiệu Nghị Ngạo lại không muốn, nhất định muốn cậu phải ngoan ngoãn nằm im trên giường, đến nỗi việc cá nhân cũng để hắn làm.
Còn may Trình Cảnh biết tự hiểu lấy mình, cậu biết không thể lay chuyển được quyết định của hắn, cho nên liền mặc kệ Thiệu Nghị Ngạo, cho hắn "toàn quyền phụ trách". Nhưng Trình Cảnh đâu ngờ rằng, cái "toàn quyền phụ trách" vậy mà lại bao gồm cả tắm rửa.
Giờ khắc này đây, cậu nhìn cái khăn lông vắt khô trên tay của hắn, chỉ muốn đập đầu vào viên thịt viên chết cho rồi!!!
"Bảo bối, anh chỉ muốn giúp em lau người mà thôi, em trốn cái gì cơ chứ?"
A a a a a a, nghe hắn nói này, này là cái gì chứ, làm sao mà cậu không trốn cho được? Ai mà không trốn, ai không trốn thì sẽ không có thịt viên ăn đâu! Hừ, Thiệu Nghị Ngạo, cái đuôi sói của anh dựng lên lắc lư nãy giờ kìa! Anh anh anh, anh cho rằng Trình Cảnh em không hiểu anh muốn làm gì sao?
Nhng Trình Cảnh thật sự không dám nói vậy.
"Em, em có thể tự làm, anh xem trời đã tối rồi, anh, anh nhanh chóng về nhà đi!" Ngón tay cậu run rẩy chỉ về đèn đường do trời tối nên đã được bật lên.
Thiệu Nghị Ngạo không để ý đến lời cậu nói, chỉ có thể dùng biểu cảm không còn gì để nói nhìn cậu.
Trình Cảnh lúc này mới nhớ đến, vừa nãy Thiệu Nghị Ngạo tiễn ba mẹ cậu có nói sẽ ở lại đêm nay để chăm sóc cậu. Trình Cảnh đỏ mặt lên, chạy nhanh chui vào chăn, xấu hổ đến nỗi dùng chăn quấn hết bản thân lại.
"Đừng giận dỗi, ngoan nào, nhanh ra đây, anh giúp em lau người, sau đó uống hết ly sữa bò sẽ đi ngủ. Em không phải khi nãy cũng muốn như vậy sao?"
Thiệu Nghị Ngạo ngoài miệng thì nhẹ nhàng nói chuyện thương lượng, nhưng động tác thì nhanh chóng, không hề chần chừ. Hai giây liền đi tới, không mất tí sức lực đã nhẹ nhàng "lấy" vợ mình đang quấn bản thân trong chăn ra.