Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu Nghị Ngạo thở dài, cuối cùng vẫn quyết định nhường lại chỗ cho hai sinh viên "vô tri" này nói chuyện riêng với nhau. Rốt cuộc, Tề Chanh vẫn là bạn bè tốt nhất của bé vợ nhỏ nhà mình, chuyện mang thai này vẫn là để Tề Chanh biết cho đàng quàng.
Cho đến khi Thiệu Nghị Ngạo tri kỷ vì hai người họ đóng cửa phòng bệnh lại, Tề Chanh vẫn ngây người đứng tại chỗ, ngơ ngẩn cả ra. Còn Trình Cảnh lại mặc áo ngủ dựa vào đầu giường không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bạn mình, như là muốn từ bạn của mình cảm giác chấp nhận.
"Cậu, nói cái gì mà, sao lại nói cậu đang mang thai cơ chứ? Cậu, cậu thật sự là người song tính á?"
Ban nãy Thiệu Nghị Ngạo nói làm cho Tề Chanh hơn nửa ngày mới có thể lấy lại được tinh thần, Cảnh Bảo Bảo thế mà là người song tính, hiện tại, còn mang thai sao?!
Nghe được Tề Chanh nói hai chữ "mang thai", mặt Trình Cảnh dàng đỏ thêm. Chẳng qua đối với câu hỏi của bạn mình, cậu vẫn thành thành thật thật trả lời rõ ràng, Cậu thật sự đem Tề Chanh trở thành bạn tốt của mình, là thật sự tin tưởng cậu ấy, mới có thể cho phép chồng mình nói với Tề Chanh việc này.
Trình Cảnh hy vọng Tề Chanh có thể tiếp nhận việc cậu là người song tính, cũng hy nhận việc bản thân mình mang thai được Tề Chanh chúc phúc. Chỉ là biểu hiện hiện giờ của cậu ấy là cho cậu rất lo sợ. Chẳng lẽ cậu ấy khinh thường mình sao? Không muốn làm bạn tốt của nhau nữa sao?
Trình Cảnh là người mà trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt, Tề Chanh vừa nhìn thấy Cảnh Bảo Bảo của cậu lộ ra vẻ mặt đáng thương hề hề liền biết bạn mình vừa nghĩ gì ngay.
"Cảnh Bảo Bảo của tớ ơi, cậu khóc cái gì vậy? Tớ chỉ hỏi lại để xác nhận một lần nữa thôi mà! Đột nhiên cậu nói hai tin tức gây shock vậy làm sao mà tớ load kịp cho được cơ chứ! Cảnh Bảo Bảo của Chanh ca ca ơi, ngoan nào, không khóc, cậu xem cậu xem bản thân mình đi, Chanh ca ca này còn chưa nói cái gì mà cậu đã khóc rồi này~." Tề Chanh chưa dứt lời, vừa mở miệng một cái, nước mắt của Trình Cảnh đã không thể ngăn được mà rơi xuống.
Tề Chanh vội vàng rút vài tờ khăn giấy, ngồi bên cạnh ôm lấy bạn mình lau nước mắt cho cậu ấy. May mắt Thiệu Nghị Ngạo lúc này không ở đây nếu không không biết lại đổ bao nhiêu bình giấm cho đủ đâu!
Chẳng qua, hai người hiện tại không có bận tâm đi nghĩ về việc này, Tề Chanh nhỏ giọng dỗ Trình Cảnh, liên tục chúc mừng "Chúc mừng Cảnh Bảo Bảo sắp lên chức thành Cảnh ba ba rồi nha" Còn cười hi hi ha ha nói mình đây phải làm cha nuôi cho cục cưng nhỏ trong bụng cậu. Trình Cảnh nghe Tề Chanh nói như vậy mới buông xuống lo lắng trong lòng, biết Tề Chanh là đã thật lòng tiếp thu bản thân của cậu, không rõ vì sao, mặc dù không đau lòng nhưng nước mắt vẫn không thể dừng lại được.
"Tớ, tớ đây là không thể dừng được. Bác sĩ nói, thai phu trong giai đoạn này đều rất nhạy cảm." Trình Cảnh hít hít mũi không cam tâm lẩm bẩm trả lời.
"Vâng vâng vâng, nhìn tính tình cậu hiện tại, tớ liền biết người mang thay là nhạy cảm nhất!" Tề Chanh kiên nhẫn giúp Trình Cảnh lau hết nước mắt, cười ha ha lên.
"Chanh ca ca!"
"Phụt ha ha ha ha ha...." Nhìn thấy Trình Cảnh đang tức giận, Tề Chanh cười càng thêm hăng.
Chờ đến khi cười lăn qua lộn lại ở mép giường, Tề Chanh đứng dậy, xoa bụng vì cười
đến mức phát đau, không cười nữa mà nhìn thẳng vào đôi mắt của bạn mình, nghiêm
túc nói:
"Cảnh Bảo Bảo, thật ra tớ cũng có giấu cậu một việc như vậy."
"Hả?" Trình Cảnh vẻ mặt khó hiểu mà nhìn bạn mình "Giấu tớ, việc gì sao?"
"Cậu đoán xem nào, Cảnh Bảo Bảo thật ngốc, tớ vừa mới gợi ý cho cậu mà!"
"Gợi ý?" Trình Cảnh nhịp nhịp tay nhớ lại, "Cậu vừa nói là cậu cũng giấu tớ một việc giống như vậy, một việc giống vậy, một việc giống như tớ....A?! Cậu, cậu cậu cậu, cậu nói là, cậu nói là,..... không lẽ cậu nói là,..... cậu cũng....., cậu cũng...."
Tề Chanh nắm lấy ngón tay đang run của bạn mình, nói rõ mọi việc: "Đúng vậy, thật ra, tớ vẫn luôn không nói với cậu, tớ cũng vậy, tớ và cậu giống nhau."
"Cậu cũng là người song tính?!" Trình Cảnh "cậu cũng, cậu cũng" nửa ngày trời bây giờ mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Đúng vậy, chẳng qua là, Cảnh Bảo Bảo sao cậu lại kích động đến như vậy cơ chứ? Cậu xem tớ, bình tĩnh hơn nhiều!"
Trình Cảnh "Hứ" một tiếng, cậu không thấy Chanh ca ca bình tĩnh gì cả, nhìn xem đầu của cậu ấy toàn mồ hôi kia kìa, bao nhiêu khẩn trương lo lắng, huống chi, Chanh ca ca ơi, tay cậu so với tay tớ còn run hơn nhiều kìa!
Chẳng qua là, hai khuê mật bạn tốt của nhau nói chuyện không ai chú ý đến ngoài cửa có một quân nhân cao lớn đĩnh đạc đang đứng. Càng không nghĩ tới là, vị đang mặc trang phục quân nhân này, lại nghe lén họ nói chuyện lại lại đi mấy còn lẩm bẩm về "Chanh ca ca, Cảnh Bảo Bảo" trong miệng, Sau đó quân nhân đẹp trai này suy nghĩ trong lòng rồi cười nhẹ xong lại im lặng.