Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa điểm tổ chức là một nhà hàng lẩu mới mở ở tầng bốn trong trung tâm thương mại.
Lâm Triệt Ngôn và Du Tùy Thâm đến cùng nhau, lúc đó mọi người đang phàn nàn về các quy định trong công ty. Thấy Lâm Triệt Ngôn đến, vừa định đứng dậy chào đón thì thấy Du Tùy Thâm đứng sau cậu, mọi người liền ngồi im tại chỗ.
Phòng ăn vốn dĩ đang ồn ào, nhìn thấy Du tổng đến liền yên tĩnh, thậm chí còn chưa kịp chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
"Du...Du tổng?" Chu Văn Nam phản ứng lại đầu tiên, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Vi Thịn Đông đang cúi đầu uống rượu, lại liếc mắt nhìn Lâm Triệt Ngôn đang kéo tay áo Du Tùy Thâm về chỗ ngồi. Hắn cảm thấy hoảng sợ.
"À, mọi người cùng chào đón Du tổng nào!" Vi Thịnh Đông biết không tránh được nữa, để ly rượu xuống bắt đầu vỗ tay.
Hắn còn đang ôm hy vọng, cảm thấy Du Tùy Thâm là người không dính khói lửa của những người bình thường nên chắc chắn không đến, cho nên không nói chuyện này với bọn nhóc thối này, tránh ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của mọi người.
Ai mà biết Lâm Triệt Ngôn sẽ dẫn theo người ta đến đây!
Hắn không muốn buổi liên hoan vui vẻ trở thành buổi họp làm việc đâu!
Lâm Triệt Ngôn định từ chối lời mời liên hoan của Vi Thịnh Đông, buổi liên hoan chúc mừng dự án trước đó được phát triển thuận lợi, không liên quan gì đến cậu cả.
Nhưng mà Du Tùy Thâm đã đồng ý mất rồi.
Lâm Triệt Ngôn nghĩ rất lâu chưa biết trả ơn như thế nào.
Du Tùy Thâm không thiếu gì cả. Nhưng lời mời của Vi Thịnh Đông làm cho cậu phải suy nghĩ kỹ một việc. Thật ra Du Tùy Thâm vẫn có khuyết điểm, ví dụ như:
Bạn bè.
"Anh Đông, anh chào đón Du tổng sao không chào đón tôi?" Lâm Triệt Ngôn tự rót cho mình một ly rượu trái cây đưa cho Du Tùy Thâm, sau đó lại lấy cho mình một ly. Nhanh chóng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
"Trên đường đi hơi kẹt xe, cho nên đến chậm! Tôi tự phạt một ly."
Sau đó cậu huých nhẹ vai người đàn ông đứng bên cạnh.
Du Tùy Thâm liếc cậu một cái, cũng nâng ly uống hết.
Thật ngoan!
"Lời nói này." Vi Thịnh Đông liếc mắt nhìn Du Tùy Thâm, thấy Du tổng không tức giân, vỗ vai Lâm Triệt Ngôn, lại đưa menu cho cậu: "Các cậu đến muộn, mọi người vừa gọi món rồi, nhìn xem, có muốn bổ sung gì không?"
Lâm Triệt Ngôn đưa menu cho Du Tùy Thâm, "Muốn ăn gì không?"
"Tôi ăn gì cũng được." Du Tùy Thâm không cảm xúc trả menu lại.
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, gọi thêm một phần cá nấu cay.
Buổi triển lãm là lần đầu tiên cậu với Du Tùy Thâm ăn cơm cùng nhau, nhưng đối phương không hề đụng đũa, chỉ ăn hai miếng cá nấu cay. Chắc là thích ăn nhỉ?
Rất nhanh đố ăn được dọn lên.
Bởi vì có sếp lớn, Lâm Triệt Ngôn phát hiện mọi người nói chuyện nhỏ hơn, toàn là đề tài nghiêm túc, ví dụ như nước khác đã xảy ra chuyện gì, mục tiêu trong năm nay được bao nhiêu rồi,...Lâm Triệt Ngôn nói chuyện với bọn họ một lúc, thật sự không biết phải làm sao để keo Du Tùy Thâm vào, suy nghĩ một lát:
"Lúc trước sao mọi người lại chọn SY thế?"
Vi Thịnh Đông: "Chuyện này để tôi!"
"Sếp, trước đến nay chưa từng thấy sếp nói lý do đấy!" Lưu Thi Hàm chống cằm, Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn mọi người xung quanh, rõ ràng mọi người đều cảm thấy hứng thú với đề tài này.
Vi Thịnh Đông hắng giọng nói: "Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, không chênh tuổi với Tiểu Ngôn lắm, lúc đó tôi muốn làm công việc này nhưng ba mẹ không đồng ý."
"Mọi người biết, tôi học phát thanh, tìm công việc về lĩnh vực này rất khó, mọi người đều không cần tôi."
Vi Thịnh Đông liếc nhìn Du Tùy Thâm, thấy đối phương cũng đang nhìn hắn.
"Lúc đó, bạn bè nói với tôi có một công ty là biển sâu nhiều muối phát triển trò chơi, nhưng mà thiếu người. Nhưng mà có thể làm không được lâu, bảo tôi đến tích lũy kinh nghiệm."
Vi Thịnh Đông cười haha, "Ai mà biết sau này công ty lại đi lên."
Lâm Triệt Ngôn quay sang nhìn DU Tùy Thâm. Người đàn ông vẫn không có cảm xúc gì, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm rượu. Giống như bẩm sinh đã có tính cách ổn trọng, mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy an toàn.
Đó là cuộc sống của Du Tùy Thâm mà cậu chưa từng biết. Cậu chỉ biết tiền thân của SY là biển sâu nhiều muối, cứ tưởng rằng đối phương một bước lên mây, gặp may mắn lớn, không ngờ đến đối phương gặp nhiều khó khăn như vậy, còn phải dùng cả người không đúng chuyên ngành của mình.
Rõ ràng có xuất thân tốt như vậy, chỉ cần dựa vào nhà họ Du sẽ không gặp nhiều khó khăn như vậy.
"Ai, nếu tôi sinh ra sớm vài năm!" Triệu Liễu thở dài, cười nói: "Có thể vị trí trưởng bộ phận hiện tại là của tôi rồi!"
"Thôi đi! Tôi muốn về hưu ở SY đấy!" Vi Thịnh Đông lên tiếng, "Tôi còn phải kiếm tiền sữa bột nữa!"
Lâm Triệt Ngôn: "Vậy tại sao anh Triệu lại đến SY?"
Triễu Liễu ngồi thẳng người, trải qua một câu chuyện, dường như mọi người đã thả lỏng tâm trạng hơn.
"Thật ra tôi thích một cô gái làm việc ở SY." Triệu Liễu nói, lại quay sang nhìn Du Tùy Thâm, cảm thấy ánh mắt đối phương không đúng, vội vàng nói: "Du tổng, tôi không có yêu đương văn phòng đâu! Tôi vừa đến, hôm sau cô ấy liền nghỉ việc!"
Lưu Thi Hàm: "Anh quá thảm rồi đó!"
"Cũng không phải thế!" Triệu Liễu thở dài, "Mấy ngày đó tôi rất tiêu cực, điên cuồng làm việc." Dừng lại một lúc, oán giận nói: "Các cậu không biết chứ, lúc đó anh Đông rất thiếu đạo đức!"
Lâm Triệt Ngôn: "Thiếu đạo đức như nào?"
Triệu Liễu: "Anh ta thấy tôi có khả năng làm việc nên giao cho tôi rất nhiều việc! Đến lúc tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện, mình đã làm xong hết công việc, lại còn giúp anh ta nâng cao thành tích!"
"Haha!" Lâm Triệt Ngôn suýt nữa sặc đồ uống, mọi người xung quanh cười vui vẻ.
Quay sang nhìn thấy Du Tùy Thâm cũng đang cười.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy trong lòng ấm áp, duỗi tay kéo nhẹ góc áo Du Tùy Thâm, lại bị đối phương bắt lấy tay.
Giống như đi học ăn vụng bị thầy giáo bắt được, Lâm Triệt Ngôn vội vàng rút tay về.
"Nói nhiều như vậy, thế tại sao Triệt Ngôn lại đến SY? Lúc trước mọi người đều nói cậu nhờ trưởng bộ phận Xích nhét vào." Vi Thịnh Đông liếc mắt nhìn Du Tùy Thâm ngồi bên cạnh câu, "Nhưng tôi không tin!"
"Nhưng mà, đã rất lâu rồi SY không tuyển người trẻ khong có kinh nghiêm."
"Lâm Triệt Ngôn: "..."
Điều này đúng làm khó bạn nhỏ Lâm, lúc nãy cậu muốn tìm đề tài để Du Tùy Thâm tham gia, ai mà ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Cậu phải nói như nào bây giờ?
"Là tôi bảo cậu ấy đến công ty thực tập." Du Tùy Thâm đang yên lặng đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù đã đoán trước được kết quả này, nhưng chính miệng sếp tổng nói mọi người vẫn cảm thấy khó tin.
Du Tùy Thâm là một người "thiết diện, vô tu"! Thế mà hắn vì một sinh viên không có kinh nghiệm đã vi phạm quy định công ty không cho phép đi cửa sau.
Lâm Triệt Ngôn: "!"
"Thật ra tôi đã tò mò rất lâu." Lưu Thi Hàm vùa uống thêm ngụm rượu như lấy thêm can đảm, "Du tổng với Tiều Ngôn quen nhau như nào thế?"
Mọi người xung quanh trợn mắt, ánh mắt đều hướng về một chỗ, lộ ra vẻ hóng hớt.
"Chúng tôi là bạn học cấp ba."
"Chúng tôi là bạn bè từ khi còn rất nhỏ."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Lâm Triệt Ngôn ngẩn người nhìn Du Tùy Thâm.
Bạn bè từ khi còn nhỏ? Tại sao cậu không có ấn tượng gì.
Lại còn từ khi nhỏ, rốt cuộc là nhỏ như nào?
Du Tùy Thâm nhàn nhạt liếc cậu môt cái: "Cậu có nhiều bạn bè, không nhớ rõ tôi là chuyện bình thường."
Nhân viên bô phận kế hoạch sắp điên rồi, mẹ ơi! Lần này đến là đúng mà! Ở đây ai cũng có kinh nghiệm ăn dưa! Thế mà Du Tùy Thâm sẽ nói như này.
Lâm Triệt Ngôn yên lặng nhấp một ngụm rượu.
Thật sự cậu không hề nhớ mình đã quen Du Tùy Thâm từ nhỏ, hơn nữa vì sao thời cấp ba Du Tùy Thâm không nói vơi cậu?
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không học nữa, nên không còn liên lạc với Tiểu Ngôn." Du Tùy Thâm tiếp tục nói, không có điểm chung công việc để, "Sau đó ngẫu nhiên có duyên gặp lại."
Rõ ràng là ngẫu nhiên có duyên bắt cậu vào tròng!
Mỗi người một vẻ mặt à một tiếng. Tỏ vẻ đã hiểu.
Vốn dĩ mọi người đã định chỉ uống bình thường, kết quả lại thành rượu, thậm chí quá đà biến thành đua uống rượu.
Lâm Triệt Ngôn đã không còn là người uống ba ly đã khó chịu nữa, cho nên ai mời cũng không từ chối. Nói thêm nữa, cậu là người mói, cũng hiểu được một ít quy củ trên bàn rượu công việc, người mới kính rượu là chuyện bình thường. Huống hồ đây chỉ là cocktail, vị ngọt át vị rượu, uống vào không có cảm giác gì.
Lâm Triệt Ngôn kính rượu một lượt.
Sau đó bắt đầu thấy choáng đầu.
"Tôi nói với mọi người, Du tổng ấy, trước đây chơi bóng rổ cho Nhất trung rất là đẹp trai!" Lâm Triệt Ngôn chỉ vào Du Tùy Thâm, cảm thấy mình bắt đầu lâng lâng, "Ném bóng ba điểm rất là chuẩn, làm cho đối diện phải khóc luôn đấy!"
"Du tổng còn chơi bóng rổ nữa không?" hai mắt Chu Văn Nam sáng lên, "Chính là mỗi năm công ty sẽ tổ chức cuộc trận bóng rổ cho công nhân viên chức, chưa từng thấy Du tổng tham gia!"
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, vung tay lên, đau khổ nói: "Từ sau khi anh ấy tốt nghiệp, một thời huy hoàng của đội bóng rổ của trường chỉ còn là lịch sử."
"Cậu uống say rồi." Du Tùy Thâm nắm lấy khuỷu tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu để cậu ngồi xuống, không ngờ đến đối phương lại ngã vào lòng hắn. Thậm chí còn cọ cọ trên đùi.
Du Tùy Thâm: "..."
"Tôi không có say." Lâm Triệt Ngôn làm mặt quỷ với Du Tùy Thâm. Lại quay sang nhìn Chu Văn Nam, không hề ý thức được việc ngồi trên đùi người khác là kỳ quái đến như thế nào, "Năm nay còn tổ chức bóng rổ cho công nhân viên chức không? Tôi cũng muốn tham gia, sau khi tốt nghiệp cấp ba không còn chạm vào bóng nữa, rất muốn chơi."
Mọi người: "..."
Lâm Triệt Ngôn lảo đảo đứng lên, vỗ bàn một cái, tủi thân nói, "Sao anh Chu không để ý đến tôi?"
Cậu quen làm nũng, giọng nói khi say rượu hơi khàn khàn và nức nở, rất dễ làm người ta thương tiếc. Chu Văn Nam ngạc nhiên, đang định trả lời, liền cảm thấy người mình lạnh lẽo, giống như có người dùng ánh mắt đâm thủng người hắn.
"Nếu năm nay không có gì thay đổi, chắc vẫn là lễ Giáng Sinh."
Chu Văn Nam liếc mắt nhìn Du Tùy Thâm như đang muốn nuốt hắn, dịch dịch người hơi say về phía sau. Căng thẳng nói: "Cậu muốn đăng ký à?"
Lâm Triệt Ngôn: "Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có người chơi bóng với tôi! Đến lúc đó hai người chúng ta cùng tập luyện."
Chu Văn Nam: "Tôi..."
Sau đó hắn liền thấy Lâm Triệt Ngôn giơ ngon út lên với mình.
Chu Văn Nam: "Làm, làm gì?"
"Ngoéo tay đó!" Lâm Triệt Ngôn làm vẻ mặt thế mà anh cũng không biết.
Chu Văn Nam vội vàng đưa tay qua.
Móc tay xong rồi, Lâm Triệt Ngôn quyết định nói cho mọi người thành tích vinh quang của Du Tùy Thâm thời cấp ba để bọn họ thân thiết hơn với Du tổng. Quả nhiên, qua lời nói nửa thật nửa thổi phồng của cậu, mội nhân viên bộ phận kế hoạc đều có sự hiểu biết nhất định về Du tổng.
Đến cuối cùng mọi người sôi nổi kính rượu với Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn rất hài lòng với thành quả của mình.
Thậm chi còn nghĩ kỹ, sau khi về nhà làm sao để kể công với người đàn ông.
Nhưng cậu không để ý đó là sắc mặt người đàn ông càng ngày càng trầm.
"Du tổng, tôi cũng kính anh một ly." Lâm Triệt Ngôn cầm chai rượu cuối cùng trên bàn, rót cho Du Tùy Thâm một ly đầy, lại chuyển sang ly của mình. "Hy vọng..."
Say đó, cậu liền người rước mặt uống xong ly rượu lại cầm lấy ly của cậu.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
...Dy Tùy Thâm đã uống xong ly rượu của cậu.
"Anh làm gì đấy, tôi còn chưa..."
"Quay về sẽ uống với cậu." Du Tùy Thâm giữ bàn tay đang lộn xộn của cậu, khôi phục về trạng thái lạnh lùng, dường như cồn không hề ảnh hưởng đến hắn.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, sáng mai mọi người đều phải đi làm. Hy vọng sẽ không đến muộn."
Mọi người: "..."
Dưới ánh mắt cảnh báo sẽ trừ lương, kế hoạch đi KTV phải hủy bỏ.
Đợi tất cả mọi người đã đi hết, Lâm Triệt Ngôn mệt không chịu nổi, toàn bộ sức nặng cơ thể đều dồn lên người Du Tùy Thâm, trong lúc hoảng hốt bỗng cảm thấy hơi quen thuộc.
Sau đó, cổ cậu lại đau.