Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Triệt Ngôn không ngờ mẹ sẽ nhắn tin cho mình. Sau khi Trần Ngọc Nhiễm và Lâm Lập Đức ly hôn, bà gần như hoàn toàn biến mất.
Lúc đầu khi bị ba đuổi khỏi nhà, cậu còn tưởng có thể dựa vào mẹ, sau đó mới phát hiện cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Nhưng mà đối với Lâm Triệt Ngôn cũng không còn quan trọng nữa, dù sao ấn tượng về Trần Ngọc Nhiễm ở trong cuộc sống của cậu đã ở thời cậu mới tám tuổi, còn lại toàn phải chắp vá từng đoạn thời gian và ký ức hàng ngày.
Mẹ: 'Con đang ở đâu, tìm thời gian gặp nhau đi."
Lâm Triệt Ngôn không muốn gặp mẹ mình, khi gặp đồng nghĩa với việc phải đối diện với những ký ức với những chuyện đã xảy ra trước đây. Huống chi tin nhắn là đã của hai ngày trước, cũng chỉ có duy nhất một câu này, nếu không phải hôm nay Lâm Triệt Ngôn nổi hứng kiểm tra lại toàn bộ tin nhắn, chỉ sợ nó sẽ chìm nghỉm trong đống tin nhắn gửi đến, sẽ nằm im ở đó cho đến một ngày cậu xóa tất cả.
Nhập từng chữ rồi lại xóa, cuối cùng vẫn trả lời một câu đồng ý.
Dù sao, Trần Ngọc Nhiễm là bậc phụ huynh duy nhất ở trong đám cưới của mình.
Đối phương trả lời rất nhanh, giống như lúc nào cũng cầm điện thoại.
Mẹ: "Bây giờ con có thời gian không? Đã gần trưa rồi, nếu không bận thì cùng ăn với nhau một bữa cơm đi."
Lâm Triệt Ngôn nhìn giọng điệu máy móc của mẹ mình, giống như không phải hẹn gặp con trai mà là hẹn gặp khách hàng nào đó. Rõ ràng đã quen với cách sống như này rồi, nhưng mỗi lần trải qua vẫn sẽ thấy khó chịu.
Lâm Triệt Ngôn: "Được ạ."
Nhà hàng Trần Ngọc Nhiểm đặt vừa vặn là nơi lần trước Lâm Lập Đức bắt cậu đên, ở nơi này trước đây đã từng tràn ngập ấm áp và hạnh phúc nhưng bây giờ chỉ còn lại sự đau buồn và châm chọc.
Trần Ngọc Diễm vẫn rất xinh đẹp, không thể không thừa nhận, năm tháng đối đãi với bà rất dịu dàng, gần như không để lại dấu vết gì trên người bà.
Lúc Lâm Triệt Ngôn đến, bà đã gọi xong đồ ăn.
Đều là những món Lâm Triệt Ngôn đã từng thích ăn, nhưng bây giờ cảm thấy vô vị.
Trước đây đã từng thân mật như này, huyết thông kết nối với huyết thống. Nhưng khi gặp mặt, lại có cảm giác như gặp người quen xa lạ.
"Ngôn Ngôn, đã lâu rồi không gặp, gần đây con như thế nào rồi?" Trần Ngọc Nhiễm lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Vẫn giống như khi gặp khách hàng.
Lâm Triệt Ngôn mỉm cười, "Vẫn ổn ạ, mẹ thì sao?"
Đối phương chỉ im lặng.
Vừa lúc cậu cầm ly nước chuẩn bị uống một ngụm, đối phương mới lên tiếng.
"Không tốt."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Chú Bành của con đầu tư thua lỗ hơn bảy mươi triệu, nếu Hưu Gia không trả được nợ chỉ có thể bán rẻ." Trần Ngọc Nhiễm vén lọn tóc xõa xuống, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt đối phương hơi đỏ.
Chú Bành trong miệng bà chính là Bành Tùng Lộ, theo lời nói của Lâm Lập Đức là mối tình đầu của mẹ cậu, bởi vì liên kết dòng họ, Trần Ngọc Nhiễm bị ép gả cho Lâm Lập Đức. Không ngờ đến đã qua vài năm, Lâm Lập Đức đã tìm thấy vợ và con trai của mình, Trần Ngọc Nhiễm cũng có kết thúc đẹp.
Đúng là người có tình trong thiên hạ sẽ về chung một nhà.
Lâm Triệt Ngôn đặt ly xuống, khách khí nói: "Cho nên hôm nay ngài hẹn con đến đây là có chuyện gì sao?"
"Ngôn Ngôn." Tay Lâm Triệt Ngôn bị đối phương nắm lấy, tay Trần Ngọc Nhiễm rất lạnh, so với cậu còn lạnh hơn, giống như người đuối nước bắt được cọng rơm hy vọng, "Mẹ biết mấy năm nay con phải chịu nhiều tủi thân, là mẹ sai. Sau này mẹ sẽ bồi thường cho con. Con có thẻ giúp mẹ được không?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Đột nhiên cậu không biết nên khóc hay nên cười. Thậm chí còn không biết mình đã mong chờ gì khi đến đây.
"Mẹ, mẹ cũng biết con học hành không nên trò, sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Lập Đức liền cắt đứt nguồn thu nhập của con." Vẻ mặt cậu không hề thay đổi khi nói ra những lời này, cảm giác lòng mình đang nhỏ máu, "Hơn bảy mươi triệu, ngài bán con đi cũng không có cái giá đó."
Trần Ngọc Nhiễm hơi giật mình, dường như không ngờ Lâm Triệt Ngôn lại từ chối bà ta trực tiếp như này.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy cuộc đời mình đúng là cha không thương mẹ không yêu. Cùng là một nhà hàng, Lâm Lập Đức tìm cậu cũng vì lợi ích với nhà họ Du, đến Trần Ngọc Nhiễm tìm mình cũng vì tiền.
"Không phải con sẽ kết hôn với Du Tùy Thâm sao?" Cuối cùng không nhịn được phải lật con bài tẩy, Trần Ngọc Nhiễm nói nhỏ: "Giá trị thị trường của SY cao như thế, cứu Hưu Gia nhẹ nhàng như cái vẫy tay mà thôi."
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy khó thở.
"Vậy ngài nói xem tại sao Du Tùy Thâm phải cứu Hữu Gia? Hữu Gia có thể mang lại lợi ích gì cho SY?"
Trần Ngọc Nhiễm: "...Ngôn Ngôn."
Ba ta bị một câu của Lâm Triệt Ngôn làm cho nghẹn lại, nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Triệt Ngôn thấy mệt mỏi, rõ ràng từ đầu người không cần cậu là bọn họ, nhưng bây giờ lại cứ tìm đến cậu. Đây không phải là tình thân mà là lợi ích.
Cũng đúng.
Dù sao ngay từ ban đầu ba mẹ cậu ở một chỗ với nhau cũng chỉ vì lợi ích.
"Nếu không còn gì để nói thì tôi đi trước đây." Lâm Triệt Ngôn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, sau này cũng đừng tìm tôi, giống như mười mấy năm trước."
...
Trên đường về nhà, cuối cũng cảm xúc cũng ập đến. Lâm Triệt Ngôn rất muốn khóc nhưng mà khóc không được. Cố nén trong lòng gần như phải dùng hết sức, cả người run lên.
"Chàng trai, nhìn sắc mặt cháu không được tốt lắm, cháu sao thế?" Tài xế taxi nhìn qua gương chiếu hậu nhìn qua người ngồi phía au, "Ở đằng trước là bệnh viện thành phố, cháu có muốn qua đó mua thuốc trước hay không?"
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, "Không sao ạ." Dừng lại một chút, đột nhiên đổi ý, "Bác tài, đừng đưa cháu về địa chỉ trước đó, đưa cháu đến tòa nhà SY đi ạ."
Trong lòng cậu có một mong muốn mãnh liệt, cậu muốn gặp Du Tùy Thâm, cho dù chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi.
Tài xế có vẻ lo lắng, "Cháu là nhân viên của SY à? Cháu đã bị bệnh như này, sao ông chủ lại để cháu đi làm! Cái này hơi quá rồi đấy."
Lâm Triệt Ngôn không ngờ chuyện lại kéo đến ông chủ rồi, vội vàng nói, "Không phải, ông chủ của bọn cháu rất tốt."
"Để nhân viên bị bệnh đi làm mà vẫn tốt hả?" Vẻ mặt tài xé khiếp sợ, không hề hiểu rõ mạch não của người trẻ tuổi.
Lâm Triệt Ngôn thấy không thể giải thích được nữa, vội vàng đổi giọng điệu, "Cháu đi thăm người thân, không phải đi làm, bây giờ đã qua giờ đi làm lâu rồi."
Lúc này tài xế mới à một tiếng, vẻ mặt trêu đùa, "Thì ra có bạn gái làm việc ở SY!"
Lâm Triệt Ngôn: "...Cũng xem như là thế."
Không biết Du Tùy Thâm có thể chấp nhận cách xưng hô bạn gái này hay không.
"Các cháu còn trẻ." Tài xế thở dài, "Vừa nhìn là biết cháu lại làm bạn gái tức giận, nên phải đến công ty của người ta để dành cô ấy đúng không?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Haha, không có gì xấu hổ hết, đàn ông con trai nên nhường bạn gái một tý." Dường như tài xế rất hứng thú, "Nhưng mà cháu không có thành ý gì hết, giữa trưa đi dỗ dành bạn gái mà không mang theo cơm cho bạn gái à?"
Lâm Triệt Ngôn đang nghĩ cháu với bạn gái có cãi nhau đâu!
Nhưng lời nói của người tái xế đã nhắc nhở cậu. Mấy ngày hôm nay Du Tùy Thâm quá bận, không có thời gian để ăn bữa cơm ra trò. Huống chi nghe Tiểu Trần nói lúc sáng, tối hôm qua Du Tùy Thâm biết cậu bị thương đã đẩy hai buộc họp để về nhà, hôm nay phải bổ sung toàn bộ.
"Bác tài ơi, bác dừng ở ngã tư kia là được rồi, bên kia là phố đi bộ, cháu đi mua cho anh ấy ít đồ ăn."
Nói chuyện với tài xế một lát, Lâm Triệt Ngôn đã dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc dù có chút nước mắt sinh lý, nhưng năng lưc tự điều chỉnh của cậu cũng không tệ lắm.
Cuộc sống vẫn phải nhìn về phía trước!
Lúc mua xong bữa trưa đến phòng làm việc tổng giám đốc đã gần một giờ chiều. Trợ lý tổng giám đốc nói tổng giám đốc đang họp, cảm thấy hối hận khi mình quá xúc động.
Chỉ lo muốn gặp Du Tùy Thâm mà quên mất hỏi xem đối phương có rảnh hay không.
"Nếu vậy thì tôi đi trước đây, đến lúc đó chị nhớ bảo anh ấy ăn cơm." Lâm Triệt Ngôn thấy hơi xấu hổ, "Không cần quấy rầy anh ấy họp."
"Cậu Lâm." Trịnh Úy Khương khó nói, thậm chí hơi sốt ruột, "Tôi đã báo với Du tổng, cuộc họp sẽ kết thúc sớm thôi, cậu muốn đợi thêm một lúc rồi hãy đi hay không?"
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Trịnh Úy Khương thở dài, cuối cùng cũng nói thật, "Là như này, có lẽ cậu cũng biết mấy ngày hôm nay máy chủ Trần Cố bị tấn công đúng không?"
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, cậu chỉ biết mấy ngày hôm nay máy chủ bị sập, lúc ấy Vi Thịnh Đông còn nói với cậu là do người chơi nạp quá nhiều khiến máy chủ bị nghẽn, nên cũng không để trong lòng. Không ngờ đến là bị tấn công ác ý.
"Hai ngày nay tâm trạng Du tổng không tốt, hơn nữa bận rộn quá nhiều chuyện nên cũng không có thời gian ăn cơm." Trịnh Úy Khương lại thở dài, "Mấy ngày hôm nay bụng rỗng đi uống rượu với khách hàng, tối hôm qua bệnh dạ dày lại tái phát cũng không uống thuốc đã vội vàng về nhà."
Lâm Triệt Ngôn sững sờ.
Chả trách tối qua cậu thấy sắc mặt Du Tùy Thâm không tốt lắm, cậu còn tưởng do hắn thức khuya nhiều, không nghĩ đến mắc bệnh dạ dày.
Lâm Triệt Ngôn không thể tưởng tượng ra tâm trạng của DU Tùy Thâm tối qua khi nhịn đau dạ dày để bôi thuốc cho cậu. Rõ ràng theo hợp đồng người phải chăm sóc hắn là cậu, nhưng đến cuối cùng thì ngược lại.
"Ngài ấy yêu cậu như thế, tôi nghĩ cậu nên khuyên ngài ấy vài cậu, chắc chắn ngài ấy sẽ ăn một chút." Trịnh Úy Khương nói nhỏ.
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, quyết tâm hôm nay cho dù như thế nào cũng phải làm cho Du Tùy Thâm ăn cơm thật tốt.
Cậu suy nghĩ một lát.
"Chị Khương, chị cũng đừng gọi là cậu Lâm, gọi tôi là Triệt Ngôn là được rồi." Lâm Triệt Ngôn cười nói, suy nghĩ gì đó, vươn tay ra, "Chúng ta thêm wechat đi! Sau này có chuyện gì về Du tổng có thể nói trước với tôi."
Vốn dĩ chỉ muốn xây dựng quan hệ tốt, dù sao đi nữa thời gian đi theo tổng giám đốc của trợ cũng dài hơn cậu. Sự hiểu biết chắc chắn nhiều hơn mình.
Cậu không muốn mỗi mình Du Tùy Thâm bảo vệ mình, thỉnh thoảng cũng muốn bảo vệ đối phương.
Nhưng mà còn chưa kịp quét mã, đột nhiên cửa phòng mở ra.
Nhìn có vẻ tâm trạng tổng giám đốc không được tốt.
Vẻ mặt này Lâm Triệt Ngôn đã thấy nhiều lần, lần đầu là khi cậu gọi Xích Tạp Uyên là anh Thước, lần thứ hai để Tiểu Trần gọi cậu là Ngôn Ngôn, lần tiếp theo là cụng chén với đồng nghiệp khi ăn liên hoan, sau cùng là lần cậu đi bị bạn cùng phòng ôm bị Du Tùy Thâm thấy.
Lúc đầu Lâm Triệt Ngôn còn tưởng đây là vẻ mặt của người đàn ông, cho đến tối qua cậu mới biết là đang ghen.
Quả nhiên.
"Có chuyện gì muốn hỏi sao không hỏi anh mà lại hỏi cô ấy?"