Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhân viên tòa nhà Sy vẫn bận rộn như mọi khi.
Mặc dù Du Tùy Thâm nói với Lâm Triệt Ngôn là hôm nay có thể nghỉ thêm một ngày nữa, nhưng nói sao đi nữa cậu vẫn là nhân viên thực tập đã ký hợp đồng với SY.
Đồng nghiệp trong bộ phận kế hoạch có tốt hay thích cậu đi chăng nữa, nhưng nếu mỗi ngày đều vắng mặt để người khác làm thay phần việc của mình, nếu là bản thân cũng không vui.
Lâm Triệt Ngôn không muốn xích mích với người khác, cũng không muốn bị người ta nói dựa hơi người có quyền. Cậu hy vọng trong mắt người khác mình và Du Tùy Thâm là bình đẳng và xứng đôi, chứ không phải như Lý Vận San nói chỉ có thể dựa hút vào máu của Du Tùy Thâm để sống.
"Ngôn Ngôn."
Lâm Triệt Ngôn đang điên cuồng đổi màu bản vẽ trên máy tính liền ngẩng đầu lên, nhìn máy tính quá lâu làm mắt cậu hơi xót, dáng người Chu Văn Nam dần dần rõ ràng.
"Sao thế?"
"Cậu cãi nhau với Du tổng à?" Chu Văn Nam lo lẳng hỏi.
Trong lòng Lâm Triệt Ngôn không hiểu tại sao, "Tôi với Du tổng cãi nhau cái gì?"
Chu Văn Nam: "Vậy sao cậu ôm nhiều việc thế làm gì?"
Lâm Triệt Ngôn: "..." Cái này còn muốn cậu nói sao đây?
"Không phải tôi vắng mặt buổi sáng sao, dù gì cũng phải làm bù chứ."
Nhìn qua Chu Văn Nam có hơi buồn bã, chống đầu nói, "Nhưng nếu cậu chạy dẫn đầu, chúng tôi phải chạy theo. Cậu nói xem, nếu Du tổng biết cậu vất vả như này ở bộ phận chúng ta, anh Đông có bị đánh hay không?"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Lúc này cậu mới phát hiện đã đến giờ tan tầm, ngoài trừ Lưu Liễu có viếc về trước, hầu như mọi người đều ở lại, người viết cốt truyện, người sửa màu bản vẽ, người viết giới thiệu.
Hình như không giống như ngày thường lắm.
"Nhưng ngày trước tôi cũng ở lại tăng ca mà?" Lâm Triệt Ngôn đỡ trán, "Trước đây mọi người vẫn tan làm đúng giờ mà."
Chu Văn Nam lắc đầu, ra vẻ cao thâm khó lường, "Trước đây, tuổi trẻ chúng tôi không hiểu chuyện."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Bị bắt tan làm, Lâm Triệt Ngôn vẫn chưa hài lòng với bản sửa của mình. Đổi màu đỏ son cho Chu Sa và Tam Thanh cứ thấy kỳ kỳ.
Để tạo ra cảm xúc khác biệt, tất cả các dữ liễu của Trần Cố đều được vẽ bằng tay. Ở bộ phận kế hoạch, Lâm Triệt Ngôn là người có cảm màu sắc tốt nhất, cho nên việc phối màu sẽ rơi lên đầu cậu.
Cửa bộ phận kế hoạch đã đóng lại, cậu lại không có chìa khóa. Về nhà cũng rất chán, suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nến đến phòng làm việc của Du Tùy Thâm. Mối quan hệ của họ không còn là bí mất từ hôm thi đấu bống rổ, mọi người đều biết cho nên không cần che giấu.
Nói đi là đi.
Cửa phòng Du Tùy Thâm đang đóng, Lâm Triệt Ngôn do dự gửi tin nhắn trước cho Trịnh Úy Khương. Lỡ may trong phòng làm việc của Du tổng đang có người hay bàn chuyện linh tinh, tùy tiện đi vào thì không hay lắm.
Tuy nhiên, tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy mười giây, cánh cửa được mở từ bên trong.
Là Du Tùy Thâm.
"Trịnh Úy Khương ta làm rồi, về sau chuyện này hỏi anh là được." Hắn đưa tay ra, cầm máy tính bảng trong tay Lâm Triệt Ngôn, liếc qua một cái.
"Vi THịnh Đông bắt em tăng ca?"
Đột nhiên Lâm Triệt Ngôn nhớ đến câu nói tuổi trẻ không hiểu chuyện của Chu Văn Nam, liền lắc đầu, "Không có, là em thấy mình vắng nhiều cũng không ổn lắm, không muốn bị nói là tầng lớp đặc quyền."
Cậu dừng lại một chứt, hơi xấu hổ, "Với lại cũng nhớ anh nữa."
Người ở trước mặt hơi ngạc nhiên, giống như chưa hiểu được ý Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn cũng thấy mình có bệnh, rõ ràng biểu sáng đã gặp nhau, nói gì mà sến súa, không hiểu đầu óc lúc nãy bị sao nữa.
Cậu rất dễ xúc động khi ở cũng chỗ với Du Tùy Thâm.
Muốn chạy, vì thế giật lấy máy tính trong tay Du Tùy Thâm, không đêỷ ý sắc mặt đối phương, cầm máy tính bắt đầu làm việc. Vô thức nhấp chuột trên bàn chình màu sắc, chủ ys dùng màu đỏ lam phối mày, không ngờ đẹp hơn nhiều so với lúc đầu.
"Mồm thì nói nhớ, mà vừa thấy anh lại bắt đâu làm việc." Tân trạng Du Tùy Thâm tốt hơn nhiều, ngồi đối diện với Lâm Triệt Ngôn, "Đúng là không nên tin."
Khí tràng đối phương quá mạnh, mặc dù nhắc nhở trong lòng mười lần, muốn làm việc thật tốt cũng không có cách nào bỏ qua ánh mắt sáng ngời của đối phương. Lâm Triệt Ngôn gõ bàn phím một lát, không tự tin lắm ngẩng đầu, "Anh, hôm nay anh không bận sao?"
Du Tùy Thâm: "Cũng không bận lắm." Dừng lại một lát, "Vốn anh định về nhà đi mua sắm với em, nhưng nhìn em bận rộn thế này đành thôi vậy!"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Đưa cậu đi mua sắm?
Du Tùy Thâm: "Vậy em làm việc ở đây một mình đi, anh cũng ta làm đây!"
Mắt thấy người đàn ông sắp đứng dậy, Lâm Triệt Ngôn tắt máy tính, theo bản năng túm lấy tay áo đối phương, "Không được!"
"Cái gì không được?"
Lâm Triệt Ngôn thấy mình bị Du Tùy Thâm làm cho lộ đuôi, nhưng cảm thấy chuyện để mình ở lại một mình rồi về nhà thì Du tổng làm được, sốt sắng nói, "Công việc nào quan trọng bằng bạn trai! Chúng ta đi mua sắm thôi!"
...
Mặc quần áo dày, thêm khăn quàng cổ.
Lâm Triệt Ngôn muốn họ ra ngoài luôn, không ngờ Du Tùy Thâm đưa cậu về nhà trước.
"Trong nhà có hệ thống sưởi, mặc gì cũng được. Nhưng ngoài trời rất lạnh." Đây là nguyên văn câu nói của Du tổng. Lâm Triệt Ngôn còn tưởng người này làm việc nhiều như thế, chắc chắn không hiểu phong cách thời trang của giới trẻ hiện nay. Nhưng ra ngoài chưa được mấy bước, lúc gió nam lạnh ập đến, cậu mới thấy Du tổng dự đoán như thần.
Bọn họ đi dạo trên một con đường nhỏ ở phía nam làng đại học, được gọi là bạc đầu. Khi còn đi học, Lâm Triệt Ngôn hay đi cùng với bạn cùng phòng trên con đường này. Không biết vì sao Du Tùy Thâm lại chọn nơi này, nhưng người đàn ông không nói, cậu cũng không hỏi.
Mấy ngày nay ngoài trự về nhà hai người mới có thời gian ở riêng, còn lại đều bị đồng nghiệp công ty vây quanh, khó khăn lắm mới có dịp, cho dù là không nói gì, yên lặng đi một đoạn đường cũng rất tốt rồi.
"Em muốn ăn gì?"
Lời nói của DU Tùy Thâm phá vỡ sự yên lặng, trời đã dần ngả tối, trên bầu trời xa thẳm, có một vầng trăng lơ lửng, cô độc nhìn nhân gian xa hoa trụy lạc.
"Mọi người lại đây xem đi, hôm nay nhà hàng lẩu Thục Diểm kỷ niệm, rút thăm trúng thưởng miễn phí, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"
Lâm Triệt Ngôn liếc mắt nhìn đèn lồng đỏ thâm của nhà hàng lẩu Thục Diễm.
"Nếu không chúng ta đi ăn lẩu đi! Em ăn ở đây nhiều lần rồi, hương vị rất ngon! Sinh viên trường em thích quán này nhất đấy, điểm trừ duy nhất chính là không có ưu đãi cho sinh viên!"
Du Tùy Thâm ừ một tiếng, "vậy thì vào quán này đi."
Mục đích đã đạt được, Lâm Triệt Ngôn gật đầu liên tục.
Trong Thực Diễm rất đông, có lẽ đều bị khuyến mãi thu hút, liếc nhìn qua gần như không có chỗ trống. Không khí tràn ngập mùi cay nồng.
Lâm Triệt Ngôn đang lo lắng Du Tùy Thâm không quen, định đổi chỗ khác, thì một chị gái phục vụ đi đến.
"Chị có hai cậu thôi sao?"
Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, "Nếu không còn chỗ trống thì..."
"Mời hai người theo tôi đến phòng trên tầng hai." Chị gái mỉm cười ngắt lời cậu, làm tư thế mời.
Cảnh tượng trên tâng hai hoàn toàn khác, bàn ăn ở tầng dưới chỉ ngăn cách nhau, còn ở tầng hai là phòng riêng. Đến khi ngồi vào bàn, Lâm Triệt Ngôn vẫn còn thấy khó tin, nhân lúc phục vụ đi ra ngoài, nói nhỏ với Du Tùy Thâm: "Đừng nói chỗ này đắt gấp mấy lần đấy nhá?"
Du Tùy Thâm đang tìm món trên máy tính bảng, "Cũng có thể."
Lâm Triệt Ngôn chống đầu, đột nhiên nhớ giờ mình là người có tiền! Hơn nữa, khó khăn lắm mới có dịp đi cùng với Du Tùy Thâm một lần.
"Vậy lần này em mời anh ăn lẩu nhá! Có vẻ em chưa mời anh lần nào!" Lâm Triệt Ngôn nói nhỏ, đột nhiên có ý xấu, đưa tay nâng cămf người đàn ông, "Muốn ăn gì, anh đây sẽ mua cho cưng nha!"
Mặt Du Tùy Thâm không chút thay đổi nắm lấy tay cậu, đưa máy tính bảng qua, "Em xem em có muốn gọi thêm gì không?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Anh không thú vị gì hết."
Cậu mở to hai mắt nhìn người đang hôn trộm mình, choáng váng đầu óc luôn.
"Anh làm gì thế! Lỡ may có người đi vào thì sao?"
Nhưng Du Tùy Thâm chỉ nhìn cậu chằm chằm, giống như muốn hôn thêm lần nữa. Lâm Triệt Ngôn vội vàng nhích người ra sau, cầm lấy máy tính bảng gọi thêm mấy món lung tung.
Đấu không lại!
Nước lẩu và đồ ăn được dọn lên rất nhanh.
Không biết có phải là sự ăn ý hay không, đồ Du Tùy Thâm gọi đều là món Lâm Triệt Ngôn thích ăn, không hề có món không thích.
Lâm Triệt Ngôn là kiểu người không cay không vui, nhưng Du Tùy Thâm lại không thể ăn cay, nên cậu đã xin đổi từ cay nồng thanh uyên ương, nghĩ thầm mình đúng là bảo bối đỉnh cấp, Du Tùy Thâm có bạn trai như mình thật đáng tiền!
Nhúng thịt đầu tiên, sau đó vớt lên ăn kèm với đồ chua đi kèm, một ngụm làm răng môi dính dầy vị. Đợi đến khi cậu chuẩn bị gắp miếng thứ hai, không biết đối phương đã lấy cho cậu từ lúc nào. Cảnh tượng sau đó biến thành Du Tùy Thâm phụ trách nhúng, Lâm Triệt Ngôn chỉ cần ngồi ăn. Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Triệt Ngôn bị cay không chịu nổi nữa.
Khi cậu chuẩn bị gọi thêm hai cốc nước đá, vừa lúc chị nhân viên phục vụ đưa đến hai chén dương chi cam lộ*, nói là miễn phí.
"Lúc trước em đến quán này rất là kiêu, đừng nói dương chi cam lộ, ngay cả nước ô mai cũng rất đắt!" Lâm Triệt Ngôn nói cảm ơn xong, uống một ngụm lớn, hương vị mát lạnh giải nhiệt tốt. "Hôm nay chúng ta may mắn quá!"
Du Tùy Thâm đưa tay lau sạch nước sốt cay trên môi cậu, khẽ cười, "Nếu em thích, sau này chúng ta có thể đến thường xuyên hơn."
Lâm Triệt Ngôn thấy hôm nay DU Tùy Thâm rất dịu dàng, đột nhiên thấy xấu hổ, liếm chỗ Du Tùy Thâm vừa chạm qua, "Anh cũng đừng chỉ lo cho em, ăn nhiều một chút, không lừa anh đây, rất ngon đó!"
Suy nghĩ một lát, cậy gắp một miếng cá cho Du Tùy Thâm, "Anh thử cái này đi, chắc nấu canh cũng rất ngon."
Thấy Du Tùy Thâm ăn xong, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, "Anh thấy thế nào?"
Hiếm khi Du Tùy Thâm gật đầu, "Cũng không tệ lắm!"
"Đúng không, em biết ngay anh sẽ thích mà!" Lâm Triệt Ngôn làm dáng vẻ tôi biết mà, bắt đầu gắp các món khác cho Du Tùy Thâm. Đang hăng thì nhớ đến tiền trong thẻ ngân hàng.
"Đúng rồi, em có chuyện này muốn hỏi anh, suýt nữa quên mất."
Du Tùy Thâm lấy khăn giấy lau miệng, "Chuyện gì thế?"
"Đúng rồi, không phải em đưa hết tiền cho ba rồi sao! Đột nhiên hôm nay thấy trong thẻ có thêm năm triệu." Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nói chuyện của Sài Thu Nam cho DU Tùy Thâm, "Anh nói xem có phải ba chuyển lại cho em hay không, nếu chuyển lại có phải muốn em quay về hay không?"
Du Tùy Thâm, "Không cần."
Lâm Triệt Ngôn: "Hả?"
Du Tùy Thâm: "Là tiền trong hợp đồng anh bổ sung, hai hai năm trước đây của em đều bị anh mua rồi, không cần năm triệu kia của em."
Du Tùy Thâm nói rất nghiêm túc, không biết có phải vì lẩu quá cay hay không, Lâm Triệt Ngôn thấy hơi nóng.
"Ồ, cho nên năm triệu kia là tiền bao dưỡng đúng không?"
Nhưng đối phương lại lắc đầu.
"Là sính lễ."