Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhìn kìa, có một cô gái đang quỳ ngoài sân vận động!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Không biết cô ấy phạm lỗi gì mà bị phạt nặng như vậy. Oản Oản, chúng ta ra xem thử đi?”
Khương Oản Oản vẫn giữ vẻ mặt yếu ớt, che mặt khóc nức nở:
“Đừng đi… Chị… chị ấy mà thấy tớ ra đó chắc chắn sẽ nghĩ tớ đang cười nhạo chị ấy. Hơn nữa, chị ấy còn đang giận tớ…”
Thấy cô vừa khóc, cả lớp lập tức vây lại xung quanh.
“Oản Oản, cậu có chị từ bao giờ vậy?”
Khương Oản Oản dưới bàn tay che mặt khẽ nhếch khóe miệng, nén lại sự khinh bỉ và khinh miệt đối với đám người này, trong lòng tự hỏi: Sao bọn họ lại lạc đề nữa rồi?
Lẽ nào không ai hỏi tại sao mình khóc à?!
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng để giữ hình tượng, cô ta vẫn thuận theo câu hỏi của bọn họ, đáp:
“Là mấy ngày trước… bố tớ bị thất lạc…”
Khi vừa định kể tiếp, lời nói đến miệng thì cô bỗng dừng lại đột ngột.
Sau vài giây suy nghĩ, Khương Oản Oản nhanh chóng thay đổi câu chuyện, vừa khóc vừa nói:
“Chị ấy là con của bố… và một dì khác. Nhưng dì ấy đã mất rồi, nên bố đành đưa chị ấy về nhà… Hu hu hu…”
Lời vừa dứt, cả lớp như bị một quả b.o.m tấn giáng xuống, lập tức nổ tung.
“Vậy chẳng phải cậu ta là con riêng sao? Oản Oản còn gọi cậu ta là chị, thế chẳng phải…”
“Trời ơi! Tôi ghét nhất loại người như vậy, con của tiểu tam thì có thể tử tế được đến đâu chứ?”
“Oản Oản, cậu ta ở nhà có b/ắ/t n/ạ/t cậu không?”
Nghe câu này, Khương Oản Oản trong lòng vui như mở hội, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người hỏi đúng trọng tâm rồi.
Cô ta cố kìm nén sự phấn khích, làm ra vẻ đáng thương, nói:
“Chị ấy không cố ý đánh tớ đâu, chỉ vì tớ không chịu giúp chị ấy giấu chuyện trốn học, nên chị ấy mới giận đến vậy. Tất cả là lỗi của tớ. Nếu lúc đó tớ đồng ý, thì chị ấy đã không bị thầy chủ nhiệm phát hiện rồi…”
Cô ta nói dối mà không chớp mắt, vậy mà lại dễ dàng khiến cả đám bạn cùng lớp bị tẩy não, đồng loạt chỉ trích Khương Lưu Huỳnh:
“Quá đáng thật! Rõ ràng cậu ta mới là con riêng, sao lại dám đối xử với Oản Oản như vậy chứ?”
Khương Oản Oản bèn vội vàng nói:
“Tiểu Kỳ, cậu đừng nói chị ấy như vậy. Chị ấy đã… đã mất mẹ rồi, giờ chúng tớlà người một nhà mà.”
Nói xong, Khương Oản Oản còn khéo léo lau hai giọt nước mắt, khiến vẻ mặt càng thêm đáng thương, làm người khác không khỏi đồng cảm.
Cô bạn tên Tiểu Kỳ thấy vậy càng thêm bất bình, nắm lấy tay Oản Oản, kéo đi:
“Oản Oản, đi thôi! Chúng ta phải dạy cho kỹ nữ ghê tởm kia một bài học, để cậu ta mất hết mặt mũi, không thể tiếp tục ở trường này nữa!”
Hạt Dẻ Rang Đường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-34.html.]
[Trời đất ơi, đừng nói là cô ta thật sự định đánh Khương Lưu Huỳnh nhé? Đây đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống với cô ấy mà!]
[Bây giờ mỗi lần thấy Khương Oản Oản khóc là tôi muốn nôn. Những lời vừa nãy của cô ta rõ ràng là cố ý dẫn dắt mọi người hiểu sai, khiến họ nghĩ Huỳnh Huỳnh là con riêng. Không chừng còn khiến cô ấy bị b/ắ/t n/ạ/t ở trường nữa.]
[Nhưng mà… ai cũng biết Khương Lưu Huỳnh mới là kẻ b/ắ/t n/ạ/t mà, trên mạng còn có bằng chứng đầy ra đấy?]
[Không quan tâm ai b/ắ/t n/ạ/t ai, nhưng tôi thấy cô bạn tên Tiểu Kỳ này hơi kỳ cục, chưa làm rõ chuyện gì đã đòi đánh người. So với Khương Lưu Huỳnh đang ngoan ngoãn quỳ ngoài sân thì ai mới là “học sinh hư” đây?]
[Ê ê, cũng đừng đổ hết lỗi lên đầu tôi chứ! Tôi đâu biết Khương Oản Oản lừa mình. Với lại, chẳng phải Khương Lưu Huỳnh chịu đòn giỏi lắm sao? Đánh vài cái cũng đâu c/h/ế/t được. Lỡ sau này cô ta ra tù, tôi cho cô ta đánh lại là xong. Chậc.]
Không ai ngờ rằng chính “nhân vật chính” lại có mặt ngay trong phòng livestream và thậm chí còn táo bạo nhảy vào bình luận.
Ngay lập tức, tài khoản Hoàng A Kỳ trở thành tâm điểm công kích của cả phòng. Trang cá nhân của cô ta bị hàng ngàn người ùa vào.
Những người này giống như thám tử, lục lọi từng bài đăng của cô để tìm bằng chứng.
[Tên thật: Hoàng Ái Kỳ. Địa chỉ: Chung cư Hồ Điệp, tòa số 5, tầng 16, số 2 , đường Nhất Nhị, Bắc Kinh. Đã từng hẹn hò với ba bạn trai. Trên m.ô.n.g còn có một nốt ruồi.]
[Trời đất, đầu năm nay cư dân mạng đáng sợ vậy? Cả chuyện này cũng tra ra được?]
[Haha, tôi bịa đấy.]
[Suýt nữa tôi mua vé tàu đến đó rồi…]
[Suýt nữa tôi gửi lưỡi d/a/o đi rồi…] +10088
Chỉ có một người trong nhóm có tên Hoàng A Kỳ đang rùng mình phía sau màn hình, vừa ân hận vừa gõ ra:
[Chủ yếu là vì tôi quá trung thành, tôi luôn coi Khương Oản Oản là bạn tốt, không ngờ cô ta lại lừa tôi, lại còn cả lớp chúng tôi nữa.]
Tuy nhiên, cô ta lại im lặng về chuyện Khương Lưu Huỳnh là kẻ b/ắ/t n/ạ/t, nhưng chính thái độ tránh né này lại càng khiến mọi người nghi ngờ nhiều hơn.
Cuối cùng, Hoàng A Kỳ vội vàng cầm điện thoại lên, mở một nhóm chat ẩn với bảy người:
“@All, các cậu xem livestream chưa? Hóa ra đúng là ký ức của Khương Lưu Huỳnh! Các cậu nghĩ liệu chuyện đó có bị phát sóng không?”
Vừa mới tag xong, sáu người còn lại liền như pháo nổ liên tiếp trả lời.
Lý Đại Tráng: “Tôi xem rồi, ký ức có vẻ là ngẫu nhiên chọn, chưa chắc sẽ ghi lại chúng ta đâu.”
Lâm Trân Ny: “Nếu ghi lại thì sao, chẳng phải tất cả mọi người sẽ biết là bọn mình đã b/ắ/t n/ạ/t Khương Lưu Huỳnh à? Bố tôi còn mong tôi có thể debut thành ngôi sao lớn, dính vào scandal này thì tôi cả đời đừng mong nổi tiếng!”
Mã Hữu Tiền: “Đừng lo, đừng lo… Thôi tôi ra nước ngoài trốn một thời gian, các cậu tự lo liệu đi.”
Hoàng A Kỳ nhìn tin nhắn này mà răng nghiến chặt, người có tiền thì có thể ra nước ngoài trốn, còn cô ta không có tiền thì phải làm sao đây?!
Hoàng A Kỳ: “Tất cả đều do Khương Oản Oản, nếu không phải cô ta lừa chúng ta đứng ra giúp cô ta, chúng ta cũng chẳng bao giờ b/ắ/t n/ạ/t Khương Lưu Huỳnh.”
Mã Hữu Tiền ngay lập tức phản bác lại:
“Hoàng Ái Kỳ, ý cậu là sao? Sao lại đổ hết lỗi lên đầu Oản Oản, rõ ràng sau khi cậu biết sự thật thì vẫn chẳng tha cho Khương Lưu Huỳnh?”
Hóa ra tên thật của Hoàng A Kỳ chính là Hoàng Ái Kỳ, tất cả những thông tin mà cư dân mạng tìm ra đều là đúng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");