Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ầm ——”
Nửa đêm, bầu trời vang lên một tiếng sấm động trời, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mây đen dày đặc.
Chỉ trong chớp mắt, bão tố kèm sấm sét đã vang vọng khắp đất trời, mưa lớn như trút nước ào ạt đổ xuống.
“A…” Thân hình gầy yếu ấy cuối cùng không còn trụ nổi.
Ai có thể ngờ rằng chỉ vài giọt nước mưa cũng đủ khiến Khương Lưu Huỳnh ngã quỵ.
Cô ngã nhào trên phiến đá, run rẩy co ro lại. Những tiếng sấm dồn dập khiến cô hoảng loạn, vội vã bịt tai và nhắm chặt mắt.
“Bố, anh… hai người không cần con nữa…”
“Mẹ… con nhớ mẹ…”
Những lời nói ngắt quãng vang lên rõ ràng, lọt vào tai mọi người, khiến trái tim khán giả thắt lại.
Có người thậm chí tức giận chất vấn ông trời: “Tại sao lại đối xử như vậy với một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế?”
Khung cảnh chuyển sang cảnh khác.
Trong bóng tối, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
“Oản Oản? Em ngủ chưa?”
Là giọng của Khương Thành Du. Anh ta bất ngờ bước vào phòng của Khương Oản Oản!
Đèn ngủ trên đầu giường nhanh chóng được bật sáng.
Chỉ thấy Khương Oản Oản, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đầu tiên là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó, dưới ánh sáng chập chờn của sấm chớp, cô bất ngờ phát ra một tiếng “chậc” kỳ quái từ cổ họng.
Nhưng khi Khương Thành Du tiến lại gần, Khương Oản Oản lập tức thay đổi vẻ mặt, trở nên yếu đuối, đáng thương, rồi lao vào lòng thiếu niên, vừa khóc vừa nói:
“Anh hai, anh đến rồi sao? Có sấm lớn quá, hu hu hu… em sợ lắm.”
Khương Thành Du nhìn vậy liền biết ngay, lập tức ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi:
“Đừng khóc, đừng khóc, anh hai ở đây rồi. Anh biết em sợ sấm sét, nhất là tiếng sấm lớn như vậy. Từ nhỏ em đã rất sợ mà.”
Khương Oản Oản khẽ bĩu môi không để lộ, rồi lại khóc nức nở:
“May mà có anh hai ở đây. Nếu… nếu một ngày nào đó em đi rồi, sẽ không còn ai dỗ dành em như vậy nữa…”
“Anh hai, đừng để chị ấy đuổi em đi, được không? Em biết em đã chiếm chỗ của chị ấy, là lỗi của em… nhưng em không muốn rời đi…”
Khương Thành Du dùng ánh mắt đầy kiên định nhìn cô và đáp:
“Không đâu, Oản Oản, sao em lại nghĩ như thế được?”
“Nó mới là kẻ ngoài cuộc, nó mới là người chen ngang vào gia đình chúng ta! Còn em, em là em gái ruột mà anh luôn yêu thương! Trong lòng anh, Khương Lưu Huỳnh đã c/h/ế/t từ lâu rồi.”
Lúc này, trong lòng Khương Thành Du chỉ có cô em gái yếu đuối và bất an trước mặt. Anh ta chỉ muốn liều mạng đảm bảo với Khương Oản Oản, mà hoàn toàn quên mất năng lực đặc biệt của Khương Lưu Huỳnh, không nghĩ rằng cô có thể nghe được những điều này.
Hết lời hứa hẹn với Khương Oản Oản, kèm theo vô số lý do để biện minh cho việc không yêu thương Khương Lưu Huỳnh, khiến Khương Oản Oản khẽ cười.
Đến khi những lời lặp đi lặp lại nhàm chán đến mức cô nghe muốn chán ngấy, Khương Oản Oản cố ý ngáp dài để ra hiệu cho Khương Thành Du rời đi.
Trong trường quay, Khương Thành Du còn chưa kịp nói gì thì cư dân mạng trong phòng livestream đã không kiềm được mà bùng nổ:
[Cái đồ đàn ông tệ bạc này! Đối xử với em kế thì tốt đến vậy, còn với em ruột mình thì bảo ‘Trong lòng anh nó đã c/h/ế/t rồi’. Khương Thành Du, mẹ cậu sao chưa đội mồ bò ra kéo cậu xuống nhỉ?]
[Anh ta rõ ràng biết Khương Lưu Huỳnh có thính lực tốt mà còn nói mấy lời này. Đây chẳng phải cố ý khiến cô ấy đau lòng sao?]
[Còn Khương Oản Oản nữa, thật ghê tởm! Mấy câu “trà xanh” của cô ta nghe muốn nôn luôn rồi!]
[Nhưng mà, Oản Oản sợ sấm sét thật mà. Người ta ở trong tình trạng sợ hãi tột độ thì chẳng phải hay nói linh tinh sao?]
[Biết đâu “Ảnh đế” của chúng ta nghĩ rằng Khương Lưu Huỳnh đã ngủ say, không nghe thấy, nên mới cố ý nói thế để trấn an Oản Oản đang sợ sấm sét.]
Sau khi xem lại những lời mình từng nói, Khương Thành Du sững sờ rất lâu.
Hóa ra anh ta đã vô tình làm tổn thương Khương Lưu Huỳnh nhiều như vậy…
Là anh ta thiếu suy nghĩ, quên mất rằng bên ngoài biệt thự còn có một cô em gái với thính lực đặc biệt.
Dù sao lúc đó, Oản Oản sợ đến mức như vậy, anh ta mới vì nôn nóng mà buột miệng nói ra những lời không suy nghĩ, dẫn đến…
“Em nhớ ra rồi! Anh cả, kỳ thi đại học của anh có phải là ngay ngày hôm sau không? Khương Lưu Huỳnh vì muốn trả thù anh phạt nó quỳ mà cố ý xé rách giấy báo dự thi của anh!”
“Xem ra cũng có phần lỗi của em, khiến nó thực hiện hành động trả thù này.”
Khương Thành Du vừa nói vừa cúi đầu đầy áy náy.
“Đây là cái giá anh phải trả, không liên quan đến em,” Khương Tư Niên lạnh lùng trả lời.
“Chỉ là một giấy báo dự thi mà thôi. Nếu điều đó có thể khiến Huỳnh Huỳnh tha thứ cho anh, anh thậm chí sẵn sàng đưa cho em ấy giấy báo dự thi năm nay của Khương Diễm để em ấy xé luôn.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-41.html.]
Mọi người tiếp tục tập trung sự chú ý lên màn hình chính.
Ngay khi Khương Thành Du rời đi không lâu, Khương Oản Oản liền mở mắt.
Chỉ là ánh mắt cô lúc này đã không còn chút gì là đáng thương yếu đuối, thay vào đó là sự mỉa mai, giễu cợt:
“Đồ ngốc, người cũng có thể nhớ nhầm. Mình, Khương Oản Oản từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sợ gì cả, chỉ là tiếng sấm thôi mà… Anh hai đúng là ngu xuẩn.”
“Hừ, hại mình giờ còn không ngủ được. Hay là đi xem Khương Lưu Huỳnh ở bên ngoài có đang quỳ đàng hoàng không?”
Khương Oản Oản vừa bước xuống giường định đi ra ngoài thì đột ngột dừng lại.
[Vậy ra Khương Oản Oản căn bản không sợ sấm sét??? Khương Thành Du, đầu anh bị sao vậy?]
[Hahaha tôi cười c/h/ế/t mất, hóa ra màn an ủi vừa rồi hoàn toàn vô ích. Khương Oản Oản thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.]
Khương Thành Du lập tức đứng phắt dậy, hét lớn:
“Không thể nào! Bạch Ly, kỹ thuật của cậu có vấn đề! Oản Oản rõ ràng sợ sấm mà! Tôi còn nhớ lúc nhỏ em ấy bị tiếng sấm dọa khóc suốt, khóc đến mức không cần cả anh cả nữa…”
“Là Huỳnh Huỳnh.”
Khương Tư Niên ngắt lời Khương Thành Du, trầm giọng nói.
Câu nói của Khương Thành Du bỗng khiến ký ức ùa về trong tâm trí Khương Tư Niên. Đó là khi Khương Lưu Huỳnh mới ba tuổi, bị tiếng sấm dọa sợ đến mức từ trong phòng chạy ra.
Ban đầu cô định tìm anh ta, nhưng đi nhầm sang phòng của Khương Thành Du. Cô ôm nhầm Khương Thành Du, khóc nức nở và nhất quyết không buông tay, kể cả khi anh ta đến cũng không được. Cô cứ thế bám dính lấy Khương Thành Du suốt cả đêm.
Cho nên…
Người thực sự sợ sấm lại chính là cô em gái mà anh ta đã đuổi ra ngoài, để cô phải quỳ dưới cơn mưa bão, chịu đựng thứ cô sợ nhất – tiếng sấm.
Càng nghĩ, Khương Tư Niên càng thấy tuyệt vọng. Nỗi đau trong lòng anh ta giống như cơn mưa lớn trong màn hình, nhấn chìm anh ta đến mức gần như không thở nổi.
Khương Thành Du cũng không ngờ mình lại nhầm lẫn đối tượng. Còn cô em gái mà anh ta luôn nâng niu như châu báu thì thêm một lần nữa lừa dối anh ta.
…
Trên màn hình, Khương Oản Oản bước tới cửa thì đột ngột dừng lại, ánh mắt hứng khởi rõ rệt:
“Khoan đã… Ngày mai hình như là ngày anh cả thi đại học!”
Cô ta chống cằm suy nghĩ một lát.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi ấy, trong lòng Khương Tư Niên dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ. Tại sao Oản Oản lại nói câu đó?
“Lần trước suýt nữa đã khiến Khương Diễm c/h/ế/t trong cái hang đó. Lần trước nữa, suýt chút nữa khiến anh hai không thể có con. Lần này, tuyệt đối không thể chỉ ‘suýt chút nữa’! Chờ mình xé rách giấy báo dự thi của anh cả, để xem anh ta thi kiểu gì.”
“Còn anh hai thì…”
Khương Thành Du nghe đến đây không khỏi nuốt nước bọt.
“Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc đó, chắc chắn chẳng thi được mấy điểm. Thế thì mình cần gì phải ra tay.”
Khương Thành Du nghẹn lời, đầu óc chạy hết công suất, điên cuồng nhớ lại chuyện đã xảy ra mười năm trước. Chẳng lẽ điểm thi của anh ta thực sự tệ đến thế sao?
Khương Oản Oản lại tiếp tục nói, giọng điệu càng thêm đắc ý:
“Chờ mình vào cấp ba, rồi thi được điểm tuyệt đối, đến lúc đó mình chính là người giỏi nhất nhà. Mẹ nhất định sẽ thích tôi nhất!”
“Biết đâu, cuối cùng bố còn giao hết tài sản của nhà họ Khương vào tay mình, hahaha.”
Cô vừa nghĩ đến cảnh mình thừa kế gia sản của nhà họ Khương đã cười phá lên, tiếng cười rợn người hòa cùng những tia sét ngoài cửa sổ, tạo nên một bầu không khí ghê rợn.
Không chỉ nhà họ Khương đang xem trực tiếp, mà cả những khán giả trong livestream cũng đều sững sờ, biểu cảm như bị hóa đá.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ba giây trôi qua, người nhà họ Khương vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc.
Trong khi đó, khán giả trong livestream lại phá lên cười:
[Đây là câu chuyện cười hay nhất đời tôi: thi đại học, được điểm tuyệt đối.]
[Buồn cười hơn là con ngốc này còn không biết anh trai mình đã được tuyển thẳng. Thi đại học với anh ấy chỉ là hình thức mà thôi.]
[Thì ra lý do Khương Oản Oản thân với Khương Thành Du nhất là vì trong mắt cô ta, anh ta không có chút uy h.i.ế.p nào. Nói thẳng ra là vì cô ta coi Khương Thành Du là kẻ ngốc!]
[Tôi đoán chắc cô ta lại đang c.h.é.m gió thôi, dù gì trong lời Khương Thành Du và Khương Tư Niên vừa rồi cũng có nói rằng——doge] (doge là meme hình chó shiba)
[“Khương ~ Lưu~ Huỳnh~ xé~ đấy~”]+10,088.
Những bình luận mang giọng điệu mỉa mai lan tràn khắp nơi, khiến không ít cư dân mạng học theo. Một số người còn ghép ảnh meme biểu cảm “loopy” để chế giễu.
Khương Thành Du tức đến mức sắp nổ tung phổi, nhưng thực tế anh ta nhớ lại đúng là giống như những gì đang chiếu. Hoặc là… sao?
Làm sao anh ta có thể nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra mười năm trước được cơ chứ?!
“Đừng gãi đầu nữa, gàu của cậu sắp bay sang anh hết rồi.”
Khương Tư Niên ngồi bên cạnh bỗng lặng lẽ dịch ghế ra xa, biểu cảm trên khuôn mặt đã hoàn toàn cứng đờ. Anh ta thậm chí còn không buồn che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói:
“Xem tiếp đi. Rất nhanh thôi… sẽ biết đêm đó thực sự xảy ra chuyện gì.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");