Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Chấn Thiên theo phản xạ lập tức đi đỡ Khương Oản Oản dậy, nhưng cô ta nhất quyết không chịu, còn khóc lóc nói:
“Hu hu hu, chân con trật rồi… Chị không cố ý đẩy con đâu, hu hu hu…”
Với đôi tai không thính của mình, Khương Chấn Thiên chẳng nghe rõ được câu nào. Ông quay sang chỉ tay vào Khương Lưu Huỳnh mắng:
“Khương Lưu Huỳnh, con làm cái trò gì thế? Em con nhỏ nằm đây chơi, con cũng học đòi nằm theo à? Mau đứng dậy cho bố! Đừng có làm mất mặt nhà họ Khương nữa!”
Khương Lưu Huỳnh không nói gì, chỉ phủi bụi trên người rồi đứng dậy, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định quay về phòng. Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng âm lượng của Khương Oản Oản khi nãy không hề nhỏ, vậy tại sao…
Nằm trên đất, Khương Oản Oản cũng không ngờ rằng người bố “hời” này lại vô dụng đến mức ấy. Đến cả giọt nước mắt to đùng của cô mà ông ta cũng chẳng nhìn thấy! Tức giận, cô ta buột miệng tự lẩm bẩm:
“Biết thế thì giảm liều lượng thuốc đi… Đã vừa điếc vừa mù thế này rồi, làm sao giúp mình đuổi được Khương Lưu Huỳnh!”
Cô ta tưởng rằng mình nói nhỏ thì Khương Lưu Huỳnh sẽ không nghe thấy, nhưng lại không biết rằng Khương Lưu Huỳnh có thính giác hơn người, những lời thì thầm nhỏ nhất cũng không thoát khỏi tai cô.
Trong lúc đó, trong phòng live stream, khán giả nhanh chóng liên kết chuyện này với những vụ trước đây như việc Khương Thành Du bị hại và sự kiện Khương Diễm bị mù. Họ rôm rả bình luận:
[Wow! Lão Khương bị Khương Oản Oản bỏ thuốc rồi! Thuốc làm người ta vừa điếc vừa mù! Niceee~]
[Tôi cược một gói mì cay! Khương Oản Oản chắc chắn muốn làm gì đó với lão Khương, bạn dám không?]
Bên ngoài màn hình, Khương Chấn Thiên nghe được những lời này, lập tức giận tím mặt. Ông ta đập mạnh xuống bàn, quát lớn:
“Các người thật to gan! Không thấy tôi giờ khỏe mạnh thế này à? Oản Oản dù có điên điên khùng khùng thật, nhưng tôi nuôi nó hai mươi năm rồi! Làm sao nó dám hại c/h/ế/t tôi chứ!”
Tuy nhiên, chẳng ai trả lời ông mà chỉ spam bình luận:
[Cược một gói mì cay, bạn dám chơi không?]
Bình luận nhanh chóng vượt 999999+, và tính ra nếu thua thì lão Khương sẽ mất đến vài tỷ. Điều này khiến ông cau mày, nhưng nghĩ lại, ông nhớ rằng bảy năm trước ông có ốm một trận, nhưng giờ đây sức khỏe hoàn toàn bình thường.
“Hừ, cược thì cược! Oản Oản không thể nào hại tôi!” Khương Chấn Thiên ngẩng đầu đáp đầy tự tin.
Nghe vậy, mọi người trong phòng live stream phấn khích tiếp tục theo dõi. Thắng hay thua không quan trọng, miễn là có thể làm khó ông già này thì họ đã thấy vui rồi.
Trở lại với màn hình, ánh mắt Khương Lưu Huỳnh lóe lên, cô đã mơ hồ đoán được vài điều từ câu nói của Khương Oản Oản , nhưng không có bằng chứng. Nhìn lại bố vẫn không ngừng chỉ trích mình, cô thầm nghĩ, dù có nói ra thì ông ta cũng chẳng tin.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nhìn con kìa, còn cười nữa! Cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc! Học hỏi em con đi, học cách cư xử cho giống một tiểu thư đi!”
Khương Chấn Thiên lại hiểu sai nụ cười cay đắng của Khương Lưu Huỳnh, coi đó là một nụ cười thể hiện sự tôn trọng và lấy lòng mình. Nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy dù cô thường xuyên bắt nạt em gái và hành vi có phần lệch lạc, nhưng đối với người cha này, cô vẫn còn kính trọng.
Suy nghĩ này khiến Khương Chấn Thiên quyết định nên quan tâm đến cô nhiều hơn. Ông vội vàng hỏi:
“Lần này con thi được bao nhiêu điểm? Qua điểm chuẩn chưa? Có vào được trường cấp ba không?”
Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn không ngờ rằng bố cô lại hỏi về thành tích của cô. Dù những câu hỏi này mang đầy tính chất truy vấn, nhưng kỳ lạ thay… chúng lại khiến cô có cảm giác như cuối cùng cũng có người trong gia đình để tâm đến mình.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, và điều đó khiến cô bối rối đến mức đứng ngẩn người ra một lúc lâu.
Ngay khi trên mặt cô vừa xuất hiện nét vui mừng, chuẩn bị kể rằng mình đã đạt điểm tối đa môn Toán, thì Khương Chấn Thiên lại chen ngang:
“Bố tuyệt đối không cho con đi học mấy chỗ như Tân Đông Phương hay Lam Tường đâu!”
Đúng lúc ông nói câu này, các phóng viên ngoài cửa đã lần lượt được người hầu dẫn vào. Nhưng dường như ông đã “mù” đến mức không thấy người khác, vẫn tiếp tục nói những suy nghĩ nực cười của mình:
“Phẩm hạnh của con vốn đã bị đám người quê mùa kia làm hỏng, nếu còn đi mấy chỗ đó, chẳng lẽ con muốn sang năm bố phải làm ông ngoại lần nữa sao?”
Không chỉ ngắt lời Khương Lưu Huỳnh, Khương Chấn Thiên còn một lần nữa chà đạp nhân phẩm của cô ngay trước mặt người ngoài.
Âm thanh “tách tách” của máy ảnh vang lên, giống hệt cảm giác khi ở trường, bị mọi người cầm điện thoại chụp hình liên tục. Gương mặt Khương Lưu Huỳnh lập tức tái nhợt, đầu ngón tay cô siết chặt đến nỗi không còn chút m/á/u.
Nhưng lần này, những lời của Khương Chấn Thiên không chỉ làm tổn thương Khương Lưu Huỳnh, mà còn xúc phạm hàng ngàn đầu bếp xuất thân từ Tân Đông Phương và những người thợ máy tài giỏi tốt nghiệp từ Lam Tường.
Trước màn hình live stream, Khương Chấn Thiên lại một lần nữa bị chửi đến mức “đóng băng”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");