Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Công nói đi là đi, sáng hôm sau đã xách đồ về nhà ngay lập tức. Chiều tan làm Sếp về tới nhà, bật đèn lên nhìn quanh căn phòng im lìm, bỗng thấy sao mà lạnh lẽo trống trải, chỗ nào cũng chẳng vừa mắt.
Rõ ràng ban đầu anh mua căn nhà này chỉ vì muốn được sống một mình cho yên ổn, không ai làm phiền.
Thật ra từ lúc Công chuyển đến sống chung, hắn cũng rất ý tứ, trừ khi ở khu vực chung, còn đâu chẳng bao giờ xâm phạm vào không gian riêng tư của Sếp, ranh giới rõ ràng lắm.
Nhưng chính vì thế nên những dấu vết của hắn lại rải rác khắp nơi ở mấy chỗ chung.
Nào là mấy cái áo gấp rồi mà chưa kịp mang vào phòng, cốc nước uống dở vứt trên bàn trà, gối ôm màu chóe loe loét chẳng ăn nhập gì với màu sắc căn phòng.
Công thì đi rồi, nhưng bóng dáng hắn lại như vẫn lởn vởn khắp nhà.
Sếp đứng ngay cửa một lúc, nghĩ ngợi rồi quyết định bốc điện thoại lên gọi người bạn cũ ra ngoài đánh golf.
Người bạn này là cựu Giám đốc kinh doanh của công ty, quen biết Sếp từ nhỏ, tình thân như anh em ruột. Cậu ta nghỉ việc chỉ vì lý do duy nhất: sau khi cưới, vợ kiếm tiền quá khủng, cậu ta lại thuộc dạng vô lo vô nghĩ nên dứt khoát về nhà làm ông chồng toàn thời gian, chăm con chăm nhà, sống theo châm ngôn "trẻ dựa vào bố mẹ, trung niên dựa vào vợ, già dựa vào con cái."
Hai người vừa đánh golf vừa tán gẫu. Bạn: "Kể từ khi cưới, cậu khác hẳn đấy nhá! Trước kia chỉ biết làm việc thôi, giờ lại biết hưởng thụ cuộc sống rồi. Bao giờ dẫn nửa kia của cậu ra mắt anh em cái xem nào? Bọn tôi cũng tò mò xem thần thánh phương nào mà làm tan chảy trái tim băng giá của cậu đây."
Kể từ khi Sếp đăng status báo cưới trên WeChat, ai nấy cũng ngỡ ngàng rồi nhắn tin chúc mừng tới tấp, nhưng vì đã hứa với Công sẽ không công khai danh tính của hắn nên anh toàn lảng tránh.
Không đáp ngay, Sếp lại hơi đắn đo rồi hỏi: "Tôi hỏi cậu chuyện này."
Bạn: "Sao?"
Sếp: "Có một người, nhìn thấy mặt thôi là tôi đã thấy khó chịu, không thấy thì lại nghĩ đến, vẫn thấy khó chịu nốt. Là sao nhỉ?"
Bạn: "Cái này còn tuỳ là cậu muốn đập cho người ta một trận, hay là muốn cắn cho một phát?"
Sếp: "...Hai cái đó có gì khác nhau à?"
Bạn: "Thừa lời, khác chứ! Muốn đập thì là ghét thật sự, còn muốn cắn thì có nghĩa là——"
Sếp nghiêm túc: "Nghĩa là gì?"
Bạn đắc ý cười: "Nghĩa là cậu toi đời rồi, cậu yêu rồi đấy! Đây không phải là ghét, mà là rung động!"
Bạn: "Với cả nếu ghét người ta thật, thì lúc người không có ở đây, cậu đã không nghĩ tới người ta làm gì!"
Sếp nghe tới đây, tim đập loạn nhịp, vung một gậy, trái golf bay thẳng tắp vào lỗ.
Bạn vỗ tay rần rần: "Ui chà, một gậy vô lỗ* luôn, cậu khá lắm nha, chuẩn bị bao tôi một chầu hoành tráng đi! Mà tôi không khó ăn đâu, chỉ cần cậu dẫn người làm cậu "khó chịu" kia ra cho tôi xem là đủ rồi!"
一杆进洞【yī gǎn jìn dòng】hole-in-one - A perfect achievement
Sếp khẽ khoát tay bảo phục vụ mang tiền típ ra, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy có chịu đi hay không thì chưa chắc."
Bạn: "Ôi trời, ý cậu là chưa cưa đổ được người ta à? Đây này, để anh chỉ giáo cho. Cậu đẹp trai, gia thế ngon nghẻ, đầu óc cũng thông minh, đừng có mà biến thành thằng não cá vàng vì tình đấy nhé... Ủa khoan đã, chẳng phải cậu đã cưới rồi sao? Người cậu nói đến lẽ nào không phải là bạn đời của cậu à?"
Sếp chưa kịp đáp thì bạn đã nhận cuộc gọi từ vợ, lập tức giọng điệu đổi 180 độ, mềm nhũn ngọt xớt: "Vâng... Em mà không về sớm là anh nhớ đến mất ngủ đấy... Thôi được rồi, yêu em..."
Sếp: "..."
Bạn cúp máy, quay qua mặt nghiêm nghị ngay lập tức: "Này nhớ, đừng có mà não cá vàng vì yêu đương, kẻo vừa mất người vừa mất của như chơi!"
Sếp không nhịn nổi nữa: "Im ngay đi!"
Tác giả có lời muốn nói
Sếp: Thằng não cá vàng vì tình nhất là cậu đó!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");