Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cũng không phải là Công không nhận ra Sếp có gì đó hơi khác thường, nhưng hắn chọn cách giả vờ không thấy, giống hệt cái hôm gia đình hắn bảo muốn gặp Sếp mà hắn lại bịa lý do từ chối ngay lập tức vậy.
Lúc đó suy nghĩ của Công là không muốn diễn trò tình cảm giả tạo nữa. Nếu thật sự phải dẫn Sếp về gặp gia đình, hắn muốn giữa hai người phải có chút tình cảm thật sự. Còn hôm nay, Công lại đang băn khoăn chưa biết có nên để mọi thứ tiến xa hơn không.
Hai suy nghĩ này đều có lý, càng khiến Công thêm rối rắm.
Là người trẻ thời nay, Công cũng thuộc loại chỉ biết gáy này kia thôi, chứ bảo tiến tới thì lại phân vân. Tán chơi cho vui thì được, nhưng thật sự muốn tiến tới bước nào đó nghiêm túc với Sếp thì hắn lại chần chừ.
Dù sao, ban đầu hắn cũng chỉ định thả thính chơi thôi, ai ngờ Sếp không chỉ dính thính mà còn khiến chính hắn đổ lộn cổ luôn!
Công nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lăn lại không ngủ nổi, hai luồng suy nghĩ cứ quần nhau trong đầu.
Một bên bảo: Kết hôn giả mà, giờ chẳng phải giả vờ thành thật luôn là hợp lý sao? Mày mà để vuột Sếp thì đời này còn kiếm đâu ra người đàn ông hợp gu như vậy nữa? Thịt đến tận miệng rồi, không cắn một miếng thì có đáng mặt đàn ông không?!
Bên kia lại phản pháo: Nhưng đây là Sếp của tao mà! Tao phục mình ghê, gan to đến nỗi dám đi thả thính cả sếp! Hồi trước còn chê người khác yêu sếp ngu ngốc, giờ đúng là tiếng chát vang tận Bình Dương! Sao mày lại thích chính Sếp của mình được chứ?!
Nghĩ tới nghĩ lui suốt đêm vẫn không tìm ra cách giải quyết, cuối cùng Công đành quyết định: Thôi kệ mẹ nó đi, cứ giữ nguyên trạng thái hiện tại đã.
Nhưng Sếp vẫn cảm nhận được rằng Công có gì đó thay đổi rồi, dù hai người vẫn đi làm đi về cùng nhau. Chỉ có điều Công bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, giữ khoảng cách nhất định, không còn tán tỉnh gọi anh là "yêu dấu ơi" nữa.
Sếp để ý nhưng cũng không rõ nguyên nhân từ đâu.
Anh hỏi bạn mình: "Sao tự dưng có người trước thì thân thiết với tôi, giờ bỗng nhiên lạnh lùng hẳn vậy?"
Bạn: "Ý cậu là cái người mà cậu bảo khó chịu ấy à?"
Sếp: "...Ừ, đúng rồi."
Bạn: "Chắc là cao thủ rồi, đang chơi chiêu "muốn bắt thì buông*" đấy mà. Theo tôi thì cậu nên tìm người khác mà thích đi. Cậu không có tí kinh nghiệm yêu đương nào, gặp phải người như cậu ta thì chỉ có nước bị quay như chong chóng. Để ý coi chừng mất cả tình lẫn tiền..."
Sếp mặt lạnh như tiền, cúp máy không nói thêm lời nào.
Muốn bắt thì buông? Nếu đúng vậy, chẳng phải nghĩa là Công vẫn muốn bắt mình sao?
Sếp cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
Cuối tuần, Sếp rủ Công đi leo núi. Công chuẩn bị từ đầu tới chân, nào áo khoác gió, kính râm, ba lô, gậy leo núi, không thiếu thứ gì. Còn Sếp chỉ mang giày leo núi và đồ thoải mái dễ di chuyển thôi.
Sếp nhìn Công từ trên xuống dưới: "Hôm nay mình chỉ leo cái núi bé xíu thôi, cần gì phải chuẩn bị như đi thám hiểm vậy?"
Công cười đầy ẩn ý, lắc ngón tay như thể "Anh không hiểu rồi": "Hôm nay leo núi không phải trọng điểm, quan trọng là——phải làm màu cho hoành tráng. Không có mấy cái "đồ nghề" này, làm sao mà oách được?"
Sếp: "..."
Hôm nay họ leo một ngọn núi mà phần trước đã được khai thác du lịch, còn phần sau thì hoang sơ hơn nhiều. So với trước núi, phần sau ít người, đường mòn cũng mờ nhạt, có cảm giác giống leo núi tự nhiên hơn.
Hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện. Nhưng leo một lúc, Sếp bỗng nhận ra có gì đó không ổn: "Hình như nãy giờ mình đi vòng quanh chỗ này rồi thì phải?"
Công: "Không thể nào——Ủa ông thần nội mẹ ơi, chẳng phải đây là cái dấu hiệu mình vừa đánh dấu à?"
Cả hai nhìn nhau như trời trồng, rồi loay hoay tìm đường nhưng kết cục vẫn phải chấp nhận sự thật phũ phàng: họ đã lạc đường trên núi hoang rồi.
Tình hình càng tệ hơn khi điện thoại của cả hai đều mất sóng, gọi trời không thấu gọi đất không nghe.
Công thở dài não nề: "Tiêu rồi, tôi còn tính leo lên đỉnh quay clip "Chinh phục đỉnh núi hoang", ai dè bị nó chinh phục ngược lại."
Hắn ngồi phịch xuống đất, nghĩ một lát rồi ngẩng lên hỏi Sếp: "Anh có đói không? Tôi có mang đồ ăn đấy."
Sếp: "Cậu mang gì?"
Công cúi xuống lục ba lô: "Có nước..."
Nội tâm Sếp: Còn chấp nhận được.
Công: "Có pizza cà chua nè, dưa chuột nè, cam nè, burger nè, khô bò nè, ức gà nè, mì tôm nè, chocolate nè, thạch nè, snack khoai tây nè..."
Sếp: "Cậu leo núi hay đi dã ngoại thế?!"
Mặt Công tỉnh bơ: "Không ăn no sao có sức leo núi chứ!"
Dù hai người lạc đường nhưng bầu không khí giữa họ vẫn khá thoải mái. Một phần vì trời còn sớm, phần khác là vì thật ra họ chưa leo bao lâu, sức lực vẫn còn đầy. Thế là cả hai ngồi phịch xuống đất, lôi trái cây ra ăn rồi nghỉ ngơi chút.
Công vừa nhai vừa thở dài: "Nghĩ mà tiếc, dạo này bận với cái vụ kết hôn giả với anh quá nên tôi ăn chay gần nửa năm rồi. Biết thế này thì tháng trước có lén anh cũng phải tranh thủ đi chơi chút..."
Sếp: "...Đang trong tình cảnh này mà đầu óc cậu vẫn chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó à?"
Công: "Chuyện gì mà linh tinh? Ăn uống yêu đương, đó là nhu cầu cơ bản của con người mà! Tôi chỉ là đang thành thật đối mặt với nội tâm của mình thôi!"
Sếp: "..."
Công nhìn lên trời, giọng điệu như đang triết lý: "Chậc, nếu lỡ tụi mình chết ở đây, có khi người ta nghĩ tụi mình tự tử đôi. Ai mà ngờ cả hai đều kết hôn rồi, nhưng thực ra chẳng có gì với nhau cả!"
Không nhịn được nữa, Sếp bỗng quay sang, ôm lấy mặt Công rồi hôn tới tấp!
Công như bị sét đánh, người cứng đờ, mắt mở to nhìn Sếp không chớp.
Hôn xong, Sếp rời môi ra chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Công mà nói: "Giờ thì có gì rồi nhé."
Công vẫn không nói được lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Thấy Công không phản ứng, Sếp hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Bỗng nhiên Công như con hổ đói, nhảy bổ lên đè Sếp xuống đất, trả lại một nụ hôn mãnh liệt!
Hai người cứ như muốn nuốt chửng đối phương, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời. Công hôn đến mức đẩy cả đầu lưỡi vào sâu trong họng Sếp, nước bọt theo khóe miệng tràn ra ngoài. Sếp bị hôn đến đỏ bừng mặt, thở dốc không ra hơi, tiếng rên rỉ thấp thoáng cũng bị Công nuốt trọn vào miệng.
Cuối cùng Sếp chịu không nổi nữa, đưa tay lên cố đẩy ngực Công ra. Nhưng Công không hề buông, làm Sếp quýnh quá đành mạnh tay đẩy Công ngã nhào, khiến hắn mất đà lăn luôn xuống triền núi!
Công: Ế ế cú tui cú tui!!!
Sếp hốt hoảng đứng bật dậy chạy theo, may sao thấy Công mắc vào mấy cái cây nên dừng lại được.
Sếp thở phào: "Em sao rồi, không sao chứ?"
Công ngẩng đầu lên cười hớn hở: "Yêu dấu ơi, ở đây có đường nè! Hóa ra nãy giờ tụi mình leo song song với con đường này mà không biết!"
Sếp bó tay: "Giờ còn leo núi tiếp không?"
Công liếm môi, ánh mắt gian xảo: "Leo gì nữa mà leo——về nhà thôi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");