Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Diệp Văn
"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng?" Lăng Châu gọi hệ thống hết lần này đến lần khác, nhưng đối phương không có phản ứng gì.
Kể từ lần trước tiếp xúc với Bùi Tư Niên và bị năng lượng quá đỗi lớn mạnh của anh lấn át, rồi sau khi ngủ nghỉ, hệ thống dường như đã biến mất, mặc cho Lăng Châu kêu gọi cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Lăng Châu đành phải từ bỏ ý định nhờ hệ thống giúp mình kích thích đầu óc cho tỉnh táo, cậu vỗ vào mặt của mình để lấy lại tinh thần và tiếp tục chăm chỉ ôn bài.
Kể từ sau khi giải quyết xong Vương Kỳ, cuộc sống của Lăng Châu đã tạm thời đi vào yên bình, nhưng cậu biết rằng đây cũng chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn mưa bão.
Những người đàn ông ấy đến phút cuối vẫn không thể đạt đến thỏa thuận hòa bình, vẫn là do Lăng Châu vừa đe dọa vừa cầu xin mới khiến mấy người đó rời khỏi trường.
Trước mắt, kỳ thi nhập học đã sắp diễn ra. Lăng Châu vừa phải ôn tập, lại vừa phải đề phòng những nhân vật nguy hiểm ấy.
May mắn họ đều ngầm hiểu mà không làm phiền Lăng Châu ôn tập. Chỉ là thỉnh thoảng lại cho người mang một ít đồ đạc đến ký túc xá của Lăng Châu, nào là hoa quả, đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày, tuy không đắt tiền nhưng lại rất thiết thực.
Những anh bạn trong ký túc xá đều ngưỡng mộ việc Lăng Châu có được người anh trai tốt như vậy.
Còn Lăng Châu nhìn cả đống đồ ăn vặt được chất đầy ký túc xá thì lại cảm thấy càng căng thẳng gấp bội. Trong trường cũng có không ít người theo đuổi cậu, dù sao Lăng Châu còn có tư cách từ chối—còn đối với những người này, đừng nói là từ chối, Lăng Châu sợ là bọn họ hễ không hợp ý nhau là sẽ phá banh trường học ra luôn.
Xem ra sau kỳ thi, cậu còn phải đối mặt với một cuộc thử thách gay cấn hơn.
"Lăng Châu, anh trai của cậu đúng là đối xử tốt với cậu. Đáng tiếc tớ là con một." Ngày thường bạn cùng phòng đều ngưỡng mộ Lăng Châu có "anh trai tốt" chu đáo.
"Thời tiết bắt đầu ấm áp hơn rồi." Lăng Châu chuyển đổi chủ đề. Cậu bạn cùng phòng ở bên cạnh vui vẻ nói: "Gần đây cậu vất vả quá, xuân đến đã lâu rồi mà, sắp chuyển sang mùa hè đến nơi."
"Còn lâu mới đến mùa hè." Một người bạn cùng phòng khác vươn vai, thoát khỏi giao diện trò chơi trên máy tính nói: "Nhưng mà hôm nay đúng là ấm hơn rất nhiều."
Lúc này Lăng Châu mới nhận ra rằng mình đã trở về từ vị diện được một thời gian rồi. Và những người đàn ông không thuộc về thế giới này cũng đã ở lại đây khá lâu.
Thời điểm thoát khỏi vị diện, cứ tưởng rằng sẽ có thể sống những ngày tháng bình dị, nhưng không ngờ chuyện đời khó lường.
Ban đầu, Lăng Châu chỉ muốn giải quyết những người đàn ông ấy một cách thần tốc và nhanh chóng trở lại cuộc sống của mình.
Đáng tiếc là mọi chuyện không như ý muốn, kể từ ngày cậu vì có được mười ngàn ấy mà dây vào họ, thì số phận bi thảm của Lăng Châu đã được định sẵn.
Sau đó, Lăng Châu dựa vào trí thông minh và một vài thủ đoạn cực đoan của mình mà cố gắng kéo dài thời gian, ngày nào cũng đều mong chờ cho vị diện được nhanh chóng sửa xong.
Cậu đã cẩn thận kéo dài thời gian, giữa chừng lại còn xuất hiện một màn chạy trốn đẫm máu kiểu "cậu chạy thì họ đuổi theo" —— Lăng Châu bôn ba khắp nơi, dốc hết sức lực để lật ngược tình thế.
Đáng tiếc ý trời trớ trêu, hệ thống không đáng tin cậy, việc khôi phục vị diện nằm xa tầm với.
Không biết kể từ lúc nào, Lăng Châu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cậu chán nản khi phải đối phó với bọn người rắc rối hết người này đến người khác, cũng sẽ không trông mong vào hệ thống lừa gạt kia khôi phục vị diện nữa.
Cuối cùng, Lăng Châu nằm xuôi xuống như không còn luyến tiếc với đời. Cuộc đời mà, qua được ngày nào hay ngày đó.
Không ngờ cứ thế đối phó qua ngày, thế mà cũng được một thời gian.
"Ngày mai thi xong có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?" Lăng Châu có mối quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng ở ký túc xá. Nói chính xác hơn thì mối quan hệ giữa cậu và tất cả mọi người đều khá tốt.
"Được. Lâu lắm rồi chúng ta đã không ở tụ họp lại với nhau, hay là đi ăn xiên nướng đi."
Lăng Châu: "OK." Mấy người họ chốt thời gian hẹn đi ăn, rồi lại trò chuyện một hồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lăng Châu cũng tắt đèn một cách đúng lúc, trước khi đi ngủ, cậu lẳng lặng nghe nhạc một lúc, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có trước cơn bão tố.
Nếu không có sự quấy rầy của bốn người kia, thì cuộc sống của cậu có lẽ vẫn như nào giờ —— thi cử hết lần này đến lần khác, chăm chỉ học hành để giành được học bổng. Thỉnh thoảng lại ra ngoài xã giao, tụ họp ăn tối cùng với vài người bạn.
Giản dị, yên bình và an nhàn, đây là cuộc sống mà Lăng Châu yêu thích biết bao.
Nhưng đến ngày hôm sau khi Lăng Châu mở mắt ra và nhìn thấy hệ thống đã tỉnh dậy đứng trước mặt mình, Lăng Châu liền biết rằng cuộc sống bình yên của mình đã kết thúc.
[Xin lỗi chủ nhân! Do năng lượng cao quá mức của Bùi Tư Niên, nên tôi đã bị buộc phải tắt máy ngủ nghỉ —— Hy vọng là đã không gây phiền hà cho cậu.]
Lăng Châu uể oải trở mình một phát nói: "Sáu giờ rưỡi... Cậu lải nhải vào giờ này là đã gây ra phiền hà lớn cho tôi rồi."
[Xin lỗi chủ nhân] Hệ thống vỗ cánh, đột nhiên tỏa ra một nguồn năng lượng ánh sáng.
Một giây sau đó, Lăng Châu bị buộc phải tỉnh dậy. Trong chốc lát, cậu không còn buồn ngủ mà tỉnh táo gấp bội.
[Chủ nhân, kỹ năng "loại bỏ buồn ngủ" mà cậu yêu cầu đã được thực hiện, chúc cậu tràn đầy năng lượng...]
"Im đi." Lăng Châu cứ như bị cưỡng ép phải khởi động vậy, cậu tóm lấy hệ thống và ước gì được nhổ sạch lông nó ra.
Nhờ vào hệ thống mà cả ngày Lăng Châu đều tràn đầy năng lượng, thi cử không hề có cảm giác mệt mỏi chút nào.
Không chỉ như vậy, Lăng Châu còn cảm thấy đầu óc của mình cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều, không chỉ nâng cao sức tập trung, mà tư duy cũng nhạy bén hơn trước.
Sự thay đổi chút ít này đã thu hút sự chú ý của Lăng Châu, cậu không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ sau khi hệ thống bị năng lượng đàn áp đến phải tắt nguồn, thật ra không phải là vì bị thương, mà là trong phút chốc hấp thụ quá nhiều năng lượng nên không tài nào giải phóng được chăng?
"Tiểu Hoàng, cậu trở nên mạnh hơn rồi." Lăng Châu nói với ánh mắt trầm tư, khiến cho cả người hệ thống không thoải mái.
Lăng Châu sinh ra đã có một khuôn mặt lanh lợi, nhưng khi cậu bắt đầu toan tính điều gì đó, thì trông càng xấu xa hơn.
[Chủ nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức phục vụ cho cậu.]
Lăng Châu nhếch miệng cười đểu nói: "Nói thì hay lắm."
Nói xong, cậu chỉ về phía cổng trường nói: "Bây giờ cậu hãy khởi động kỹ năng, mang đồ ăn đặt mua ở ngoài đến ký túc xá dùm tôi đi."
Hệ thống lặng lẽ làm theo. Lăng Châu nhướng mày, quả nhiên là đã trở nên mạnh hơn nhiều.
Cậu chợt nảy sinh ý nghĩ, sau đó giở thói mưu mô: "Giặt quần áo trong ký túc xá cho tôi luôn."
Hệ thống không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, nó quyết định lôi hết toàn bộ quần áo của Lăng Châu ra giặt giũ sạch sẽ.
Lăng Châu rất hài lòng, lúc này mới để lộ ra ý đồ: "Nếu cậu đã trở nên mạnh hơn, chắc hẳn là cũng có thể đối phó với những người đàn ông kia. Thế này đi, cậu hãy trộm một ít tài liệu hồ sơ trong tay bọn họ."
Hệ thống bị ép buộc phải bắt đầu làm những chuyện như đang tìm đến cái chết. Bỗng nhiên, hệ thống cứ như đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng nào đó.
[Chủ nhân! Tôi đã tìm thấy bốn tệp hồ sơ được mã hóa, tất cả đều có liên quan đến vị diện...]
Hệ thống còn chưa nói xong thì giống như bị một luồng sức mạnh nào đó đánh trúng, trong nháy mắt đã mất đi sự kiểm soát đối với thông tin.
Bốn tập tin ấy lập tức biến mất.
Lăng Châu: "Xem ra họ đều đang giở trò một cách trùng hợp."
[Chủ nhân, đã phát hiện ra có luồng năng lượng cực mạnh đang tiến đến cổng trường!]
Hả? Lăng Châu ngay lập tức đề cao cảnh giác. Hôm nay cậu chỉ vừa mới thi xong hết tất cả các môn thôi, mấy tên đàn ông đó đã mất kiên nhẫn chờ đợi đến thế sao?
"Tiểu Hoàng, cậu hãy tìm cách không để cho bọn họ tìm thấy tôi đi." Lăng Châu thu dọn cặp sách, bật điện thoại lên đã thấy ba người bạn cùng phòng đã gửi địa chỉ của địa điểm hẹn dùng bữa đến.
Lăng Châu: "Bây giờ tôi không có thời gian để kỳ kèo với họ đâu."
Hệ thống tiếc nuối nói [Chủ nhân, vừa nãy tôi đã dùng hết năng lượng được tích lũy trong mấy ngày qua rồi.]
Lăng Châu: "..."
"Sao không nói sớm." Lăng Châu ôm trán. Sạc pin hết nửa tháng, mà chỉ dùng được trong ba phút sao?
[Chỉ cần cậu có thể tiếp xúc với những nhân vật nguy hiểm đó lần nữa, tôi sẽ cố hết sức hấp thụ năng lượng của bọn họ]
"Thế thì không cần." Lăng Châu biết rõ cái nào quan trọng hơn. Cậu không thể nào chỉ vì một chút tiện lợi mà đi tiếp cận với những tên diêm vương ấy.
Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, bạn cùng phòng đột ngột gửi một bức ảnh vào điện thoại.
Trong bức ảnh là bốn ông tướng đang tỏ vẻ hung hăng đứng trước xe của mình. Họ đứng thành hàng, phải nói là tư thế đó còn ngột ngạt hơn cả cảnh quay trong phim hành động nữa.
"Lăng Châu! Anh trai cậu nói có thể mời chúng ta ăn cơm. Hay là cùng nhau đi nha."
Lăng Châu: "..." Cậu không còn sự lựa chọn.
"Nhưng họ đều nói mình mới là anh trai ruột của cậu, thế tụi tớ nên ngồi xe nào đây?"
"Anh trai của cậu có vẻ như hơi hung dữ."
Lăng Châu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người bạn cùng phòng qua màn hình.
"Bảo họ hãy đợi chút." Lăng Châu đờ đẫn đeo ba lô lên lưng. Một dũng sĩ thực thụ sẽ dám đối mặt với cuộc sống tối tăm.
Còn chưa ra khỏi cổng trường, Lăng Châu đã nghe thấy xung quanh đang bàn tán xôn xao.
"Đẹp trai quá, rõ ràng là vừa đẹp trai vừa cao to giàu có", "Tớ không biết là nên chụp xe trước hay là chụp người trước đây.", "Tớ thì lại không biết nên ngắm anh đẹp trai nào trước đây, trời ơi, đây là triển lãm xe hơi người mẫu gì đó sao?"
Lăng Châu bước đi nhanh hơn, từ xa đã nhìn thấy bốn quý ông phô trương, thu hút ánh mắt của mọi người trong phạm vi mấy trăm mét vuông.
Đây là cảnh tượng chủ nghĩa hiện thực ảo diệu gì đây?
Trước tiên Lăng Châu tụ họp với đám bạn cùng phòng của mình, sau khi trình bày thân phận rằng đó là "mấy người anh trai họ hàng xa" một cách qua loa, rồi cậu mới quay đầu lại để đối phó với bốn tên đang lăm le chờ chực từ lâu.
Lăng Châu vừa nhìn thoáng qua đã thấy bộ đồ vest cao cấp được đặt may riêng của Cố Thành Diệu. Thậm chí anh còn chải tóc ra sau, khuôn mặt điển trai ấy càng thêm sắc nét lạnh lùng.
Còn Nghiêm Sương Tẫn quanh năm mặc quần áo đời thường cũng không biết nổi cơn gì mà mặc một độ đồ của nhãn hiệu Givenchy màu đen tao nhã cực kỳ ôm sát người.
Bùi Tư Niên thì còn bình thường được chút, chỉ có điều không biết tại sao anh lại khoác chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trong thời tiết ấm áp như vậy.
Về phần Thời Ngọc, Lăng Châu hoàn toàn không muốn nghiên cứu sâu vào những chỗ quái dị trên người của anh ta —— toàn bộ con người của Thời Ngọc chính là một điều quái dị.
Những ánh mắt xung quanh vừa tò mò vừa nhiệt tình, nhưng Lăng Châu chỉ cảm thấy rằng họ giống như những con công đang xòe đuôi.
Lăng Châu: "Chẳng phải đã bảo là không có việc gì thì đừng có tới tìm tớ rồi sao?"
"Không phải cậu được nghỉ rồi sao? Tớ có chuyện cần tìm cậu." Nghiêm Sương Tẫn lên tiếng trước, cậu ta tiến lên vài bước, nắm lấy cổ tay của Lăng Châu nói: "Đi theo tớ nào."
"Tiểu Châu." Bùi Tư Niên đi tới ôm vào eo của cậu nói: "Anh không có ý kiến gì với lời đề nghị lần trước của em cả. Anh có thể đi cùng em."
Trông Bùi Tư Niên có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực tế là anh đang dùng cách này để khiêu khích cảm xúc của những người còn lại. Chỉ cần họ tỏ ra hung bạo và cưỡng ép, thì tự ắt Lăng Châu sẽ nghiêng về phía anh.
"Bùi Tư Niên, anh đúng là bỉ ổi!"
"Dừng lại đi!" Lăng Châu không muốn lôi kéo qua lại với họ ở ngoài đường.
Cậu nhanh tay lẹ chân cầm điện thoại lên quét chọn một chiếc xe đạp nhỏ.
"Em đi ăn xiên nướng đây." Lăng Châu leo lên xe đạp rồi nói: "Mấy người thích thì cứ đi theo."
Sau khi nói xong, Lăng Châu đạp lên bàn đạp và nói với những người bạn cùng phòng đang ngơ người tại chỗ: "Đi nào."
Trên đường đi, cuối cùng cũng có một người bạn cùng phòng không nhịn được mà hỏi: "Lăng Châu, anh trai cậu kỳ lạ vãi."
"Phải đó, trông ghê gớm quá."
Hơn nữa hoàn toàn không giống là anh em của nhau, trái lại là giống như kẻ thù hơn.
Lăng Châu cười khẩy, bịa chuyện lung tung: "Họ đang tranh giành tài sản đó mà."
Bạn cùng phòng thắc mắc hỏi: "Gia tài đó lớn cỡ nào mà đáng để tranh giành vậy? Nhìn dáng vẻ của họ cũng không giống như đang thiếu tiền."
"Bọn họ không thiếu tiền." Lăng Châu thở dài. Mà là thiếu tình yêu.
Cậu đâu thể nào chia đều trái tim mình thành bốn phần chứ, phải không?
Trong bữa ăn, mấy người bạn cùng phòng đều ăn uống run rẩy lo sợ. Ai mà nuốt trôi cơm nổi khi đối mặt với bốn diêm vương máu lạnh bặm trợn kia.
Lăng Châu thì lại quá quen với điều đó, nên đã ăn rất no nê.
Trước khi về, bạn cùng phòng còn chạy đến hỏi nhỏ rằng có cần phải đợi cửa dùm cậu không.
"Có lẽ tối nay tớ không về được rồi." Sắc mặt của Lăng Châu vô cùng nặng nề, như mang một vẻ bi thương trước khi ra chiến trường vậy, cậu nói: "Nhớ dọn quần áo dùm tớ nhé."
"Ờ." Bạn cùng phòng đồng ý. Hả? Lăng Châu đã giặt quần áo hồi nào vậy?
——
Gió lạnh tê tái... cũng không đúng, hiện giờ đã sắp vào mùa hè rồi, gió chiều phải nên rất ấm áp. Nhưng dường như Lăng Châu đang đứng trong cơn gió buốt.
Cậu lặng lẽ bước đi, dưới chân cậu là bốn cái bóng đang đi theo y như bốn hồn ma không được siêu thoát vậy.
"Tiểu Châu, em định đi đâu?" Bùi Tư Niên bước chậm theo sau Lăng Châu.
Lăng Châu: "Về nhà."
Bùi Tư Niên nở mày, nụ cười hiện lên trong mắt nói: "Trở về cũng tốt."
Nhưng những người khác cũng không hề có ý định mạnh ai nấy về nhà, họ kiên trì quyến luyến bám theo phía sau Lăng Châu, giống như những con sói đói ngửi thấy mùi thịt không chịu buông tha vậy.
Lăng Châu điềm tĩnh bắt taxi, lên xe rồi xuống xe, sau đó di chuyển tới trước cửa nhà của mình.
À, trước khi về nhà cậu còn đến siêu thị một chuyến để mua một ít đồ ăn vặt.
Trông cậu có vẻ như bình tĩnh, không ai có thể nhìn thấy được cơn sóng cuồn cuộn bên dưới nét điềm tĩnh ấy của Lăng Châu.
Thấy chỉ còn một bước chân nữa là đến trước cửa nhà, cuối cùng Lăng Châu cũng dừng bước, cậu nhìn bốn người đàn ông ấy thản nhiên nói: "Nhà của em chỉ có hai phòng ngủ thôi, một mình em sẽ ngủ một phòng, còn lại thì các anh tự mình lo liệu nhé."
Nghiêm Sương Tẫn gần như đã nhẫn nhịn trong suốt chặng đường, cuối cùng cậu ta cũng không kiềm chế được mà tiến tới túm lấy vai của Lăng Châu nói: "Lăng Châu, cậu có biết mình đang làm gì không? Ý của cậu là muốn chúng tớ ở cùng nhau sao?"
Cậu ta không thể tin nổi, vì tức giận mà càng ngày càng ra sức bóp lấy bả vai của Lăng Châu.
"Vậy thì tớ có thể làm gì được đây?" Lăng Châu đang định nói ra vài câu tàn nhẫn, nhưng rồi cậu lại nhận ra rằng những lời nói cay đắng ấy không thể khiến họ biết khó mà lui được.
Vì vậy, Lăng Châu đã chọn cho mình vai diễn của một tên đàn ông xấu xa.
Cậu hờ hững nói: "Ngủ cùng với nhau đi. Dù gì cũng đâu phải là chưa từng ngủ với tớ chứ, đúng không?"
Để đối phó với mấy người này, Lăng Châu gần như đã sử dụng toàn bộ các chiêu thức trong Tôn Tử Binh Pháp. Địch không động thì ta không địch, địch lui ta tiến, tốc chiến tốc thắng...
Rõ ràng là khổ nhục kế hiệu quả nhất lại không có không gian phát huy vào lúc này, thế nên Lăng Châu đã dùng cách khiêu khích.
Cậu gần như tin rằng anh chàng công tử kiêu căng có lòng tự trọng cao như Nghiêm Sương Tẫn thế kia sẽ không quỵ lụy đến mức ấy, mà nhất định sẽ dứt áo ra đi.
Còn Cố Thành Diệu, tuy là tốt tính và cũng rất có lòng khoan dung, nhưng ý thức chiếm hữu cao, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người khác ở bên cạnh ngo ngoe giường chiếu của mình.
Lăng Châu nghĩ bụng ít ra là cũng có thể đuổi cổ được hai người đi.
Nhưng thật bất ngờ, cách khiêu khích ấy không hề có chút tác dụng.
Lăng Châu và Nghiêm Sương Tẫn nhìn nhau một lúc, rồi bất chợt cổ áo bị ai đó nới lỏng.
Ngay khi cậu tưởng rằng Nghiêm Sương Tẫn sẽ biết khó rút lui, thì đối phương lại nở ra một nụ cười cay đắng.
"Được thôi." Nghiêm Sương Tẫn nghiến răng lại nói: "Tớ sẽ chơi với cậu đến cùng."
Cậu ta đè bẹp lòng tự trọng của mình để tham gia vào cuộc chơi nguy hiểm này cùng Lăng Châu.
Thế là đêm hôm đó Lăng Châu trằn trọc không ngủ được.
Bất kỳ ai bị bốn người đàn ông lăm le bên giường đều sẽ không thể nào ngủ được cả.
Cậu mở to hai mắt nhìn hệ thống mừng rỡ bay qua bay lại xung quanh bốn người đàn ông này.
[Chủ nhân, năng lượng của họ mạnh quá!]
Hệ thống như chú cá được trở về với biển cả, nó vô cùng hạnh phúc.
Lăng Châu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà, niềm vui và nỗi buồn trên đời không hề liên thông với nhau.
"Tiểu Hoàng, hãy làm cho tôi ngủ đi." Lăng Châu đờ đẫn nói. Cậu chỉ muốn nhắm mắt lại và trốn chạy khỏi mọi thứ trước mặt.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Hệ thống [Chủ nhân, cậu không sợ ngủ say rồi sẽ càng nguy hiểm hơn sao?]