Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Trong vòng 5 ngày, anh sẽ chết"
Nhìn Yến Tử Tu mang bộ dáng nghiêm túc mà chửi rủa mình, Cố Thời Diệc chỉ cảm thấy buồn cười
Nếu đối phương đã bắt đầu chửi mắng thì anh ta cũng không cần phải giữ bộ dáng khách khí làm gì
" Yến Tử Tu, nếu hôm nay ngươi đồng ý kí vào bản thỏa thuận ly hôn này thì còn có thể lấy 30 triệu làm phí bồi thường, nhưng nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục dây dưa thì chỉ bất lợi thêm cho ngươi mà thôi" Cố Thời Diệc nói xong liền đem văn kiện trên bàn đẩy về phía cậu " Là một người thông minh, ngươi nên biết lựa chọn như thế nào."
Yến Tử Tu rũ mắt nhìn xuống nội dung của bản thỏa thuận một cách cực kỳ bình tĩnh, Cố Thời Diệc không quan tâm tới việc cậu có thật đang bình tĩnh hay chỉ là giả vờ hay không, anh ta chỉ khoanh tay và đứng nhìn một cách thơ ơ và lạnh nhạt.
Khi Yến Tử Tu lật đến trang cuối cùng, cậu nâng lên những ngon tay thon thả của mình và nắm lây cây bút ngay bên cạnh, không quan tâm việc Cảnh Thiệu Tư đã kí ngay bên cạnh mà viết xuống ba chữ Yến Tử Tu to tổ chảng, sau đó lại dùng ngón tay đã tẩm mực đỏ trực tiếp ấn lên trên.
Nhất thức bốn phân, dứt khoát nhanh nhẹn
Thấy cậu không nhúc nhích chút nào, Cố Thời Diệc nhướng mày ngạc nhiên, đang muốn vươn tay đoạt lại bản thỏa thuận, Yến Tử Tu đột nhiên đứng dậy: " Chờ một chút"
Cố Thời Diệc cười thầm trong bụng, anh ta biết ngay mà làm sao Yến Tử Tu có thể ngoan ngoãn mà kí tên chắc chắn tên gia hỏa này đang đặt sẵn một âm mưu nào đó đợi người nhảy vào.
Cậu quay người đi vào phòng ngủ, rất nhanh sau đó đã đi ra và cầm theo một phong thư đưa cho Cố Thời Diệc: " Xin hãy giao cái này cho ngài Cảnh"
Sau khi nhận lấy nó, anh ta nhìn thấy hai chữ thật lớn trên phong bì, thật lâu sau mới vắt ra được hai chữ: " Hưu thư?"
Yến Tử Tu khẽ gật đầu:" Nhân duyên giữa tôi và ngài Cảnh đã cạn, tôi hi vọng sau này ngài ấy sẽ trân trọng chính mình và một lần nữa có thể tìm thấy mối nhân duyên tốt đẹp khác"
" Còn về 30 triệu phí bồi thường, các người cứ giữ lấy đi và không cần đưa tôi bất cứ thứ gì cả"
Yến Tử Tu không biết tại sao trong triều đại này đàn ông có thể cưới đàn ông, nhưng nếu đối phương đã đề nghị hòa giải và ly hôn thì cậu tự nhiên rất vui.
Cố Thời Diệc không biết rằng mặc dù vẻ ngoài của người trước mặt anh ta vẫn vậy, nhưng linh hồn bên trong đã trở thành Yến Tử Tu, Quốc sư của triều đại nhà Tần.
Lúc này, Cố Thời Diệc nhìn Yến Tử Tu và cuối cùng cũng tự nhận định rằng bản thân đã hiểu tại sao hôm nay cậu lại dễ dàng kí vào bản thỏa thuận như vậy, hóa ra là muốn thay đổi trình tự. Đầu tiên là đưa ra đơn ly hôn để thể hiện rằng bản thân đã sẵn sàng buông tay, sau đó lại giả vờ thoải mái rằng anh ta không muốn nhận bất cứ khoản bồi thường nào, suy cho cùng cậu ta vẫn đang cố tình thể hiện bản thân để tìm cách gài bẫy nhà họ Cảnh một cách chắc ăn. Nhưng bất kể cậu ta có sử dụng bất kì thủ đoạn nào thì cũng chỉ là một tên hề trong mắt anh ta mà thôi. J:0
Cố Thời Diệc châm chọc: " Chính ngươi nói đó, sau này đừng có mà hối hận."
Yến Tử Tu: " Nói được làm được, sẽ không nuốt lời"
Cố Thời Diệc cũng không khỏi cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Bất chấp thái độ không mấy tốt đẹp của anh ta, cậu vẫn để lại một số lời cảnh báo trước khi anh ta rời đi: " Hai ngày này, nếu anh Cố không có việc gì thì nên trở về nhà càng sớm càng tốt, đừng nên nán lại bên ngoài. " Dấu hiệu của cái chết đang không ngừng cắn sinh cơ trong cơ thể Cố Thời Diệc – đây là những gì cậu thấy khi nhìn vào anh ta
Nghe thấy điều này, Cố Thời Diệc quay người bỏ đi, rõ ràng là anh ta chẳng quan tâm đến mấy lời của Yến Tử Tu. Cậu cũng không quan tâm đến việc đó lắm, dù sao thì cậu cũng đã nói hết những gì cần nói còn đối phương có nghe hay không nằm ngoài phạm vi quan tâm.
Dựa theo tình hình thực tế thì lá thư hòa ly mà Yến Tử Tu nhờ Cố Thời Diệc đưa cho Cảnh Thiệu Tư cũng đã có mái ấm mới mang tên thùng rác sau khi anh ta ra khỏi thang máy.
Cố Thời Diệc lái xe đến thẳng trụ sở công ty để mang bản thỏa thuận ly hôn đã được ký tên cho Cảnh Thiệu Tư – người đang an tọa trong phòng giám đốc ở tầng cao nhất của tòa nhà.
" Anh, Yến Tử Tu đã ký tên rồi" Mặc dù Cố Thời Diệc bên ngoài là trợ lý đặc biệt của Cảnh Thiệu Tư, nhưng thực chất họ là anh em họ và mối quan hệ này gần như được giữ bí mật trong công ty.
Cảnh Thiệu Tư cầm lấy bản thỏa thuận trong tay và lật đến trang cuối cùng. Không ngờ đọc đến dòng ký tên, trong cổ họng hắn lại phát ra một tiếng cười nhạo. Cố Thời Diệc khẽ cau mày:" Anh, có vấn đề gì với nó sao?
Hắn vứt bản thỏa thuận lên bàn:" Đây không phải là chữ ký của cậu ta"
Cố Thời Diệc giật mình trong giây lát, rồi lập tức nói:" Không thể nào, em đã tận mắt thấy cậu ta ký"
Những ngón tay sắc lạnh của Cảnh Thiệu Tư bắt đầu khoanh lại, lạnh lùng nói:" Cậu ta đã cố ý luyện một kiểu chữ ký mới".
Sau khi nghe điều này, Cố Thời Diệc cảm thấy thấy anh ta đã có một cái nhìn mới về mức độ hèn hạ của Yến Tử Tu. Nếu cậu ta mà dùng sự kiên trì này để trau dồi kỹ năng diễn xuất thì có lẽ giờ này đã trở thành một tinh tú trong giới giải trí từ lâu rồi. Đối lập với Cố Thời Diệc, Cảnh Thời Tư hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy. Rốt cuộc trong ba năm qua hắn cũng đã chứng kiến tất cả thủ đoạn âm mưu của Yến Tử Tu rồi.
Cuộc hôn nhân này phải kết thúc thôi. ( Khứa này hài)
Biết hôm nay là ngày hai người kí thỏa thuận ly hôn, mặc dù rất không muốn nhưng Lê Phong Trí cũng đành cắn răng đi tìm Yến Tử Tu, rốt cuộc thì anh vẫn là quản lý của cậu, nếu Yến Tử Tu có suy nghĩ gì lệch lạc thì người gặp rắc rối vẫn là anh.
" Tử Tu" Lê Phong Trí hét lên ngay sau khi nhập mật khẩu vào cửa, đặt đồ đạc trong tay xuống sau đó dựa theo âm thanh mà đi vào nhà bếp.
"Ding---" Khi lò vi sóng hết thời gian, Yến Tử Tu có thể ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn, cậu khẽ nhếch khóe môi hài lòng nói ra hai chữ: " Rất ngon"
Có nhiều thứ trong thời đại này cậu vẫn chưa từng thấy qua, may mắn vẫn có một phần ký ức nguyên chủ để lại nhưng một phần chỉ là một phần hiện tại Yến Tử Tu vẫn đang cần phải mò mẫm tìm hiểu về nó. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Lê Phong Trí không khỏi dựng thẳng lưng, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin, chẳng lẽ Tử Tu bị việc ly hôn kích thích nên tinh thần đã xảy ra vấn đề rồi.
" Tử, Tử Tu?"
Yến Tử Tu đeo găng tay chống nhiệt, cầm đĩa thức ăn và quay người lại, rất nghiêm túc trả lời:" Xin chào, quản lý Lê" năm chữ không thêm không bớt khiến cho Lê Phong Trí càng cảm thấy không ổn, anh nuốt nước bọt một cách bất thường, sau đó nở một cười khá khô khan:" Ừm... Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, hôm nay anh đãi."
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu gật đầu trả lời:" Rất tốt".
Đã ở đây được ba ngày rồi nhưng mà cậu vẫn còn chưa đi ra ngoài xem xét xung quanh đâu. " Nhưng anh không cần mời em, tiền ai người nấy trả."
Mười phút sau, Lê Phong Trí đang đứng trước một ngôi nhà nhỏ đầy ruồi, toàn thân anh sắp nổ tung rồi, đã làm quản lí của Yến Tử Tu 3 năm rồi, đáng lẽ anh phải hiểu rõ bản chất xấu xa của cậu nhất chứ.
Phù phiếm, hai mặt, hám danh lợi, và luôn xem mình là trung tâm của vũ rụ, ngoại trừ được ông trời ban cho khuôn mặt đó thì tất cả đã hết cứu.
Anh nhìn bảng hiệu neon trước mặt, đập vào mắt là ba chữ Hương Gà Tụ và khi thấy chữ thứ tư là tám chữ thì anh chắc sẽ không trợn tròn mắt lên đâu. Ban đầu tên của của hàng là Lẩu gà tuyệt hảo, nhưng đèn ở phía dưới hầu hỏng hết.
" Còn cái này thì sao" Yến Tử Tu quay sang hỏi sau khi đã đọc bảng giá.
" Thật tốt, nhưng nguyên liệu trong cửa hàng này hơi đắt". Lê Phong Trí vô tri trả lời
Cậu hoàn toàn không hiểu câu nói đùa nhạt nhẽo của anh ta bước chân vào cửa hàng. Sau khi cả hai ngồi xuống, họ gọi một nồi lẩu gà cỡ trung. Yến Tử Tu vừa định bỏ mũ ra thì đã bị quản lý Lê kịp thời ngăn cản:" Mái tóc của cậu quá nổi bật, tốt nhất là nên đội mũ vào đi". Mặc dù chỉ là nghệ sĩ tuyến năm nhưng dù sao cậu ấy cũng đã đóng một số bộ phim nên sẽ thật rắc rối nếu bị nhận ra.
Vốn Lê Phong Trí cho rằng cậu sẽ nổi giận, tuy nhiên Yến Tử Tu chỉ do dự một lát rồi bỏ tay xuống, xem ra chịu kích thích cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất tính tình đã thu liễm lại không ít.
Sau khi chia đôi hóa đơn và trở về nhà, Lê Phong Trí vừa ngồi xuống Sofa thì lại bị lời nói của cậu làm cho bối rối.
" Có thể chấm dứt hợp đồng nghệ sĩ với công ty không?"
Lê Phong Trí máy móc ngẩng đầu lên, không thể tin nói:" Ngươi, ngươi muốn rút khỏi vòng?". Có lẽ đang tự hỏi rút khỏi vòng nghĩa là gì mà Yến Tử Tu chỉ bình tĩnh ngâm nga.
Quản lý Lê hít sâu một hơi, với tình trạng tinh thần bất ổn của đối phương thì anh vẫn nên nói qua loa cho êm chuyện trước:" Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi cần phải quay lại để hỏi phía công ty".
Yến Tử Tu khẽ gật đầu:" Ừ"
Sau khi quản lí Lê rời đi, Cậu rửa chén đĩa, lau khô tay rồi lấy ra một cuốn từ điển Tân Hoa và bắt đầu sự nghiệp học tập chăm chỉ.
Thời gian nháy mắt trôi qua, chớp mắt đã 3 ngày, hôm nay lúc Yến Tử Tu đang ngồi trước thềm cửa sổ để thiền định, vừa nhắm mình, ổn định lại tinh thần thì bỗng dưng có tiếng đập cửa vang lên. Từ từ mở mắt và đứng dậy mở cửa, trước mắt cậu là bóng dáng của 2 người đàn ông và một trong số đó cũng trông rất là quen.
"Yến Tử Tú, ngươi đã làm gì với Cố Thời Diệc" Khuôn mặt quen thuộc đó mở miệng chất vấn
À, hóa ra đây là chồng cũ của cậu, à không chồng cũ của nguyên chủ - Yến Tử Tu của thời đại này, Cảnh Thiệu Tư.
Yến Tử Tu sắc mặt bình tĩnh hiển nhiên như người đang bị chất vấn không phải là mình:" Ta cái gì cũng không làm".
Nhìn bộ dáng dửng dưng của vợ cũ, cảm giác chán ghét ghê tởm trong lòng Cảnh Thiệu Tư đã lên đến đỉnh điểm. " Cậu có biết tại sao tôi lại muốn ly hôn với cậu không?".
" Tôi biết" Yến Tử Tu ánh mắt lãnh đạm lướt qua khuôn mặt đẹp trai không quý cũng phú của hắn
" Bởi vì anh không được" ( Nói câu chí tử ghê chưa).
Một số chỗ Vy khum hiểu ý của tác giả nên Vy biên đại nhaa
Một số địa danh cũng tự biên nốt nha
Hết chương 1