Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 10: Tôi cũng không tính là người ngoài
Mẹ của ông chồng Triệu Mịch Thanh đang nắm tay một cô gái trẻ tuổi, hai người vừa nói vừa cười đi về phía này, nhìn kỹ lại thì Lương Hạnh cũng quen biết cô gái đó, đây chính là cô gái ở cạnh Triệu Mịch Thanh tối hôm qua.
Mẹ Triệu hình như không ngờ sẽ gặp Lương Hạnh ở bệnh viện.
Khi bốn mắt chạm nhau, trên mặt mẹ Triệu hiện lên chút xấu hổ, bà gật đầu chào hỏi mẹ Lương rồi cười nói: “Mẹ cảm thấy không được khỏe nên Mịch Thanh bảo Tuyết Thảo đến dẫn mẹ đi bệnh viện, con đừng nghĩ nhiều.”
“Con biết, đó là trợ lý của Mịch Thanh.” Lương Hạnh cười, kéo tay mẹ mình, không chút sợ hãi nói: “Chỉ là lần sau mẹ cứ gọi con là được, mấy chuyện này không cần gọi người ngoài.”
Mẹ Triệu cười ngượng.
Phó Tuyết Thảo lại rất kiêu ngạo, vừa nghe Lương Hạnh châm chọc mình, sắc mặt lập tức đanh lại: “Cô Lương, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Triệu, chăm sóc cho mẹ của tổng giám đốc Triệu cũng là trách nhiệm của tôi, tôi cũng không phải là người ngoài gì.”
Thấy tuesday phách lối thế này, mẹ Lương không vui, muốn bênh vực con gái.
Lương Hạnh cản bà lại, lạnh nhạt nói: “Ông chủ của cô là tổng giám đốc Triệu, tôi là vợ của anh ấy, cô phải gọi tôi là bà Triệu chứ không phải cô Lương, chuyện cơ bản thế này mà cô còn không biết, tôi thật sự thắc mắc vì sao cô lại có thể bò lên được vị trí này nữa.”
Sắc mặt của Phó Tuyết Thảo càng thêm đen.
Lương Hạnh chỉ nhìn lướt qua, cười nói với mẹ Triệu: “Xin lỗi mẹ, con còn có việc, không thể về cùng mẹ được, để cô Tuyết Thảo đưa mẹ về đi, con đi trước đây.”
“Được.” Mẹ Triệu gật đầu, cũng không nói lời khách sáo gì cả.
Lương Hạnh cũng thoáng nhìn thấy vẻ khinh miệt trong đáy mắt của mẹ Triệu, cô lại giả vờ như chưa nhìn thấy, kéo mẹ mình đi lướt qua người bọn họ, trong lòng lại trầm xuống.
Trước khi kết hôn, cô cực kỳ quan tâm đến người nhà của Triệu Mịch Thanh, rảnh rỗi sẽ mang theo quà cáp đến nhà họ Triệu thăm hỏi. Chỉ là nhà họ Triệu chẳng ai đối xử tốt với cô cả, chỉ có mẹ Triệu là tốt với cô được một chút, có lẽ là vì thấy nhà cô có tiền.
Lúc mẹ Triệu bị sỏi thận phải nằm viện, Lương Hạnh ở bệnh viện chăm sóc bà gần nửa tháng, tự tay nấu đủ ba bữa một ngày đem đến bệnh viện cho mẹ Triệu ăn, chăm bà đến tận khi bà xuất viện.
Chỉ là, cô đối xử với mẹ Triệu hệt như mẹ ruột trong một thời gian dài, mà người ta lại cứ khinh thường cô, cô cũng mệt.
Thật sự rất mệt.
Cho dù cô có trả giá thế nào, e là Triệu Mịch Thanh cũng không nhìn thấy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lương Hạnh mới phát hiện mình lấy thiếu hai bịch thuốc, bảo mẹ chờ một chút rồi quay lại lấy.
Ở hành lang, cô lại gặp Phó Tuyết Thảo lần nữa, lần này không có mẹ Triệu.
Phó Tuyết Thảo vừa thấy Lương Hạnh, lập tức giẫm giày cao gót lộc cộc đi đến: “Lương Hạnh, chúng ta nói chuyện đi.”
Dáng vẻ này vô cùng vênh váo.
Lương Hạnh không thèm nhìn cô ta, định đi vòng qua nhưng mấy lần bị Phó Tuyết Thảo cản lại, cô đành dừng bước.
“Muốn nói gì?”
“Tôi tên là Phó Tuyết Thảo, có gia thế như thế nào cô có thể tự đi tra thử.” Phó Tuyết Thảo nói, giọng điệu khinh miệt: “Chuyện ba cô tôi cũng biết.”
Lương Hạnh cười như không cười nói: “Chuyện ba tôi cả cái thành phố này ai cũng biết, cô không biết mới là chuyện lạ đó!”
Lúc sáng ngồi trong bệnh viện chờ Triệu Mịch Thanh, cô đã lên mạng điều tra thông tin của Phó Tuyết Thảo, ba cô ta làm bất động sản, tài sản hàng trăm tỷ, Phó Tuyết Thảo chính là một con gái xinh đẹp nhà giàu có chính hiệu.
Một cô gái con nhà giàu lại cam tâm đi làm trợ lý cho người khác, ai cũng có thể dễ dàng đoán được nguyên do.
Phó Tuyết Thảo hiển nhiên cũng không muốn nói nhảm quá nhiều cùng Lương Hạnh, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi biết cô đang cần sáu tỷ, nếu như cô ly hôn với Triệu Mịch Thanh, tôi sẽ cho cô sáu tỷ.”
Cô ta vô cùng dứt khoát lấy một tờ chi phiếu trong túi xách, viết vài chữ, kẹp trong ngón tay, đưa đến cho Lương Hạnh.
Lương Hạnh nhìn tờ chi phiếu, ồ, đúng là chi phiếu sáu tỷ thật, trên đó còn có dấu đỏ, nếu như cô đồng ý, bây giờ cầm chi phiếu ra ngân hàng thực hiện giao dịch được ngay.
Lương Hạnh không nhận lấy, chỉ nhìn cô ta.
“Tôi đang sống với Triệu Mịch Thanh rất tốt, vì sao lại phải ly hôn chứ? Tôi cũng không phải không mượn nổi sáu tỷ.”