Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 26: Em không muốn người đưa mình đến khoa sản là chồng cũ
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, Lương Hạnh tưởng rằng đã đến nơi, ngồi dậy nhìn ra ngoài, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Xuống xe.”
“Đến rồi sao?”
Triệu Mịch Thanh không để ý đến cô, chỉ tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Lương Hạnh tưởng rằng là do anh không thích nói chuyện, cũng không nghĩ nhiều, cũng chẳng hỏi nhiều, mơ mơ màng màng mở cửa xuống xe theo anh.
Trước mặt là một nhà hàng.
Nhìn người đàn ông dường như muốn đi vào, cô khẽ ngơ ra, buột miệng nói: “Tôi đã ăn rồi.”
Người đàn ông nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ: “Tôi vẫn chưa ăn.”
Lương Hạnh nghẹn lời, nhất thời cảm thấy rất ngại ngùng, cô gượng cười: “Vậy tôi ở trong xe đợi anh, anh vào ăn đi.”
Triệu Mịch Thanh đứng yên đó, nhìn cô khẽ cười: “Lương Hạnh, chúng ta cũng xem như là ly hôn trong hòa bình mà? Tôi không nợ em, em cũng không nợ tôi, có cần thiết phải trốn tránh tôi như vậy không?”
“…”
Vẻ mặt Lương Hạnh cứng lại, vô thức vặn vẹo ngón tay, ánh mắt hiện lên vẻ chột dạ: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không tránh anh, tôi chỉ không muốn gây ra những hiểu nhầm không cần thiết mà thôi.”
“Hiểu nhầm?” Người đàn ông thấp giọng cười, đi đến trước mặt cô, giọng anh trầm thấp đầy từ tính: “Sợ anh Hướng hiểu nhầm sao? Không phải bây giờ anh ta cũng đã biết là em ở cùng tôi rồi sao? Lẽ nào ăn một bữa cơm cũng gây ra sự mập mờ à? Hơn nữa, em cảm thấy tôi có thể làm gì một người phụ nữ đang mang thai?”
Lương Hạnh mím chặt môi, không có gì để phản bác.
Người đàn ông kia không nhìn cô nữa, đi thẳng vào nhà hàng.
Cô cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Không phải chỉ là một bữa cơm thôi à? Ai sợ ai chứ, cũng chẳng phải chưa từng ăn cùng nhau.
Anh nói đúng, cô cũng chẳng nợ nần anh thứ gì, sao cứ phải cảm thấy chột dạ như vậy chứ.
Ngồi trong một phòng bao nhỏ, Lương Hạnh nhìn người đàn ông đang lưu loát giao tiếp với nhân viên phục vụ mà cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tiếng Nhật của anh vậy mà cũng giỏi đến thế, trước kia cô hoàn toàn không biết chuyện này.
Nhưng nghĩ đến việc gần đây cô mới biết anh là ông chủ của Long Đằng, thì chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả.
Tuổi này mà đã quản lý một công ty lớn như vậy, sao có thể đơn giản được chứ, chỉ là khiến cô cảm thấy có chút châm biếm, trước khi ly hôn cô không biết mọi thứ về anh, sau khi ly hôn, những điều này lại chợt dần dần lộ diện trước mắt cô.
Cô và người đàn ông này đã định sẵn là vô duyên.
Người đàn ông kia nói chuyện xong với nhân viên phục vụ, quay đầu sang lại thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh khẽ hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Lương Hạnh tỉnh táo lại, lắc đầu: “Hả? À, tôi không ăn nữa, tôi đã ăn rất nhiều rồi, bây giờ không đói.”
Triệu Mịch Thanh cũng không nói nhiều, gọi cho cô một bát cháo rau xanh.
Lương Hạnh nghe không hiểu, chỉ là khi bát cháo được đặt trước mặt cô cô khẽ nhíu mày lại: “Tôi đã nói là tôi không đói, anh làm gì vậy?”
Người đàn ông cầm dao nĩa lên, đầu cũng không ngẩng nói: “Bất kể em có phải vợ cũ của tôi hay không, tôi cũng không thể ngược đãi một người phụ nữ đang mang thai được, ăn đi, nếu như cảm thấy không ngon, cũng có thể không ăn.”
Anh cũng không ép buộc, anh biết là phụ nữ đang mang thai rất kén ăn, cũng sợ cô sẽ nghén nên mới gọi một phần ăn thanh đạm như vậy.
Lúc này Lương Hạnh không còn gì để nói nữa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nói chuyện một cách rất thản nhiên, không nóng không lạnh, có lẽ thật sự chỉ muốn chăm sóc một người phụ nữ đang mang thai là cô mà thôi, nếu như cô còn tiếp tục tỏ thái độ nữa thì cũng thật không tốt.
Cúi đầu nhìn bát cháo đẹp mắt trước mặt, cô không nói gì nữa, cầm thìa lên múc từng chút ăn.
Hai người yên tĩnh ăn cơm, chỉ là mới ăn được một nửa, Lương Hạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, che miệng đứng dậy vội chạy ra ngoài.
“Lương Hạnh!” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, đặt vội dao nĩa trong tay xuống rồi chạy theo.
Lương Hạnh vẫn chưa đi xa, bởi vì thật sự không thể chịu nổi, cô đứng ở bên hành lang nôn vào chiếc thùng rác bên cạnh, biểu cảm rất đau khổ.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh trở nên phức tạp, anh bước đến, ngừng một lát, cuối cùng vẫn giơ tay lên vỗ vào lưng cô: “Sao vậy?”
Lương Hạnh nôn đến mức chảy cả nước mắt, vì chiều nay đi dạo phố đã ăn không ít đồ, cô cúi người xuống nôn một lúc rất lâu.
Triệu Mịch Thanh đứng ở phía sau lưng cô, nhíu chặt mày lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau lòng.
Đúng lúc này bên cạnh có hai bà cô mặc bộ kimono đi qua, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lương Hạnh, khẽ vỗ vai anh, quan tâm hỏi: “Cậu à, sao cậu lại để vợ mình uống nhiều như vậy?”
Triệu Mịch Thanh cũng không giải thích nhiều, chỉ đáp bằng câu nhiều nghĩa bằng tiếng Nhật: “Thật ngại quá, cô ấy mang thai.”
“Aiya, mang thai rồi?” Hai bà cô nhất thời cảm thấy kinh ngạc cũng có chút vui mừng, hai người nhìn nhau, sau đó quan sát Lương Hạnh đang nôn, cười nói: “Nghén nặng vậy chắc cũng phải ba tháng rồi, đúng là chuyện vui mà.”
Bà cô còn lại cũng gật đầu theo, sau đó vỗ vai anh: “Chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt Triệu Mịch Thanh dần trở nên sắc bén.
Ba tháng?
Theo như những gì cô nói lúc trước, đứa bé này nhiều lắm cũng mới được hai tháng, nếu như là ba tháng, vậy đứa trẻ này?
Người đàn ông híp mắt lại, đột nhiên kéo cô đứng dậy, cúi xuống bế cô lên, thấp giọng nói: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Ban nãy anh nói chuyện với mấy người kia một câu cô cũng không hiểu, hơn nữa cũng không để ý, bị hành động này của anh dọa sợ, gương mặt trở nên trắng bệch, lớn tiếng nói: “Đi bệnh viện gì chứ, anh định làm gì! Thả tôi xuống!”
Đi bệnh viện chẳng phải là sẽ bị lộ sao, cô không phải kẻ ngốc đâu.
“Em nôn thành như vậy rồi, cần phải đi bệnh viện xem xem sao.” Người đàn ông cũng không nói ra nghi ngờ trong lòng mình, chỉ đơn giản nói như vậy.
Lương Hạnh hoảng hốt liên tục dùng tay đẩy anh, vội vàng nói: “Tôi cũng không phải kẻ thiểu năng… đây, đây không phải phản ứng bình thường hay sao? Hơn nữa chuyện này tự tôi hiểu rõ, mau lên… mau thả tôi xuống.”
Sao trước kia cô không nhận ra người đàn ông này bá đạo như vậy chứ.
Hít sâu một hơi, sau đó, cô lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, cho dù tôi có đi bệnh viện kiểm tra, vậy thì cũng không nên do anh đưa đi, tôi không muốn người đưa mình đi khoa sản là chồng cũ.”
Cô cố ý tập trung vào danh xưng chồng cũ, là đang nhắc nhở anh chú ý thân phận.
Đối với bất cứ một người đàn ông nào mà nói, lời nói này quả thật là một lời gây sát thương nhất, đương nhiên cũng bao gồm cả Triệu Mịch Thanh, lại thêm cả việc anh đang có nghi ngờ trong lòng, sắc mặt anh trở nên rất khó coi, u ám nặng nề.
Lương Hạnh khẽ run rẩy, sợ hãi chớp chớp mắt, rồi ngay lập tức ôm chặt lấy cổ anh, sợ anh tức giận mà sẽ ném cô xuống đất.
Triệu Mịch Thanh đương nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng anh cũng đang rất cố gắng để kiểm soát cảm xúc của mình, sự uất giận được tích lũy mỗi lần nhớ đến cô sau khi ly hôn giống như một quả bóng đang được thổi phồng, dần dần nó càng to hơn.
Nhắm mắt lại rồi lại mở ra lần nữa, giọng nói khôi phục lại sự trầm tĩnh: “Tôi đưa em về khách sạn.”
“Anh không ăn nữa à?” Lương Hạnh buột miệng hỏi.
Người đàn ông nhìn cô, cô lập tức chột dạ ngậm miệng.
Được thôi, tình huống như vậy, có là ai cũng chẳng muốn ăn nữa.
Nhét cô vào trong xe, cho tận đến khi về đến khách sạn, anh cũng không nói một lời nào, không khí trong xe vô cùng kỳ lạ.
Trong lòng Lương Hạnh lộn xộn như một nồi cháo.