Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 475: Làm việc theo cảm tính không phải là thói quen tốt
Nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, sau những cơn sóng suy nghĩ lặp đi lặp lại, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh trở lại.
Trong tầm nhìn tối tăm, Thượng Điền khẽ nở nụ cười. Sau đó anh ta quay lại, giẫm lên nền tuyết đi về con đường ban nãy.
Trên đường, anh ta vẫn luôn suy tính cân nhắc. Cùng tiếng bước chân êm ái và đều đặn trong màn đêm tĩnh lạnh, suy nghĩ anh ta càng ngày càng rõ ràng.
Sau khi đặt chân lên đường cái, bước chân anh ta càng nhanh hơn.
Một lần nữa quay lại trong xe, thời gian đi bộ không quá 10 phút, nhưng trong đầu anh ta đã suy nghĩ ra được một con đường rõ ràng. Cùng với lời cảnh báo của Tống Nhiễm trước đó, càng khiến anh ta lăng lẽ cuộn tay thành nắm đấm, dường như đã hạ quyết tâm cho việc nào đó.
Mạch suy nghĩ của anh ta vẫn chưa dừng lại thì điện thoại để trong túi trước ngực bỗng dưng đổ chuông.
Anh ta nhìn màn hình, do dự một lúc rồi mới bắt máy.
“Anh đang ở đâu?” Vừa bắt máy, giọng nói có vẻ mệt mỏi của người phụ nữ đã truyền đến.
Tề Uyên khịt khịt mũi, mặc dù đã cố nén cảm xúc nhưng khi nói chuyện vẫn phát ra giọng mũi nặng nề.
Thượng Điền hơi nhíu mày, anh ta nhìn ra cổng công viên giải trí ngoài cửa kính xe, nhẹ nhàng đáp: “Ở công ty.”
Dừng một lúc, ra vẻ như nhận ra điều gì đó, anh ta hỏi với giọng điệu quan tâm: “Sao vậy? Em khó chịu chỗ nào à? Sao nghe giọng em có vẻ không ổn?”
Hai ba câu hỏi hỏi tới ngược lại khiến Tề Uyên bối rối. Cô ta ngồi bó gối bên cửa trong phòng ngủ, tựa lưng vào cửa, bối rối gạt nước mắt trên mặt: “Không sao, hôm nay em có ra ngoài. Chắc là trúng gió nên cổ họng hơi khó chịu.”
Nói xong, cô ta giả vờ ho hai tiếng, có ý che giấu chuyện xảy ra.
Lý do vụng về khiến người ta không nỡ vạch trần.
Người đàn ông mỉm cười, giả vờ như tin lời cô ta, anh ta lại quan tâm dặn dò: “Chú ý giữ ấm, chuyện chưa quá cần thì đợi trời ấm lại làm. Thời gian này em cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Giọng Thượng Điền trầm thấp, chỉ cần nghiêm túc một chút đã khiến người nghe cảm thấy vô cùng tình cảm.
Như sự ồn ào của sự thắng lợi nào đó, tất cả cùng tiếng gió lạnh thổi tới bên tai Cố Thời.
Anh định nói gì đó, mấp máy môi nhưng chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt.
Kiềm chế đến nỗi hơi thở trở nên nặng nề.
Giằng co mất một lúc, sau đó anh cũng nhếch môi cười, gật đầu tỏ ý đồng tình rồi lên tiếng đẩy mỉa mai: “Nhưng trong mắt anh Thượng, người phụ nữ tốt thực sự không phải là cô Tống sao? Không biết cô ấy nghe lời nói thế này sẽ cảm thấy thế nào.”
Lời này khiến Thượng Điền nhướng mày, như thể nó khơi dậy sự hứng thú của anh ta.
“Tôi biết đôi chút về anh Cố, những lời thế này ngược lại không giống nói ra từ miệng anh.”
Tỉnh bơ như không có gì, đồng thời lại thể hiện rõ sự mỉa mai và khinh thường, anh ta nói tiếp: “Chỉ tiếc là Tề Uyên hiện tại đã không thuộc về anh nữa. Anh muốn khuyên cô ấy rời đi thì phải có năng lực này mới được.”
Cố Thời nghĩ ngợi rồi đột nhiên mỉm cười, nhớ đến những chuyện vừa xảy ra ban nãy, những ám ảnh mơ hồ trong lòng cũng từ từ biến mất: “Xử lý những mối quan hệ nhùng nhằng bên cạnh anh đi rồi đối xử tốt với cô ấy.”
Trong lòng hiểu rõ nói lời này ra không thích hợp, nhưng vẫn không kìm được mà nhắc nhở anh ta. Nói xong, nụ cười tự chế giễu của anh lại càng đậm, thuận thế hơi cúi xuống.
Không nói thêm những lời đe dọa nữa, vừa toan bước đi thì anh lại bị thái độ coi thường của người đàn ông phía sau chọc giận.
“Đều là đàn ông với nhau, vẫn nên phân biệt rõ trước sau mới phải.” Đôi mắt hẹp dài của Thượng Điền nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Cố Thời: “Anh sẽ không nghĩ là tôi sẽ vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả nhà họ Tống đấy chứ?”
Bước chân anh dừng lại, giây tiếp theo anh siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm vào mặt Thượng Điền: “Mẹ mày, thử nói lại lần nữa xem?”