Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 477: Đồng nghiệp cũ
Buổi chiều, Lương Hạnh theo địa chỉ trong danh bạ điện thoại, đi tới cổng một khu chung cư nào đó trong thành phố. Sau đó cô lại đi một vòng để tìm tòa nhà và tầng tương ứng. Cô đứng dưới tấm biển ấn chuông.
Một lát sau, cô nghe thấy bên trong có tiếng sột soạt. Sau đó cửa mở ra, một khuôn mặt già nua và mệt mỏi lộ ra từ khe cửa.
Cụ già mặc một chiếc áo len màu xám tro. Mở cửa ra nhìn thấy Lương Hạnh, không khỏi nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ do dự: “Cô là?”
Lương Hạnh cầm trong tay hai túi đồ cho mẹ và bé sơ sinh, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhìn không có vẻ như nhầm nhà.
Thực sự là vậy, vừa được hỏi cô đã tự giới thiệu: “Cháu là đồng nghiệp cũ của Trịnh Vân. Cháu tới tìm cô ấy có chút chuyện, cô ấy có nhà không ạ?”
Thấy là bạn con gái, cụ già “ồ” một tiếng rồi vội vàng mời khách vào nhà, vừa lau tay vừa đi vào bếp. Một lúc sau bưng lên một ly nước ấm, ngại ngùng chào hỏi: “Trong nhà không có trà, cháu uống tạm nhé.”
Bước chân cụ già vội vội vàng vàng. Lương Hạnh chưa kịp đáp lời cụ già đã đi ngược vì tiếng khóc của đứa cháu trong phòng, lúng túng nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường.
Lương Hạnh đặt túi đồ trong tay xuống đi theo vào trong. Nhìn thấy một em bé trắng trẻo hồng hào trên giường cô không khỏi nhớ tới An Khê và An Ngôn. Cô đứng dựa vào cửa, mắt hướng về bóng lưng khom xuống của cụ già.
“Trịnh Vân đi vắng ạ?”
Cụ già thấy con bé khóc không ngừng, đang định bế nó lên. Lúc này mới nhớ ra chưa pha sữa xong, bà ta lại xoa xoa tay rồi dỗ đứa nhỏ: “Sẽ có sữa ngay thôi, ngoan ngoan không khóc nào.”
Đứa nhỏ quấy khóc ầm ĩ, cả căn nhà toàn tiếng khóc của nó.
Lương Hạnh thấy vậy bèn níu tay mẹ Trịnh lại khi bà ta định rời đi: “Bác dỗ đứa nhỏ đi, cháu đi pha sữa. Sữa ở trong nhà bếp ạ?”
Nói xong cô đã định chuẩn bị đi ra.
Con bé nhắm nghiền mắt lại, đôi môi nhỏ chúm chím ngậm bình sữa ti liền một mạch, xem ra là đói quá rồi.
Lương Hạnh ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về. Mẹ Trịnh thấy vậy thì yên lòng, thở phào nhẹ nhõm xoay người đi vào phòng ngủ. Một lát sau bà ta quay lại, tươi cười nói: “Tôi vừa gọi điện cho Vân, con bé một lát nữa sẽ về, cô đợi thêm một lúc.”
Lương Hạnh cười nhẹ nhàng đáp lại.
Một lúc sau, đứa nhỏ đã ngủ say trong tay cô. Đặt nó vào nôi xong, cô quay ra giúp mẹ Trịnh dọn dẹp căn phòng lộn xộn. Lúc đang làm thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Sau khi cửa mở, Trịnh Vân mệt mỏi đi vào, lúc thay giày ở cửa cô ta hỏi: “Mẹ, ai đến vậy ạ?”
Nói xong cô ta ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp gương mặt của Lương Hạnh.
Động tác của cô ta hơi dừng lại, đứng ngẩn ra một lúc. Mãi một lúc sau cô ta mới không nhìn nữa, thờ ơ hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Cô ta vẫn còn chút oán giận với Lương Hạnh.
Lương Hạnh đứng đó, nhếch môi cười nhẹ: “Nếu tiện thì chúng ta nói chuyện đi.”