Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 487: BÀ CHỦ
Đợi khi mọi người lấy những món quà đã chuẩn bị trước đó ra, Lương Hạnh vẫn còn đang bị kinh ngạc chỉ đành liếc mắt cầu cứu Triệu Mịch Thanh đang ngồi ung dung bên cạnh.
Liền nhìn thấy người đàn ông đó uống rượu, thong thả trả lời: “Sinh nhật của em vào tuần sau, đúng dịp trùng vào lễ đính hôn của Đào Mỹ Ân, cho nên mới tổ chức trước.”
Lương Hạnh ngây ngốc một giây, theo đó có chút dở khóc dở cười nói: “Vậy thì anh cũng phải nói trước với em một tiếng chứ?”
“Có người nói là không nói cho em biết trước thì sẽ càng mang đến càng nhiều bất ngờ hơn.” Triệu Mịch Thanh uống rượu, đồng thời ánh mắt nhìn sang Cố Thời ở phía đối diện.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt sang Cố Thời, có lẽ ngoài anh ta ra cũng không có ai khác có thể đưa cho Triệu Mịch Thanh gợi ý như vậy.
Anh ta cười phì một tiếng, lại cất quà đi, nói xin lỗi với mọi người: “Việc ngoài ý muốn thì có thừa, bất ngờ vẫn phải có.”
Sau khi cất quà đi, vẫn là bé Mèo phát hiện ra manh mối gì đó, con bé nhìn chằm chằm vào chiếc móc điện thoại bằng nhung trong tay Lương Hạnh, lắp bắp nói: “Bé Mèo cũng tặng quà cho dì Hạnh rồi, sao chú Mịch Thanh vẫn chưa tặng quà chứ?”
Động tác đang nghịch chiếc móc của Lương Hạnh ngừng lại, thuận theo lời của Bé Mèo nhìn sang phía Triệu Mịch Thanh, giống như suy tư một hồi mới chất vấn: “Đúng vậy, bé Mèo nói rất có lý.”
Cô nói ra lời này, vốn tưởng rằng mọi người sẽ vui vẻ hùa theo, không ngờ rằng biểu cả của mọi người đều vô cùng kì quặc, cuối cùng vẫn là Cố Thời dùng ánh mắt ra hiệu: “Nghe nói chị dâu thích ăn đồ ăn Nhật Bản à?”
Câu hỏi này hỏi không đầu không cuối, khiến Lương Hạnh hốt hoảng, nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện mọi người đều như đang cười nhìn cô.
Triệu Mịch Thanh biết sớm muộn cũng không giấu nổi với đám người này, liền lấy một bản hợp đồng từ sau người ra, đặt xuống trước mặt Lương Hạnh, sau đó chậm rãi nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Biểu cảm của anh vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, Lương Hạnh thầm nghĩ không lẽ là một bản bảo hiểm nhân thọ, sau khi mở ra xem mới hiểu, cô gập mạnh bản hợp đồng lại, lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải: “Anh nghiêm túc chứ?”
Cặp vợ chồng bên này đang tình ý dào dạt, còn bên kia sau khi tiệc tàn, Cung Kì dắt Bé Mèo ra cửa, lúc ở bên đường đợi xe thì Cố Thời bảo tài xế dừng lại xe ở bên đường.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe khẽ vẫy tay, người tài xế kia liền nhận được chỉ thị, sau đó anh ta hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ra hiệu cho người đứng đối diện cửa xe: “Lên xe đi, tôi bảo tài xế đưa hai mẹ con về.”
Cung Kì vừa đúng lúc đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau khi để tay xuống liền nhìn thấy người đã bước xuống xe, gương mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc chính trực. Cô chỉ khẽ liếc mắt nhìn anh, liền kéo Bé Mèo đi về phía đường lớn: “Không cần đâu, tôi có người đến đón.”
Theo tính cách từ trước đến giờ của Cố Thời, vào lúc này sẽ không dừng lại tự làm mình mất hứng, Cung Kì nhân tiện nhìn xuyên qua cửa sổ xe, liền thầm nghĩ tám phần là ý tưởng của người phụ nữ ngồi trong xe kia, nhưng biết làm sao được, cô ta cũng không thể ghét người phụ nữ thông minh như vậy, cho nên thái độ bên ngoài vẫn rất khách khí.
Lúc này đúng như dự đoán, cô Bao từ trong xe thò đầu ra qua cửa sổ, cười vẫy tay vơi bé Mèo: “Mèo à, con với mẹ lên xe đi, chú Cố Thời đưa mẹ con con về.”
Bé Mèo rất biết nhìn sắc mặt của Cung Kì, liền cười hihi lộ ra chỗ răng gãy: “Không cần đâu dì Bao, mẹ cháu chút nữa sẽ có chú đến đón...”
Nói xong còn giả bộ nhìn sang Cố Thời, càng thần bí hạ thấp giọng: “Chú ấy còn đẹp trai hơn cả chú Cố Thời nữa cơ.”
Cố Thời nghe vậy cười khẽ một tiếng, đưa tay véo chiếc má núng nính thịt của Bé Mèo: “Con bé không có lương tâm này, bên cạnh mẹ cháu có mấy người đẹp trai hơn chú chứ, sao chú lại không biết nhỉ?”
Cố Thời cũng hiểu Cung Kì, biết rõ tính cách kiêu ngạo của cô ta, nhìn đàn ông cũng không bao giờ chú trọng vẻ bề ngoài.