Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 489: Cô đang tránh tôi
Trước ngày chủ nhật, Lương Hạnh tranh thủ đi tìm Cung Kì một chuyến.
Vừa hay hôm ấy Mộc Điệp cũng ở đó.
Chỉ là đúng lúc anh ta đi ra, Lương Hạnh đi tới đầu hành lang thì nhìn thấy từ xa, lập tức trốn vào bóng cây bên cạnh, mãi đến khi người kia đi xa khỏi con đường thì cô mới đi ra.
Sau đó lên tầng giả bộ như hỏi vu vơ, Cung Kì cũng không nghĩ nhiều mà trả lời luôn: “Nghe nói là có chuyện làm ăn dính dáng đến Nam Thành bên này, chắc sau này sẽ hay ở lại đây, chắc là ý của tổng giám đốc Phong Thụy hay sao ấy.”
Lương Hạnh nghe xong thì cười cười, đón lấy nước ấm bé Mèo đưa tới, thuận tay ôm luôn bé con vào lòng: “Tôi thấy dạo này hai người thân nhau lắm nhé, hôm đó ở tiệm đồ Nhật nghe đâu lúc sau cũng là anh ta tới đón cô hả?”
Bé Mèo nghe tới anh ta thì nắm bắt nhanh lắm, ngẩng đầu lên khỏi hộp bánh quy nhỏ, chớp chớp đôi mắt to đen láy: “Dì Hạnh, dì đang nói chú Mộc à?”
Lương Hạnh vô thức vuốt hai bím tóc thật dài trên đầu bé Mèo, khẽ “Ừ” một tiếng, còn Cung Kì đang đứng pha trà trong phòng bếp nghe vậy thì cũng bật cười rồi bóc mẽ luôn: “Ai nói thế, Cố Thời à?”
Lương Hạnh không phủ nhận, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.
Yên lặng chờ một lúc, Cung Kì bưng trà hoa nhài đã pha xong ra, đặt lên bàn rót cho Lương Hạnh một ly, lại tự rót cho mình một ly nhâm nhi: “Anh Quyền tặng đấy, nói là hàng ngon ở nước ngoài, uống thử đi.”
Lương Hạnh nâng ly trà lên khẽ nhấp môi, không nhịn được mà cười cô ta: “Trong nước có giống tốt nhất để làm trà hoa nhài rồi, anh ta nói nhảm thế mà cô cũng tin à?”
Cung Kì cũng cười theo cô, hiếm hoi lắm mới có lần không cãi lại.
Uống được một nửa, Lương Hạnh dỗ bé Mèo tự đi chơi một mình, Cung Kì cũng buông ly trà, ngẩng đầu liếc cô một cái đã hiểu ngay: “Có phải Cố Thời bảo chị tới không?”
Lương Hạnh nghe thế thì khẽ giật mình, cũng không quá kinh ngạc về sự nhạy bén thông minh của Cung Kì nữa rồi, bèn “Ừ” một tiếng nho nhỏ rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là thế, cho dù anh ta không nhắc tới thì mình cũng phải đến.”
Câu hỏi ấy lại khiến Lương Hạnh cứng họng.
Chỉ một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng Cung Kì cũng thỏa hiệp mà vẫy tay: “Tôi hiểu ý chị rồi, yên tâm đi.”
Sự thỏa hiệp này không giống như là thật sự tình nguyện, dù sao Cung Kì luôn là người thích làm theo ý mình, hiếm khi sẽ thay đổi vì ý kiến của người khác.
Cuối cùng cuộc trò chuyện này xem như là kết thúc không vui vẻ.
Lương Hạnh thấy đã trao đổi rất rõ ràng rồi thì không ở lại thêm nữa, lúc tạm biệt Cung Kì đi ra vừa hay lại nhìn thấy một loạt đèn đường trong khu dân cư lần lượt sáng lên, khiến khung cảnh chạng vạng càng tĩnh lặng hơn.
Đi thẳng ra ngoài dọc theo đường chính khu dân cư, không ngờ cô lại bị Mộc Điệp chặn lại ở cửa khu vực đỗ xe.
Lúc dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang dựa vào cửa xe ô tô màu xám bạc, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc mà nhìn cô: “Đang đợi cô đây.”
Lương Hạnh hiểu, thuận tay xỏ vào túi áo nhìn người đối diện: “Anh thấy tôi à?”
Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, ngay lập tức thấy anh ta “Ừ” một tiếng gật đầu thừa nhận, sau đó nhún vai với vẻ mặt kiểu bất cần: “Tôi biết cô đang tránh tôi.”