Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 528
Đợi khi mọi người lấy những món quà đã chuẩn bị trước đó ra, Lương Hạnh vẫn còn đang bị kinh ngạc chỉ đành liếc mắt cầu cứu Triệu Mịch Thanh đang ngồi ung dung bên cạnh.
Liền nhìn thấy người đàn ông đó uống rượu, thong thả trả lời: “Sinh nhật của em vào tuần sau, đúng dịp trùng vào lễ đính hôn của Đào Mỹ Ân, cho nên mới tổ chức trước.”
Lương Hạnh ngây ngốc một giây, theo đó có chút dở khóc dở cười nói: “Vậy thì anh cũng phải nói trước với em một tiếng chứ?”
“Có người nói là không nói cho em biết trước thì sẽ càng mang đến càng nhiều bất ngờ hơn.” Triệu Mịch Thanh uống rượu, đồng thời ánh mắt nhìn sang Cố Thời ở phía đối diện.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt sang Cố Thời, có lẽ ngoài anh ta ra cũng không có ai khác có thể đưa cho Triệu Mịch Thanh gợi ý như vậy.
Anh ta cười phì một tiếng, lại cất quà đi, nói xin lỗi với mọi người: “Việc ngoài ý muốn thì có thừa, bất ngờ vẫn phải có.”
Sau khi cất quà đi, vẫn là bé Mèo phát hiện ra manh mối gì đó, con bé nhìn chằm chằm vào chiếc móc điện thoại bằng nhung trong tay Lương Hạnh, lắp bắp nói: “Bé Mèo cũng tặng quà cho dì Hạnh rồi, sao chú Mịch Thanh vẫn chưa tặng quà chứ?”
Động tác đang nghịch chiếc móc của Lương Hạnh ngừng lại, thuận theo lời của Bé Mèo nhìn sang phía Triệu Mịch Thanh, giống như suy tư một hồi mới chất vấn: “Đúng vậy, bé Mèo nói rất có lý.”
Cô nói ra lời này, vốn tưởng rằng mọi người sẽ vui vẻ hùa theo, không ngờ rằng biểu cả của mọi người đều vô cùng kì quặc, cuối cùng vẫn là Cố Thời dùng ánh mắt ra hiệu: “Nghe nói chị dâu thích ăn đồ ăn Nhật Bản à?”
Câu hỏi này hỏi không đầu không cuối, khiến Lương Hạnh hốt hoảng, nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện mọi người đều như đang cười nhìn cô.
Triệu Mịch Thanh biết sớm muộn cũng không giấu nổi với đám người này, liền lấy một bản hợp đồng từ sau người ra, đặt xuống trước mặt Lương Hạnh, sau đó chậm rãi nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Biểu cảm của anh vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, Lương Hạnh thầm nghĩ không lẽ là một bản bảo hiểm nhân thọ, sau khi mở ra xem mới hiểu, cô gập mạnh bản hợp đồng lại, lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải: “Anh nghiêm túc chứ?”
Sau đó cô nhìn quanh bốn phía, có chút khó có thể tin được.
“Mẹ có nói em muốn trước khi tốt nghiệp có thể mở một cửa hàng Nhật Bản, anh cảm thấy ý định này rất hay.” Anh chậm rãi nhấp một ngụm rượu còn lại trong ly, sau đó lại liếc sang nháy mắt với Cố Thời: “Mặt tiền và trang trí đều do anh ta quản lý, nếu em không hài lòng ở chỗ nào thì cứ nói thẳng, chúng ta có thể từ chối việc chi trả.”
Trong lời nói mang theo vài phần trêu chọc, vốn nên là bầu không khí sôi nổi, nhưng Lương Hạnh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trong tay thì lại không cười nổi. Cô một lòng nghĩ, Triệu Mịch Thanh đã cố gắng âm thầm nỗ lực biết bao nhiêu ở sau lưng cô, lúc đó rời khỏi Long Đằng, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, thực ra trong lòng đã có dự định sẵn từ lâu rồi.
Sau đó mọi người cùng nhau ăn bánh kem, sau khi tan tiệc tạm biệt mọi người, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh dắt tay nhau đi trên phố, cô ngửa đầu thở dài ra, trong lòng vẫn còn đang nghĩ về lúc đi ra cửa khi nãy, nhân viên thu ngân đã thân thiết chào hỏi cô là “bà chủ”.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền không nhịn được cong khóe miệng cười ra thành tiếng.
Tiếp theo đó lại cau mày lại, hỏi Triệu Mịch Thanh: “Nếu như cửa hàng làm ăn không tốt thì phải làm thế nào?”
“Không tốt cũng không sao, chúng ta còn có Thượng Đỉnh, có thể nuôi được em và con.”
Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, trả lời rất bình thản, sau đó lại nói: “Lúc đó nghĩ rằng, ngộ nhỡ Thượng Đỉnh phát triển không tốt, chúng ra vẫn có một cửa hàng, em có thể làm một bà chủ già, chúng ta cùng nhau sống quãng đời bình dị lúc về già cũng rất tốt.”
Lương Hạnh không khỏi nghĩ ngợi, cũng rất tốt, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thỏa đáng, đột nhiên dừng bước chân lại ngẩng đầu nhìn anh: “Mịch Thanh, anh sinh ra đã có thiên phú về phương diện này, nhưng trong cuộc đời con người ta gặp phải thất bại và sụp đổ là điều khó tránh, cho dù có thế nào, em cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh, cho nên là…”
Cô vừa nói vừa chỉnh cổ áo áo khoác gió cho anh, sau khi áo đã chỉnh tề rồi, mới dang rộng cánh tay ôm lấy cổ của anh, nhón chân ghé bên tai anh nói khẽ: “Cho nên ấy, anh cứ việc đi làm những việc anh cho là đúng, em tin vào sự quyết đoán của anh, cũng tin vào năng lực của chồng em.”
Rất nhiều đêm, Lương Hạnh bừng tỉnh từ trong giấc mơ, dựa vào ánh sáng đèn đường hắt vào từ khung cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt mệt mỏi của chồng mình, là người đầu ấp tay gối bên anh, cô là người biết rõ nhất sự thành công của Triệu Mịch Thanh không hề dễ dàng như những người ngoài kia phỏng đoán.
Mà lời nói của cô cùng với làn gió mát đầu xuân, phút chốc thổi vào tận trong tim của người đàn ông đó, dường như trong giây lát quét sạch hết mọi sự lo lắng phiền muộn trong lòng anh.
Cặp vợ chồng bên này đang tình ý dào dạt, còn bên kia sau khi tiệc tàn, Cung Kì dắt Bé Mèo ra cửa, lúc ở bên đường đợi xe thì Cố Thời bảo tài xế dừng lại xe ở bên đường.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe khẽ vẫy tay, người tài xế kia liền nhận được chỉ thị, sau đó anh ta hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ra hiệu cho người đứng đối diện cửa xe: “Lên xe đi, tôi bảo tài xế đưa hai mẹ con về.”