Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 561
Chờ đến khi cánh cửa trước mặt đóng lại một cái “cạch”, Lương Hạnh ngẩn người, cô ngẩng đầu lên im lặng nhìn Triệu Mịch Thanh.
Sắc mặt vẫn còn u ám như cũ, trong ấn tượng của Lương Hạnh, hình như là anh chưa từng bày ra sắc mặt như thế với mình.
Cô oán thầm ở trong lòng: “Hình như là lần này thật sự rắc rối rồi.”
“Chồng ơi, em sai rồi, anh đừng có giận mà.” Cô buông thõng mí mắt, hai tay lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Triệu Mịch Thanh: “Không phải là anh muốn nhìn em hát hả, nếu không thì để em hát cho anh nghe nha?”
Giọng hát của Lương Hạnh phải nói như thế nào đây, đã không thể dùng từ khó nghe để hình dung.
Nó đã vượt qua giới hạn của khó nghe, đã đến một loại trình độ làm cho người ta không hiểu sao lại muốn vỗ ngực dậm chân hét ầm lên, lại là một cảnh giới thần kỳ có muốn dừng cũng không dùng được.
Cho nên từ nhỏ cô đã học cách tốt khoe xấu che, chưa từng tùy tiện biểu hiện ra giọng hát của mình, Triệu Mịch Thanh phát hiện là do mấy lời hát ru cô đã cố gắng nhỏ giọng xuống nhưng mà vẫn rất khó để điều chỉnh.
Sau đó có một lần đi tắm ra rồi đi vào trong phòng của bé cưng, vốn dĩ định đi đứng nhỏ nhẹ sợ làm con cái giật mình, không ngờ tới lại nghe thấy âm thanh hát vô cùng lớn của cô, gương mặt luôn trầm ổn lập tức kéo căng lên, dựa vào khung cửa nén cười, kiềm nén đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
Sau đó, cho dù anh có yêu cầu như thế nào cô cũng không chịu hát, tiếng hát ru cũng trở thành tiếng hừ hừ, ngay cả từ ngữ cũng không có.
Lần này xem như Lương Hạnh đã hoàn toàn buông bỏ.
Cô bày ra một bộ dạng ca sĩ ở trước mặt của Triệu Mịch Thanh, tiến hành một cuộc chà đạp đối với lỗ tai của người đàn ông ở trong phòng của cục cưng, cuối cùng miệng đắng lưỡi khô thả lỏng một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ lại chờ mong: “Chồng ơi, có thể không tức giận được không, em thật sự không thể hát được nữa…”
Lần đầu tiên Triệu Mịch Thanh nghe thấy giọng hát thần kỳ hát “từng đóa bọt sóng” mà còn phải dùng tiếng gào thét để hát, trong đôi mắt là sự hoảng sợ và hoài nghi.
Lại yên lặng chờ đợi hai giây, sắc mặt của người đàn ông vẫn khó coi giống như bình thường, ngoại trừ khóe miệng đang run rẩy biểu thị công khai nổi giận. Lương Hạnh tự hiểu rõ, có vẻ như là tức giận hơn rồi.
Cô thật sự không còn gì nữa, dứt khoát giang hai tay ra ôm lấy thân thể của Triệu Mịch Thanh, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, khóc lóc lầm bầm: “Anh không nói lời nào, em sẽ không buông tay đâu.”
Lúc nói chuyện, hai tay lại ôm chặt mấy phần, giống như là muốn bẻ đôi người ta ra.
Lúc này, xem như là Triệu Mịch Thanh đã hiểu lực tay của bé An Ngôn lớn như thế là do di truyền từ ai.
Anh buồn bực ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà thỏa hiệp, nhưng mà giọng nói vẫn rất nghẹn, dùng đôi mắt không sáng sủa mà hỏi một câu: “Khát nước rồi?”
Lương Hạnh dựa vào trong ngực anh, cũng không nói chuyện, vô cùng ấm ức mà liều mạng gật đầu.
“Trong tủ lạnh có sữa bò, đi uống xong rồi về đây.” Anh lại dặn dò, nhưng giọng điệu lại giống như là ra mệnh lệnh.
Rốt cuộc anh Triệu cũng đã ra lệnh, mặc dù Lương Hạnh nghi hoặc nhưng mà vẫn vội vàng gật đầu, lập tức buông tay ra rồi quay người đi ra khỏi phòng. Nghe âm thanh dép lê biến mất ở ngoài cửa, rốt cuộc Triệu Mịch Thanh cũng đã không thể kiềm chế được mà quay người lại ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, cười đến nỗi mặt thành màu gan heo.
Anh vừa cười và lắc đầu, vẫn còn nhớ như in tiếng gào thét của Lương Hạnh hồi lúc nãy, nó thần kỳ đến nỗi không hát đúng nhịp, làm người ta phải rung động.
Anh suy nghĩ, vợ của mình đúng là một kho báu.
Lúc suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh đẩy cửa, Lương Hạnh lén lút thò đầu vào, ra sức lấy lòng giơ cái bánh gato trong tay lên: “Chồng ơi, trong tủ lạnh có bánh gato hồi trưa này anh vừa mới mua, anh có ăn không?”
Người đàn ông cũng không quay đầu lại nhìn cô, không nói chuyện, chỉ đưa một cánh tay ra sau lưng rồi ngoắc ngoắc cô lại đây.
Cô đẩy cửa bước vào, Triệu Mịch Thanh lại chỉ vào ghế sofa ở bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhìn cô rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Em ăn đi, anh ăn no rồi.”
Dừng lại một chút, lại cường điệu: “Anh nhìn em ăn.”
Lương Hạnh không hiểu rõ cho lắm, giơ thìa lên múc xuống, lại phát hiện cứng quá múc không được.
“Ủa…” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, lại giơ cao các thìa rồi dùng lực, miếng bánh gato ở trong dĩa trực tiếp bay ra ngoài rơi xuống mặt đất rồi lăn hai vòng, lộ ra một cái hộp bằng vải nhung màu trắng được giấu ở bên trong bánh gato.
Ánh mắt di chuyển trên mặt đất, sau khi nhìn thấy cái hộp đó thì hai mắt sáng lên: “Đây là cái gì vậy?”