Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 607
Người đang cầm báo cáo xét nghiệm là một bác sĩ lớn tuổi mà ông cụ Cố đã quen mười mấy năm, đôi mắt dưới cặp kính lão chẳng hề thân thiện, lườm Cố Thời nói: “Tuổi tác ông Cố đã lớn rồi, nếu đổi thành người bình thường, có lẽ đã sớm về hưu rồi.”
Giọng điệu hơi mang theo vẻ trách cứ, làm sắc mặt Cố Thời tái mét, chẳng thể phản bác.
Cung Kì đứng khoanh tay xem kịch ở bên cạnh, rồi quay đầu nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh, hai người trao đổi ánh mắt, rồi cô mở cửa đi ra ngoài, xuống lầu mua ít hoa quả.
Sau khi lên lầu, cô vừa ra khỏi thang máy thì gặp cô Bao đã sớm đứng đợi ở cửa.
Trước giờ hai người chưa từng cạnh tranh công khai, nhưng lần này, cô Bao chẳng thèm giả vờ dịu dàng lương thiện nữa, mà đứng khoanh tay ở đó, ánh mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.
“Cô cố ý gọi cho anh Thời, muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi, đúng không?” Thấy người phụ nữ ra khỏi thang máy nhanh chóng ngừng bước, hờ hững đối mặt với cô, càng chọc cô Bao nổi cáu.
Cung Kì nghe xong thì chẳng muốn phản bác, cô khẽ nhếch miệng, rồi bước nhanh qua đó, lúc đi qua còn cố ý va vào làm cô Bao lảo đảo, sau đó quay đầu mỉm cười: “Chẳng phải đây là chiêu mà cô Bao thường dùng à? Tôi mới chỉ dùng một lần, mà cô đã không giữ được bình tĩnh như vậy rồi?”
Dứt lời, cô cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày cao gót trên chân đối phương: “Cô cẩn thận nhé, đừng để bị té lần nữa, đến lúc đó không biết Cố Thời sẽ cùng cô đi gặp bác sĩ, hay ở lại bệnh viện với ông cụ Cố?”
Bàn về đấu khẩu, cô Bao chưa từng tham vọng có thể thắng người phụ nữ trước mặt, chẳng qua là vì xảy ra chuyện hôm nay, cộng thêm việc cô mới nhận được tin nhắn mỉa mai của em họ, nên hơi đánh mất lý trí.
Nhưng ngẫm lại, cô lại cảm thấy lời nhắc nhở của cô cả Cung cũng không phải không được, thế là cô thuận theo tư thế vịn tường ban nãy, cắn răng làm liều, rồi cổ chân truyền tới cơn đau khó có thể chịu đựng.
Trán cô nhất thời lấm tấm mồ hôi, cô nghiến răng chất vấn: “Tôi chỉ tranh luận đôi câu với cô, tại sao cô lại đẩy tôi?”
Cung Kì quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này thì bật cười, rồi lên tiếng khen ngợi: “Ồ, kỹ năng diễn xuất cũng tốt đấy, thảo nào có thể bắt đàn ông phục tùng cho riêng mình.”
Dù vết thương của cô Bao tới từ đâu, thì cơn đau thật sự thấu tận xương tủy.
Nghe thấy lời trào phúng của Cung Kì, cô Bao cố ưỡn thẳng lưng, rồi vịn tường đi tới góc cua hành lang: “Lát nữa anh Thời sẽ tới đây, cô cứ việc nói là do tôi diễn, để xem anh ấy tin một người ngoài như cô, hay tin bạn gái sớm chiều chung đụng như tôi.”
Quả thật câu nói này có chút tác dụng với người phụ nữ hiếu thắng như Cung Kì, chỉ thấy cô hơi xoay người, tầm mắt nhìn lên trên một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm camera ở trong góc tường: “Anh ta không tin tôi, nhưng sẽ tin nó đúng không?”
Cô Bao biến sắc, đúng lúc nhìn thấy Cố Thời ra khỏi phòng bệnh đi qua bên này.
Anh vừa tới gần thì nhận ra điều bất thường, rồi nhìn chằm chằm cổ chân đã sưng đỏ của cô Bao hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này cô ta chỉ có thể cắn răng nở nụ cười tái nhợt đáp: “Là do em bất cẩn tự ngã.”
“Tự ngã?” Cung Kì cười khẩy ngay: “Chẳng phải là bị tôi đẩy à?”
Dứt lời, cô không đợi cô ta phản ứng lại, đã nhấc chân rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên lườm người đàn ông bên cạnh: “Ông cụ Cố vẫn đang bệnh, nếu anh dám đi ngay lúc này, thì tôi sẽ đánh gãy chân còn lại của cô ta.”
Dứt lời, tiếng giày cao gót “cộp cộp” giẫm lên hành lang lát đá cẩm thạch của bệnh viện, như tiếng gõ vào tim một số người.