Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 608
Đợi bóng lưng cao gầy đó đi xa rồi, cô Bao tủi thân khôi phục lại tâm trạng, vẫn tựa vào lòng Cố Thời, cực kỳ thấu tình đạt lý khẽ nói: “Không sao đâu, anh cứ đi chăm sóc cho bác trai trước đi, nơi này là bệnh viện, nên em tự đi tìm bác sĩ cũng được.”
Lần này, đáp lại cô không phải là kiểu bế công chúa ngang ngược không được phép giãy giụa như cô nghĩ của anh, mà là câu chất vấn đầy lạnh lùng trên đỉnh đầu.
“Vết thương của em do đâu mà có?”
Lúc anh trở nên nghiêm túc, không hiểu sao lại khiến người khác hơi sợ hãi.
Cô Bao hơi sửng sốt, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy của Cố Thời, cô hơi giữ im lặng, cuối cùng lúng túng lặp lại: “Thật sự là do em bất cẩn tự ngã, không liên quan gì đến cô Cung.”
“Đương nhiên anh biết là không liên quan đến cô ấy.”
Lần này, hiếm khi Cố Thời có lập trường kiên định, hai tay anh đẩy cánh tay đang giữ chặt vai anh ra, rồi đứng thẳng người nói: “Trước đây anh có thể làm như không thấy mấy thủ đoạn nhỏ nhặt của em, vì nó không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng hôm nay ba anh bị bệnh nằm viện, em còn muốn thế nào nữa?”
Giọng nói của anh như truyền tới từ đáy biển sâu, không ngừng khuấy động trái tim con người.
Trong lòng Cố Thời càng biết rõ, lý do trực tiếp nhất khiến anh không thể chấp nhận không phải là vì ba, mà là hai ngày nay sau nhiều lần ngẫm nghĩ lời nói của Cung Kì, trong lòng anh đã thoáng đưa ra quyết định.
Quả thật, anh đã sớm nhìn thấu cô Bao rồi, cũng biết cô ta không thông minh biết điều như vẻ bề ngoài, ban đầu là vì mặc kệ, nhưng giờ là vì lời nói của Cung Kì đã làm anh chợt tỉnh ngộ, có lẽ cuộc đời anh thật sự không tồi tệ đến thế.
Nên lúc nhấc chân rời đi, thậm chí anh chẳng thèm liếc nhìn người phụ nữ mặt đầy nước mắt ở bên cạnh, mà chỉ căn dặn: “Em cứ về trước đi, rồi khi nào đó sẽ nói rõ chuyện của hai chúng ta.”
Thấy Cố Thời một mình mở cửa đi vào, Cung Kì chẳng hề bất ngờ.
Ngược lại ông cụ Cố ăn quả cam mà cô đã gọt vỏ đưa tới, rồi hơi mỉa mai hừ lạnh: “Để cháu đoán trúng rồi, lần này vẫn chưa khiến người ta tập tễnh bỏ chạy.”
Cung Kì nghe vậy thì quay đầu khẽ cười, chế giễu: “Cháu sợ người ta sẽ đau lòng cho chân của cô Bao.”
Cố Thời đứng ở đó, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, bỗng cảm thấy không thể bước tới, đầu óc ong ong, cổ họng chua xót.
Hiếm khi lần này anh không nói gì, mà lặng lẽ đi tới bên cạnh ông cụ hỏi ông đã đỡ hơn chưa.
Ông cụ Cố lạnh lùng lườm anh, thật sự không quen bộ dạng đứng đắn của con trai chơi bời ngỗ ngược của mình như lúc này.
Ông cụ vươn tay chỉ về phía Cung Kì: “Ba không sao, con thay ba đi tiễn cô Cung đi.”
Vì lời nói của ông cụ Cố, mà hai người trẻ có mặt trong phòng không khỏi nhìn nhau, Cung Kì chẳng hề gì, vẻ mặt luôn kiêu kỳ lạnh lùng, còn Cố Thời lại hiện rõ vẻ hơi trúc trắc, nhưng vẫn lịch thiệp đưa tay về phía cửa: “Cô Cung, để tôi tiễn cô.”
Trong mắt Cung Kì, Cố Thời vẫn chưa là quý ông.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau khi ra khỏi phòng bệnh mới xoay người vươn tay chặn ngực anh: “Được rồi, tôi không yếu ớt như cô Bao nhà anh, anh tiễn tới đây là được rồi.”
Dứt lời, cô nhìn vào trong phòng ra hiệu: “Nếu anh sớm gánh vác căn nhà này, có lẽ sức khỏe của ông cụ có thể hồi phục.”
Trong khoảng thời gian này, dù Cung Kì vô tình hay cố ý, đều khiến Cố Thời thay đổi ít nhiều.
Mà sự thay đổi này đều trong nằm dự đoán của cô, nhưng lần này cô chỉ nhắc nhở đơn giản vậy thôi, chứ không nói thêm gì nữa, cô xoay người, vừa đi về phía trước vừa giơ tay chào tạm biệt.
Cố Thời nhìn chằm chằm cô, đến khi bóng lưng cô biến mất ở góc rẽ hành lang, mới hoàn toàn dời tầm mắt, rồi anh từ từ cụp mắt, trong lòng lại ngẫm nghĩ câu nói ban nãy của cô.