Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 620
Cô ta vạch trần: “Đều là kế hoạch của cô đúng không? Từ khi bắt đầu cô đã dùng hết mọi thủ đoạn, muốn ép Cố Thời chia tay với tôi.”
Lúc này, Cung Kì vẫn không hề phủ nhận, chỉ nhếch miệng, khinh thường nhìn cô ta: “Tự nhìn lại bản thân mình đi, loại phụ nữ xấu xa như cô xứng với cậu cả Cố sao? Khi xưa là cô đã dùng thủ đoạn đối phó tôi, về sau phải nhận lễ đáp trả của tôi, chắc từ lúc bắt đầu cô đã phải tính toán ra rồi chứ.”
Nói xong, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhìn vào chiếc vòng trên tay cô ta, khinh thường “hừ” một tiếng: “Tôi thấy cả đời này cô cũng chỉ xứng đeo hàng giả thôi, bám lấy được Cố Thời cũng xem như cô không thiệt thòi, ít nhiều gì thì cuối cùng cũng có được một chiếc vòng thật, không phải sao?”
Vừa dứt lời, cô ta liền quay người, trước khi rời đi còn nháy một mắt với người đàn ông đứng bên cạnh: “Có thời gian rảnh không? Đến nhà anh xem mèo đi.”
Trương Quyền nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi liền nhanh chóng đi theo sau Cung Kì.
Lúc xuống tầng còn không quên quay đầu lại nhìn vài cái, chợt có chút cảm xúc không rõ ràng dâng lên từ đáy lòng: “Tôi thấy cô Bao kia cũng khá đáng thương, trêu đùa cô ta như vậy có phải là quá đáng lắm không?”
“Quá đáng?” Cung Kì khinh thường nhìn anh ta, sự khinh thường trong đáy mắt không hề che giấu: “Ý của anh là tôi ra tay ác độc quá? Đó là do mắt cô ta kém, chọn nhầm đối tượng để khiêu khích.”
Nói xong, bước chân lại càng nhanh hơn, muốn kéo dãn khoảng cách với người đàn ông không có cùng quan điểm với mình: “Vậy tôi chúc cậu cả Quyền anh sau này sẽ gặp được người giống như cô Bao trên con đường đời nhé.”
“Đừng, cô như vậy là có hơi quá đáng rồi đó!” Trương Quyền đuổi theo: “Đợi tôi, không phải cô muốn đến nhà tôi xem mèo sao?”
“Không đi nữa, anh tự trở về đi.” Cung Kì vẫy tay ra đằng sau, bước chân không hề dừng lại.
Khi đang tìm xe ở bãi đậu xe bên cạnh thì nhìn thấy Cố Thời đang dựa vào cửa xe đợi cô ta, trong tầm nhìn không được rõ ràng, người đàn ông nhếch miệng cười.
Cung Kì vô thức dừng bước, tìm chìa khóa trong túi xách, lại hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi?”
“Tôi đang đợi cô…” Người đàn ông hơi cử động, nghiêng người sang một bên, tay chống lên nóc xe, nghiêng đầu quan sát người phụ nữ trước mắt, thấy cô hơi ngơ ra, anh mới bật cười bổ sung nốt nửa câu còn lại: “Đợi cô đưa ra điều kiện, muốn tôi làm gì?”
Người phụ nữ lấy chìa khóa ra, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Hôn em.”
“Cái gì?” Cố Thời trợn tròn mắt, đầu anh như nổ ầm một tiếng, thậm chí đến cả Cung Kì đứng cách anh một cánh tay cũng nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng thấp thỏm bất an của anh.
Một người không bao giờ dễ dàng nhận thua như Cung Kì khẽ nhếch miệng mỉm cười, thuận tiện mở cửa xe ra, trước khi ngồi vào cũng bổ sung nốt nửa câu còn lại: “Hôn em rùa Brazil mà tôi mới nhận nuôi, ba cái.”
Sau đó cô chui vào xe, trước khi khởi động xe thì lại hạ cửa xe xuống, ngó đầu ra nhìn người đàn ông còn đang ngơ ngác: “Thế nào?”
Cố Thời nhíu mày, lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được anh không phải đối thủ của người phụ nữ trước mắt.
Nghĩ đến con rùa xấu xí kia, anh đành phải tỏ ra khó xử cầu xin: “Còn có lựa chọn khác không?”
“Vậy để thôi nghĩ thêm nhé.”
Cung Kì kéo cửa xe lên, không hề cảm thấy ngạc nhiên với kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện này, cô nhếch miệng khởi động xe, chậm rãi lái xe ra phía đường chính.