Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 625
Sau khi nói một loạt những lời bằng ngôn ngữ mà người thường không thể hiểu, gương mặt bà lão dần hiện lên nụ cười, giơ ngón tay cái với cô, cuối cùng nói với cô kết quả mà bà ta xem được bằng một tràng tiếng Anh.
Đại khái là khen cô là một người phụ nữ may mắn, hạnh phúc, tuy đã từng gặp những người tệ bạc, nhưng cuộc sống bây giờ đã ổn định, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, có phúc cả con trai lẫn gái.
Nghe kĩ những điều này, quả thực vô cùng khớp với cuộc đời của Lương Hạnh.
Đến cả Châu La La đứng cách xa đó nghe vậy cũng không khỏi gật đầu tán đồng, cô còn ra hiệu bằng ánh mắt với Lương Hạnh, như là cố gắng đạt được sự công nhận.
Lương Hạnh gật đầu, học theo mấy người trước đó trả tiền, rồi cúi đầu cảm ơn định rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy, bà lão đếm sấp tiền giấy dày cộp trong tay, lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu, Lương Hạnh nghe ra, đôi mắt bất giác run rẩy.
Bà ta nói cô nhặt được hạnh phúc của người khác, vì người phụ nữ trước đó có kiếp nạn, đã được định sẵn sẽ có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nếu không, người chồng bây giờ chưa chắc đã là của cô.
Trên đường trở về, lưng Lương Hạnh chảy từng lớp mồ hôi, những hình ảnh nhiều năm về trước chợt ùa về, lúc đó cô theo ba cô đến một buổi tiệc đã nhìn thấy Triệu Mịch Thanh trong đám người, ánh mắt đó như đã định sẵn cả đời.
Không có bất cứ lí do nào, chỉ nhìn một cái cô đã phải lòng anh.
Mà tất cả những thứ này lại được bà lão ban nãy nói là “mệnh trời”.
Triệu Mịch Thanh cũng là kiếp số trong vận mệnh của cô, điều đáng mừng duy nhất chính là, vì bỏ lỡ duyên phận trước đó của anh, kiếp nạn này lại trở thành một điều tốt đẹp, nếu không cuộc đời của cô chưa chắn đã tốt đẹp như lúc này.
Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi thổn thức một phen, cảm thấy gió biển thổi lên mặt có chút tê dại, cùng với cảm giác không chân thực, bước chân cô giẫm trên cát như đang bước trên mây.
Có một cảm giác hạnh phúc, may mắn sau khi trải qua kiếp nạn.
Lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt có tiếng huyên náo vang lên ở bờ biển tối tăm đằng xa, cô vô thức nhìn theo dòng người đông đúc đó, thấy càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại.
Lúc đang định cất bước qua đó xem xem sao, cô chợt nhìn thấy một người lướt nhanh qua bên người, cô hắng giọng, đuổi theo, gọi một tiếng: “Mịch Thanh.”
Bước chân vội vàng của Triệu Mịch Thanh chợt dừng lại, một lúc lâu sau anh vẫn không quay người lại.
Lương Hạnh đuổi theo chậm hơn, đi đến phía sau người đàn ông mới hỏi: “Bên kia làm sao vậy?”
Sau đó thấy anh từ từ quay mặt lại, dưới ánh đèn trên hành lang trong khách sạn, đáy mắt người đàn ông hiện lên tia sáng, anh ổn định lại hô hấp, chợt giơ tay ra ôm người phụ nữ vào lòng.
Im lặng một lúc lâu anh mới thở dài một hơi nói: “Vừa nãy nghe nói có phụ nữ mang thai rơi xuống nước, anh sợ đó là em.”
Lương Hạnh bị anh ôm chặt trong lòng, có chút khó thở.
Nhưng những cảm xúc trào dâng trong đáy lòng lại khiến cô không đẩy người đàn ông trước mặt ra, mà cô lại ôm anh càng chặt hơn, nhỏ giọng an ủi: “Em ở đây, em không sao.”
Lúc này Lương Hạnh thầm nghĩ, bà lão kia nói không sai, Triệu Mịch Thanh quả thực là mệnh trời của cô, mà cô cũng rất may mắn, trở thành kiếp số mà Triệu Mịch Thanh không thể tránh thoát.
Hai ngày ở lại Triển lãm nghệ thuật New York là những kỷ niệm tuyệt vời hiếm có trong cuộc đời Tề Uyên, trong hai ngày đó, cô cũng trút bỏ hoàn toàn những gánh nặng trong nước, và nghĩ một cách đơn giản là cuộc sống sẽ cứ tiếp diễn như vậy.
Nhưng đôi khi, mọi chuyện lại chuyển hướng một cách bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, giống một cái búa tạ có thể dễ dàng đánh sập tháp ngà được xây dựng cẩn thận của bạn tan tành mây khói.