Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 634
Sau đó không biết tại sao anh ta lại được chia cổ phần, trở thành cổ đông sớm nhất và trẻ tuổi nhất trong số nhiều cổ đông.
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Triệu Mịch Thanh ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi.
Anh vẫn yên lặng, chỉ dời tầm mắt nhìn theo ánh mắt của người đó, cuối cùng nhìn chằm chằm giám đốc Mạc ngồi cách đó không xa, đang cố gắng lảng tránh tầm mắt của anh.
“Ý của giám đốc Mạc thế nào?” Anh tùy ý dựa người vào lưng ghế, rốt cuộc vẻ mặt cũng thoáng thả lỏng. Lúc này khuỷu tay anh gác lên tay vịn, hai bàn tay chéo nhau, vẻ mặt thích thú nhìn sang: “Những người có mặt ở đây chỉ cần là người có quan hệ thân thiết với nhà họ Triệu của chúng tôi, tôi đều muốn nghe ý kiến của các người.”
Giám đốc Mạc đẩy gọng kính cận dày cộp, giả vờ thở ra hắt ra rồi mỉm cười: “Theo tình hình hiện nay, việc Phong Thụy thu mua Long Đằng là xu thế chung, cho nên tôi nghĩ ý kiến của mình cũng chẳng có chút tác dụng nào.”
Ông ta hơi ngừng lại, lúc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ung dung nhưng lại lộ ra ý cười khinh bỉ nhàn nhạt của Triệu Mịch Thanh, thì mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: “Cháu Triệu à, giữ gìn thực lực, thuận theo thời cuộc, cũng không phải là chuyện đáng bị phê phán.”
Ông ta nói xong thì âm thầm thu lại ánh mắt, không dám nhìn vào mắt của Triệu Mịch Thanh nữa.
Khoảng thời gian trước, ông ta vốn muốn lợi dụng Triệu Mịch Thanh để chuyển quyền quản lý công ty cho mình, không ngờ hôm đó ông ta đang ở dưới lầu trong công ty, người đàn ông này đột ngột xuất hiện bóp chết kế hoạch của ông ta.
Nghĩ lại nếu Long Đằng không bị Phong Thụy thu mua, Triệu Mịch Thanh sớm muộn sẽ trở về, đến lúc đó với tính cách sát phạt dứt khoát của anh chắc chắn ngày tháng sau này của ông ta sẽ không yên ổn.
Chẳng bằng lúc này thuận nước đẩy thuyền ít nhất còn có thể bảo đảm vị trí của hiện tại của ông ta ở Long Đằng.
Nghĩ đến đây, ông ta thẳng lưng, ưỡn ngực, nói xong còn bất chợt nhìn sang chỗ Thượng Điền nở nụ cười.
Triệu Mịch Thanh nghe xong ngược lại cũng không tức giận gì nhiều, ánh mắt của anh quan sát khắp phòng một lượt rồi cười hỏi: “Còn bao nhiêu người có cùng ý kiến với Giám đốc Mạc, bây giờ có thể giơ tay biểu quyết, để tổng giám đốc Thượng xem thử trong này có bao nhiêu người đứng về phía anh?”
Anh đã kiềm chế tốt cơn tức giận ban đầu, lúc này anh nghiễm nhiên trở thành một khán giả ngồi xem họ biểu diễn.
Từ từ, đáp lại lời nói của anh quả nhiên có vài vị giám đốc đúng như trong suy nghĩ của anh đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Thượng Điền híp mắt dài, gật đầu hài lòng, sau đó đẩy ghế đứng dậy, trước khi rời đi, anh ta cài lại cúc áo đang mở, đồng thời nhìn Triệu Mịch Thanh.
“Nếu như vậy tôi thấy cuộc họp này đã có kết quả rồi, không bằng chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện và chốt lại các chi tiết cụ thể. Tôi sẽ ở lại Tấn Thành mấy ngày cho đến khi thỏa thuận thu mua hoàn tất, vì vậy làm phiền tổng giám đốc Triệu tiếp đón rồi.”
Dứt lời anh ta nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Triệu Mịch Thanh cũng không để ý nghe mấy lời này. Anh cụp mắt, khóe miệng thoáng lộ ra nụ cười tà ác, sau đó duỗi tay ngăn lại: “Chờ đã, tôi thấy cuộc họp này không hẳn đã có kết quả.”
Thượng Điền lập tức ngừng bước, chiếc cằm đang nhếch cao của anh ta từ từ hạ xuống, sau đó cúi đầu nhìn về phía Triệu Mịch Thanh, ánh mắt hơi khó hiểu tập trung lại hỏi: “Tổng giám đốc Triệu đây là có ý gì?”