Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 69: Tại sao anh lại âm hồn bất tán như vậy
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lương Hạnh chuẩn bị quay trở lại bệnh viện, vừa đi được vài bước thì thấy người ở phía sau vẫn đang đi theo, cô không khỏi nhíu mày, khó chịu vì sự lộn xộn vừa rồi nên giọng điệu không tốt lắm: “Sao anh còn đi theo tôi?”
“Anh đưa em về.” Triệu Mịch Thanh nhìn cô, không cảm thấy có gì không ổn.
“Tôi tự biết đường đi, không cần anh đưa, anh về đi.”
Người đàn ông chậm rãi cau mày, có chút không hiểu tại sao cô đột nhiên lại thay đổi thái độ, nhưng anh không lên tiếng hỏi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, nhìn em vào bệnh viện rồi anh sẽ về.”
“…”
Tâm trạng cáu kỉnh của Lương Hạnh nhất thời tăng lên cực điểm, cô không chịu nổi nữa, tức giận nói: “Triệu Mịch Thanh, anh có thể ngừng đi theo tôi được không? Đứa trẻ này không phải của riêng anh, tôi sẽ chú ý và cẩn thận, anh không cần phải đi theo tôi như thế này.”
Vẻ mặt của Triệu Mịch Thanh chìm xuống: “Sự cẩn thận của em là như vừa rồi đó sao? Nếu không có anh ở đó, em có biết hậu quả bây giờ là gì không?”
Lương Hạnh nghẹn họng.
Vừa rồi cô không để ý là thật, vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Hơn nữa còn không phải do anh đột nhiên… nếu không làm sao cô có thể không để ý?
Cô tức giận cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh xắn vẫn không dễ nhìn lắm, sau đó lại bày ra vẻ lãnh đạm: “Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng tôi đã không tốt, nếu buổi tối anh còn muốn tôi ăn uống ngon lành, thì bây giờ anh nên cút khỏi mắt tôi.”
“…”
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đen lại.
Người phụ nữ này còn học được cách gây rắc rối vô lý như vậy.
Anh có chút nghiến răng: “Em ghét tôi đến như vậy sao?”
Lương Hạnh nghiêng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ: “Anh nói thử xem? Cho nên… vì tốt cho đứa trẻ, anh đừng làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của tôi.”
“…”
Cuối cùng Triệu Mịch Thanh vẫn không ép buộc cô, mặt lạnh một mình bỏ đi.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Lương Hạnh nhạt dần khi nhìn người đàn ông hoàn toàn biến mất khỏi đám đông, cô nhìn xuống bụng mình, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã không thể che giấu được.
Đứa trẻ, đứa trẻ… dù bây giờ anh có làm tốt thế nào đi chăng nữa, thì điều đó cũng là vì đứa trẻ.
Đứng đó một phút, cô mới xoay người rời đi, nhưng cô hoàn toàn không để ý, cách đó không xa có một bóng người.
Lương Hạnh trở lại phòng bệnh, mẹ Lương kỳ lạ nhìn cô: “Con đi làm cái gì đấy? Sao đến tận bây giờ con mới về?”
“Chỉ đi dạo gần đó thôi.” Cô cười nhạt, vẫn còn đang nghĩ về Triệu Mịch Thanh.
Mẹ Lương nhìn cô một giây, rồi đột nhiên cau mày: “Con sao thế? Có phải trong người khó chịu không?”
Dù sao cũng là con gái ruột của bà, chỉ cần cô có biểu hiện nhỏ thôi thì bà cũng có thể phát hiện ra sự khác thường.
Lương Hạnh sửng sốt một chút, như là giật mình hoàn hồn, cười nhẹ lắc đầu: “Con có thể có chuyện gì chứ ạ? Mẹ đói không? Một lát con sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ nhé.”
“Ăn cái gì mà ăn? Con vừa về cũng đừng lại thêm phiền phức nữa, đợi cô y tá nhỏ mang đến một ít đồ ăn từ nhà ăn bệnh viện là được rồi, con nghỉ ngơi một lát đi.”
Lương Hạnh ngồi ở trên ghế, cúi đầu bĩu môi: “À.”
Cô cảm thấy mẹ cô có chút thần kỳ, giống như có thể nhìn thấy mọi thứ, xem ra về sau cô càng phải cẩn thận hơn.
Đi ra ngoài hơi lâu, Lương Hạnh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, ngồi nghiêng đầu một hồi thì mê man ngủ thiếp đi, mẹ Lương thấy vậy thì không dám quấy rầy mà nhờ cô y tá nhỏ giúp đắp áo cho cô.
Dù sao cũng là bệnh viện tư nhân cao cấp đốt tiền, trong phòng bệnh không chỉ có một người ở, trang trí xa hoa cách âm tốt, Lương Hạnh ngủ một giấc thật thoải mái, khi tỉnh lại, đèn trong phòng đều đã bật sáng.
Dụi đôi mắt ngái ngủ, cô ngáp một cái, ngồi dậy thuận miệng hỏi một tiếng: “Mẹ ơi, mấy giờ rồi?”
Vì mới ngủ dậy nên giọng nói của cô hơi khàn.
“Hiện tại là bảy giờ.” Không phải giọng mẹ Lương trả lời, mà là một giọng nói trầm thấp dễ chịu của một người đàn ông.
Lương Hạnh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Đối diện với ánh đèn trần có chút chói mắt, cô nhìn mấy giây mới thấy rõ, sắc mặt biến hóa không ít: “Triệu Mịch Thanh, sao lại là anh?”
Sao anh lại âm hồn bất tán như vậy.
Trước khi đi ngủ là anh, trong mộng là anh, lúc tỉnh lại cũng là anh.
Người đàn ông đang đứng, chiều cao một mét tám mươi mấy gần như che hết ánh đèn phía trên cô, nhưng cũng làm mờ đi biểu cảm trên gương mặt, khiến người ta chỉ có thể nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Trước đó không phải anh đã nói với em là đêm nay anh sẽ về Tấn Thành sao? Một lát nữa anh sẽ rời đi, anh đến bệnh viện gặp dì.”
“Vậy anh đã gặp chưa? Gặp rồi thì đi đi.”
Lương Hạnh tức giận nói xong, nhấc chăn chuẩn bị xuống giường, dừng lại một lát, cô đột nhiên nhớ tới chẳng phải mình đang ngồi trên ghế sao? Sao cô lại lên giường rồi?
Cô nhìn lên, phát hiện đây hoàn toàn không phải phòng bệnh của mẹ Lương, cô đang nằm trên giường, còn người đàn ông thì đang đứng trước giường.
“Sao, sao tôi lại ở đây?” Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, chỉ vào mình, không thể hiểu được.
Triệu Mịch Thanh cúi người mang giày của cô đến bên giường, nhẹ nhàng nói: “Ngủ trên ghế lâu sẽ không thoải mái, anh bế em đến đây.”
“Vậy, vậy mẹ tôi đâu?” Mẹ cô chỉ nhìn anh bế cô qua đây mà không lên tiếng sao?
Là mẹ ruột cô đó sao?
“Dì ở bên cạnh.” Triệu Mịch Thanh không biết trong lòng cô đang rối bời cái gì, thấy cô còn đang suy nghĩ gì đó, anh dứt khoát ngồi xổm xuống, xỏ giày vào chân cô.
Cái chạm vào chân ấm áp khiến trái tim cô run lên, nhìn xuống bờ vai và tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, lỗ tai cô nóng bừng, cô vội vàng đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi sẽ tự mang.”
Nhanh chóng mang giày vào, gần như sợ phải đối mặt với anh, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng, quay trở lại phòng sát vách.
Cô vẫn không thể tin được, mẹ cô cứ mặc kệ như vậy sao? Bà quên hai người đã ly hôn rồi ư?
Ở phòng bệnh sát vách, mẹ Lương đang cúi đầu ăn cơm, cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, bà nghẹn vì ngạc nhiên, ho rất nhanh.
“Mẹ.” Sắc mặt Lương Hạnh hơi thay đổi, cô bước tới, đưa ly nước cho bà, nhẹ vỗ lưng bà.
Mẹ Lương uống nước xong thì hồi phục lại, cười với cô: “Con tỉnh rồi sao? Mẹ thấy thời gian không còn quá sớm, con về đi, sáng mai con còn phải đi làm, tối nay không phải ở lại đâu.”
Lương Hạnh đến gần bà, giả vờ cúi đầu sửa sang quần áo cho bà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ đừng đánh trống lảng giúp con nhé.”
Mẹ Lương thấy Triệu Mịch Thanh đi vào từ phía sau, mỉm cười gật đầu, sau đó thấp giọng đáp lại: “Người ta đặc biệt chạy đến gặp con, còn sợ con đói mà mua ít đồ ăn, mẹ xấu hổ muốn chết được, thấy con ngủ gục trên ghế, cậu ấy ôm con đi qua bên kia ngủ, làm vậy không có gì là sai cả, mẹ có thể nói gì đây?”
“…”
Lông mày Lương Hạnh giật giật.
Nhỡ đâu anh ấy làm loạn với con ở sát vách mẹ có thấy được không?
Chắc bà cũng đoán được cô đang nghĩ gì, mẹ Lương bĩu môi thì thào: “Nếu cậu ấy muốn làm gì có lỗi với con, cậu ấy còn phải đợi đến sau khi ly hôn sao? Người ta có thể chỉ cảm thấy có lỗi với đứa trẻ, con cũng đừng lòng dạ hẹp hòi quá.”
“…”
Lương Hạnh thật muốn thổ huyết.
Cô lòng dạ hẹp hòi sao? Dù “mẹ quý nhờ con” cô cũng phải vui vẻ sao?