Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 87: Thật không hổ là chị hạnh
Đương nhiên, làm sao cô có thể từ bỏ cơ hội này được, cô liếc mắt ra hiệu với Mục Điệp và Tiểu Trương một cái, hai người hiểu ý đứng dậy một trước một sau bắt đầu mời rượu.
Không đến một giờ, mấy người đã uống đến mức ngã trái ngã phải, gót chân đã đứng không vững, trợ lý trẻ tuổi của bọn họ đã nằm xuống trước.
Thấy cũng đã ổn thỏa, Lương Hạnh đặt phòng ở khách sạn sau đó gọi nhân viên phục vụ tới đưa người đi, sau khi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa mới dẫn Mục Điệp và Tiểu Trương rời đi.
Đứng ở cửa khách sạn, cô hít thở một hơi thật sâu không khí mới mẻ.
Vừa rồi ở bên trong suýt chút nữa đã bị mùi rượu hun chết.
Chỉ có điều chính cô cũng đã uống hết một chén rượu đế, mặc dù không đến mức quá say nhưng gió đêm thổi vào khiến khuôn mặt càng trở nên nóng rực.
"Thật không hổ là chị Hạnh của chúng ra, vừa rồi chị uy phong lắm đó nếu không người đêm nay nằm ở đó chính là chúng ta rồi." Sau khi Tiểu Trương đi ra ngoài lập tức dùng vẻ mặt khâm phục nhìn cô, có lẽ do đã uống chút rượu nên nói chuyện cũng mạnh bạo hơn bình thường rất nhiều.
Lương Hạnh giật giật cổ áo muốn giảm bớt đi sự nóng nực trên người, liếc mắt nhìn Mục Điệp ở bên cạnh sâu xa nói: "Đây cũng không phải công lao của tôi."
Mục Điệp vô tội chớp mắt mấy cái, hắc hắc cười một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi chị Hạnh, lúc ấy tôi sốt ruột quá, nói chuyện không kịp suy nghĩ nên mới nhắc tới Thiệu tổng."
"Không kịp nghĩ mà vẫn có thể nghĩ tới Thiệu tổng à, vậy nếu như kịp nghĩ thì một mình cậu có thể giải quyết được hết nhỉ? Không sợ bị vạch trần ngay tại chỗ à?" Khóe miệng Lương Hạnh giật một cái, cô cũng không có ý định trách cứ anh ta, chỉ là ngoại trừ người nhà thì đây là lần đầu tiên có người nói chuyện liên quan tới cô và Triệu Mịch Thanh, khiến trong lòng cô cảm thấy hơi quái dị.
Mục Điệp ngây ngô cười một tiếng, liên tục gật đầu: "Sợ, nhưng tôi còn tin tưởng vào năng lực ứng biến của chị Hạnh hơn, ở Tấn Thành này người nào ở trong nghề mà không có mấy phần kiêng kị Triệu Mịch Thanh, cũng may anh ấy thật sự có lui tới với Doanh Tín của chúng ta nên cũng không tính là nói dối, cho dù truyền đi cũng không có ảnh hưởng gì."
Nói xong, anh ta còn nghiêng đầu suy tư một chút, giọng điệu chững chạc đàng hoàng nói: "Nếu có cơ hội được gặp Thiệu tổng thì tôi nhất định sẽ phải cảm ơn anh ấy, anh ấy không biết tên tuổi của anh ấy đã giúp chúng ta nhiều như thế nào đâu."
Lương Hạnh bỗng nhiên không nói, chỉ là ánh mắt cô hơi cổ quái nhìn anh ta mấy giây, giống như là thuận miệng hỏi: "Cậu chưa gặp anh ấy à?"
"Chưa đâu, chị Hạnh, lần sau chị tới Long Đằng nhất định phải dẫn tôi đi cùng đấy nhé."
Lương Hạnh còn chưa lên tiếng thì dường như Tiểu Trương đã bị anh ta chọc cười, vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: "Không cần tới Long Đằng cũng được, lần trước chúng tôi còn gặp được Thiệu tổng ở chi nhánh công ty của bọn họ đây, mặt đối mặt, anh có cơ hội cảm ơn rồi."
"..."
Lương Hạnh nhìn hai người, không biết nên trả lời thế nào.
Vừa đúng vào lúc này, điện thoại di động trên người cô lại vang lên, không có tiếng xe đi lại nên tiếng chuông điện thoại càng trở nên vang dội, trực tiếp đánh gãy cuộc nói chuyện của Tiểu Trương và Mục Điệp.
"Chị Hạnh, điện thoại di động của chị kêu kìa." Tiểu Trương theo bản năng nhắc nhở cô.
Lương Hạnh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua dãy số trên đó nhưng không nghe máy, sau đó nói với hai người bọn họ: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về đi."
Nơi xa vừa vặn chạy tới một chiếc xe, đèn xe chói mắt chiếu sáng mấy người.
Mục Điệp chuyển mắt tránh đi, đối diện với khuôn mặt ửng đỏ của Lương Hạnh, đột nhiên nhíu mày lại: "Chị Hạnh, thân thể chỉ không sao chứ?"
Lương Hạnh dùng tay vỗ mặt mình mấy cái, lắc đầu: "Tôi uống một chén, không sao, đi về nghỉ một chút là được rồi."
Dù sao cũng là rượu đế chất lượng cao nên chắc chắn là không thoải mái rồi.
"Nhưng mặt chị rất đỏ... Có phải bị sốt rồi hay không?" Môi cũng giống như nhuộm máu, một chén rượu cũng không thể tới mức này được, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên cô uống rượu.
Trên mặt Mục Điệp lộ ra một tia lo lắng, bỗng nhiên anh ta đưa tay sờ lên trên trán của cô, lúc cô còn chưa kịp có phản ứng thì đã rút tay về, nặng nề nói: "Chị vừa uống rượu nên không cảm nhận được, trở về vẫn phải xem một chút đi."
"Tôi không sao, tự nhiên phát sốt không có nguyên nhân làm sao được." Lương Hạnh cười cười, đi đến ven đường đón xe.