Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
8.
Ngày chính thức bắt đầu quay là một buổi chiều bình thường.
Bên ngoài mưa phùn bay lất phất.
Tôi đang luyện tập điệu nhảy mới nhất để comeback với tư cách ca sĩ solo vào tháng ba.
Lặp đi lặp lại từng động tác theo tiếng nhạc cả một buổi chiều.
Quay suốt mấy tiếng cũng chỉ có từng đó, chán như vậy chả biết có ai muốn xem không nữa.
Nhưng ngẫm lại, hầu hết mọi người xem chương trình là vì Trần Tứ nên cũng không để ý đến tôi làm gì.
Chậc, tôi nên tập trung nhảy hết mình thôi.
Mệt thì mệt, nhưng cường độ luyện tập này chả là gì so với khi tôi còn ở nước ngoài.
Lắc lư theo điệu nhạc, càng nhảy lại càng thấy rõ những thứ ban đầu chính mình chịu bao nhiêu cay đắng để níu kéo.
Sao tôi lại phải từ bỏ bản thân mình chỉ để vui lòng một tên đàn ông nhỉ?
“Chị Thi này, em về trước nhé.”
Khi trợ lý bước vào thì trời cũng đã chập tối.
Cameraman theo chúng tôi lên xe bảo mẫu.
Vào thời điểm này, studio sẽ mở cửa để khách mời thường trú vào.
Tôi lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ nhìn thoáng qua đoạn phim có nhiều lượt xem nhất.
Có bốn khách mời thường trú.
MC, An Khả Ngưỡng, một nữ diễn viên gạo cội và thành viên trong nhóm Trần Tứ.
Có lẽ vì An Khả Ngưỡng hiếm khi tham gia chương trình truyền hình thực tế nên ống kính cứ mãi lia thẳng vào mặt hắn ta, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
Hắn chào hỏi một cách lịch sự.
MC hỏi hắn: "Anh nghĩ thế nào về mọi người?"
“Khá tốt.”
—— Một vài người có kỹ năng diễn xuất tốt, cũng tương đối giỏi giả vờ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, những gì Trần Tứ phát biểu trong cuộc phỏng vấn nọ lại hiện lên trong đầu tôi.
“Chị Thi, chúng ta đến rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà tim đập thình thịch.
Toà chung cư này ở cùng một khu với biệt thự lưng chừng núi trước đây của tôi và An Khả Ngưỡng.
Hai nơi chỉ cách nhau vài trăm mét.
Hơ hơ, ai chọn mà khéo thế nhờ.
Sau khi xuống xe, cameraman chỉ đi theo đến cửa.
Cũng đúng thôi, bởi vì trong căn hộ có hàng trăm camera đang theo dõi từng cử chỉ của tôi.
Nơi mà chương trình đã chuẩn bị là một căn hộ trên tầng 27. Bật đèn lên, căn hộ trống huơ trống hoác.
Ủa rồi đồ nội thất cất đâu hết mà còn có le que vài thứ vậy???
Cũng đã 12 giờ khuya rồi nhưng Trần Tứ vẫn chưa kết thúc lịch trình.
Tôi đi quanh tầng trệt kiểm tra thử, phòng ngủ thậm chí không có nổi cái giường chứ đừng nói tới chăn với gối. Trời ơi, cứu tui, cứu tui, trời ơi chết tui trời ơi!!
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một số đồ vệ sinh cá nhân đơn giản và một ít album chất đống trong góc.
Tôi ngồi trên sofa bed trong phòng khách và chọn đại một album để nghe.
*Sofa Bed hay còn gọi là giường sofa chính là sản phẩm nội thất thông minh tích hợp được cả 2 tính năng là giường và ghế Sofa trong cùng một sản phẩm.
Nhạc dạo vang vọng trong phòng khách trống trải.
Bên ngoài cửa sổ là ánh đèn rực rỡ muôn màu nhấp nháy giữa màn đêm.
Đây là bài hát của Trần Tứ.
Tiếng hát của cậu ta vừa cất lên đã như tiếng sấm xé rách màn mưa giữa đêm, mạnh mẽ và dữ dội. Nó cuốn lấy tôi như muốn dìm tôi đắm chìm vào biển cả.
Cạch, cửa mở ra, cậu ta bước vào.
Tôi chột dạ vội vàng tắt nhạc.
Khi quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ta nhìn tôi chằm chằm.
Theo kịch bản, chúng tôi nên bày tỏ sự ngạc nhiên rồi ngại ngùng chào hỏi khách sáo với nhau.
Tiếp đến là không chịu được sự cám dỗ rồi dần dần phát triển tình cảm.
Tôi đã bao lần nghĩ đến cảnh tượng gặp lại cậu ta ở một lúc nào đó —— Liệu chúng tôi sẽ so tài hay tôi chúc phúc cậu ấy ở Lễ trao giải Âm nhạc?
Nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng được, khi gặp lại, câu đầu tiên cậu ta nói với tôi lại là:
"Muốn ngủ giường nào?"
Giọng điệu quen thuộc và tự nhiên hệt như...tôi đã từng ngủ cùng cậu ta nhiều lần rồi vậy.
Tôi nhìn vào chiếc sofa bed trơ trọi giữa phòng khách trống rỗng.
Chỉ có một cái giường!
Gì mà ngủ giường nào chứ!?
Sao tên oắt này lại không đi theo kịch bản chút nào vậy!
"Chỉ... Chỉ có cái giường này thôi."
Tôi muốn giải thích, nhưng chợt nhận ra có gì đó hơi sai sai.
Nghe như kiểu tôi đang gợi ý cho người nào đó làm cái gì đó vậy.
Tôi hốt hoảng bổ sung: "Trong phòng ngủ không có giường, chỉ có giường lớn trong phòng khách."
Sao càng nói càng đen tối vậy trời ơi.
Đâu phải tại tôi cố ý không mua giường đâu!
Ủa mà khoan, sao lại nhắc đến giường vậy chứ!
Tôi đang lo lắng cái gì dẫyy!
Tần Thi ơi là Tần Thi, mày bình tĩnh đi nào.
Cậu ta nhỏ hơn mày mà, cùng lắm cứ tưởng tượng như có thêm thằng em là được rồi.
Em trai thôi mà, sợ gì chứ.
Tôi thay đổi giọng điệu, liếc nhìn chiếc camera gần nhất.
"Để chị gọi trợ lý mang thêm chăn bông tới trải ra sàn rồi nằm lên đó ngủ là được"
"Khuya rồi, chị đừng bóc lột trợ lý nhỏ nhà chị chứ.” Đuôi lông mày anh ta nhướng lên, "Đi cửa hàng tiện lợi gần đây xem thử một chút đi."
Ủa rồi cửa hàng tiện lợi nào bán chăn?
Chúng tôi nối đuôi nhau đi trên con phố yên tĩnh, cái bóng lúc thì chồng chéo lên nhau, lúc thì lại tách rời.
Cameraman vẫn đi theo cách đó không xa.
Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của Oden*.
*Oden: là món ăn truyền thống Nhật Bản. Có thể hiểu nôm na Oden là những xiên thịt, cá, rau, củ,… được ninh nhừ trong nước lẩu. Tuỳ vùng miền mà gia vị có thể khác nhau đôi chút.
Trần Tứ mua phần cho cameraman rồi đưa cho tôi một phần khác.
Trùng hợp thật, đây đều là những món tôi thích.
"Chị không ăn đâu, gần đây chị muốn giảm cân."
Tôi thuộc tuýp người hít không khí thôi cũng mập.
Ngoại trừ lúc làm thực tập sinh ở nước ngoài, sợ bản thân không vượt qua nổi áp lực của việc huấn luyện kham khổ nên nửa đêm chạy ra ngoài mua đồ ăn thì nhiều năm nay tôi rất hiếm khi ăn khuya.
Trần Tứ cũng chẳng ép tôi, cậu lấy phần của tôi rồi tự mình ăn sạch.
Coi bộ hôm nay cậu ta bận đến mức không có thời gian ăn tối.
Cậu ta ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất đi phong độ.
"Cửa hàng tiện lợi gần ga đại học Hongik*." Cậu ta ta đột nhiên lên tiếng, "GS25."
* Trường Đại học Hongik (được gọi ngắn gọn là "Hongdae"; Hán-Việt: Hoằng ích Đại học giáo) là một trường đại học tư thục ở Mapo-gu, trung tâm thành phố Seoul Hàn Quốc.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đó là nơi mà tôi thường xuyên ghé vào mua đồ ăn nhất.
"Lúc ấy tôi đang đi mua Oden thì thấy một nữ sinh đứng ở cửa vừa ăn vừa khóc, dùng tiếng Trung gọi điện thoại cho mẹ nói ‘quá mệt mỏi, thật muốn về nhà.’’
"Sau đó mẹ cô ấy nói, vậy con về nhà đi, đừng luyện nữa. Cô ấy cứng rắn đáp rằng không được, cô ấy rất muốn hát mở màn tại Lễ trao giải âm nhạc, dù vất vả thế nào cũng có thể cắn răng vượt qua.”
Cậu ta dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ra một đoạn quá khứ mà ngay cả bản thân tôi cũng sắp quên mất.
Tôi sửng sốt nhìn cậu ta.
Nửa năm sau cuộc gọi với mẹ, cuối cùng tôi cũng có cơ hội được debut.
Mà cũng cuối năm đó, Trần Tứ trở thành người Trung Quốc đầu tiên được diễn solo mở màn cho buổi lễ trao giải.
"Chị đoán xem sau này cô ấy thế nào?”
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt tôi hơi tối lại. Sau đó, cô ấy rời nhóm, về nước để kết hôn.
Mất nửa ngày mà tôi vẫn chẳng thốt nổi nên lời.
Đây là lý do tại sao cậu ta đồng ý cho tôi tham gia chương trình hẹn hò ư?
Khiến tôi phải đối mặt với lựa chọn n.g.u ngốc nhất đời mình?
Nụ cười của cậu ta tắt ngúm, không nhìn tôi nữa: "Đi thôi, đi tìm chăn bông."
"Tối rồi, tìm đâu ra?”
Tôi thuận tay cầm một chai nước khoáng, đi đến quầy thu ngân để trả tiền.
"Nhà chị không phải ở gần đây sao?"
Tim tôi đập thình thịch.
Làm sao cậu ta biết?
“Không... Không phải, tôi làm gì có nhà ở đây!”
Tôi phủ nhận, tránh né ánh mắt của cậu ta rồi đặt chai nước khoáng lên quầy thu ngân để thanh toán.
Đúng lúc nhân viên vừa thay ca xong, cô bé vừa cúi đầu buộc tạp dề, vừa vội vàng đi ra.
"Hai tệ rưỡi, để em quét cho chị.”
Lúc ngẩng đầu lên, cô bé nhận ra tôi rồi nhìn thêm hai lần.
Cô bé đảo mắt sang Trần Tứ phía sau tôi, hai mắt trợn to, đỏ mặt, thậm chí còn bấm nhầm phím tính tiền mấy lần.
"Lần sau anh cần cái gì thì cứ để bên em trực tiếp giao đến cho anh là được ạ.” Cô bé lắp bắp
Nghe vậy, Trần Tứ nhướng mày nhìn tôi: "Không ở đây sao?”