Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho đến khi, cô đi đến chỗ khách sạn mà Hải Lan Nói, mới thật sự cảm thấy thế giới nguyên lai* lại nhỏ như vậy.
*原来(yuánlái) - hóa ra, thì ra
Tề Duyệt đang đứng ở dưới tầng một của khách sạn đứng chờ thang máy, thang máy từ tầng phụ bãi đỗ xe đi lên. “Đinh” một tiếng, thang máy mở ra, phía bên trong thang máy có bốn đến năm người. Nhưng làm người ta chú ý, ghé mắt nhìn nhất, chính là người đang đứng ở giữa trung tâm thang máy. Vóc người cao ráo, thon dài, cùng bộ âu phục đen thẳng tắp như nam thần bước ra từ trong các bộ phim thần tượng Hàn Quốc. Ngũ quan* khắc sâu ánh mắt người nhìn, diện mạo hắn cực kỳ có tính xâm lược người khác, nhưng đồng thời cũng cực kỳ thu hút ánh nhìn phái nữ. Hai trạng thái cực đoan của người này cùng tồn tại, khiến người ta phải thay đổi cái nhìn về tiêu chuẩn nhan sắc.
*五官(wǔguān) - ngũ quan-(năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình); thường chỉ các khí quan trên mặt
Hoàn toàn là thuộc loại đóa hoa cấm dục – cao lãnh.
Mà đóa hoa cấm dục – cao lãnh ấy không ai khác chính là chồng trước của Tề Duyệt – Thẩm Mục Thâm.
Thời điểm lúc đang nhìn Tề Duyệt, môi mỏng Thẩm Mục Thâm nổi lên độ cong sắc bén khó phát hiện, ngay cả ánh mắt cũng trở nên khác thường.
Trong nháy mắt đó, Tề Duyệt cảm thấy như có vô số con dao từ thang máy hướng đến cô phóng tới, tự hồ như muốn nói: Cô chịu ngàn đao không hết tội.
Thẩm Mục Thâm, không ai khác cũng chính là chồng trước của Tề Duyệt. Con người này gian thương xảo trá lòng dạ đen tối, một nhân vật phản diện chính hiệu. Cùng nam chính đấu trí, đấu dũng, cuối cùng đi lên con đường phạm pháp, trái pháp luật không lối thoát.
Đại khái có lẽ ở cửa thang máy thất thần quá lâu mà không có đi vào, người bên trong liền thúc giục nói: “Cô gái, rốt cuộc cô có vào hay không?”.
Ở đây, tùy thời (gian) có khả năng bị người chồng trước này trả thù, có trời mới biết Tề Duyệt có bao nhiêu kinh hoảng*. Cho nên sau một phút lúng túng, cô lui về phía sau một bước, tỏ rõ lập trường của mình.
*Kinh hãi + hoảng sợ
Nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Mục Thâm, cô có thể nhận ra ý tứ của hắn: Cô không xứng đi chung thang máy với hắn, cô già nên đi trước tiên.
Trong thang máy, Tống thư ký đứng bên cạnh Thẩm Mục Thâm, thấy vợ trước của ông chủ lui về phía sau một bước, không vào thang máy. Để hóa giải bầu không khí xấu hổ, lúng túng này, anh ta rất thiện ý giúp nhấn nút thang máy.
Cho đến khi đi ra khỏi thang máy, Tống thư ký bên cạnh Thẩm Mục Thâm bèn nói: “Ông chủ, hôm nay phu nhân…”.
Nghe được hai chữ “phu nhân”, Thẩm Mục Thâm nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, có vài phần sát ý, nhưng năng lực của Tống thư ký dường như đã quen với việc nhìn mặt đoán chương trình của ông chủ từ trước đến nay, trong nháy mắt bèn sửa miệng nói: “Hôm nay Tề tiểu thư mới chuyển ra bên ngoài biệt thự, trừ bỏ một ít quần áo cùng dụng cụ vẽ tranh linh tinh, cái gì đáng giá cũng không mang đi. Tôi còn nghe quản gia nói, ngay cả tiền để trên mặt bàn, Tề tiểu thư cũng trực tiếp lướt qua."
“Chuyện của cô ta về sau không còn bất kì quan hệ nào với tôi.” Thẩm Mục Thâm giọng hơi trầm xuống, còn lộ ra một chút ý lạnh, tựa hồ không muốn nghe đến cái tên Tề Duyệt này.
“Vậy ông chủ, có cần cho người điều tra nơi Tề tiểu thư dọn đến không ạ?”.
Thẩm Mục Thâm dừng bước chân, ghé mắt nhìn về phía Tống thư ký: “Chẳng lẽ Tống thư ký coi lời nói lúc nãy của tôi là vô nghĩa?."
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua, so với ánh mắt khi nãy thậm chí còn âm mấy độ. Đại khái trong ánh mắt ông chủ có ý định gϊếŧ người quá mãnh liệt, Tống thư ký chém như đinh đóng cột nói: “Sau này tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện của Tề tiểu thư nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm mới rút lui ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Theo sau lưng, Tống thư ký lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, làm sao đến cấp trên của hắn một ngày vợ chồng giống như kết hạ trăm ngày kẻ thù giống nhau vậy.
(Tống thư ký: Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không dám nói
ʕ´• ᴥ•̥'ʔ)
~Hết chương 1~