Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Packha03
Sau khi nói chuyện xong, Tề Duyệt cũng bình tĩnh trở lại. Anh cho rằng cô dễ dàng đánh lạc hướng vậy sao?
"Anh không đi xuống à?" Tề Duyệt nghiêng mặt, híp mắt nhìn Thẩm Mục Thâm.
Nói lật mặt là lật mặt, Tề Duyệt cũng học được nét "tinh tuý" này từ Thẩm Mục Thâm.
Tay như cũ bị anh nắm chặt gắt gao như kìm sắt, vô luận cô dùng sức thế nào cũng không lay chuyển được.
"Em cũng không cần thiết phải hẹp hòi như vậy. Giường này hai mét, đủ cho hai người nằm."
"...Anh mới keo kiệt, rõ ràng anh biết tôi đang nói cái gì. Đừng giả bộ với tôi." Tề Duyệt giật tay chính mình, ám chỉ anh buông tay ra.
Tề Duyệt cảm thấy đây mới chính là nguyên nhân chính anh tỏ tình với cô. Lúc trước ít nhất anh còn che giấu "lòng lang dạ thú" của mình. Nhưng hiện tại đã biết mặt nhau, anh thật sự không còn chỗ nào cố kỵ.
Packha: Thâm gớt liêm sỉ mode on rồi mọi người ạ =))))
Không ngờ khóe miệng Thẩm Mục Thâm hơi cong, quay đầu lại, hai mắt nhắm chặt, tư thế ngủ rất đoan chính, nhưng lời nói ra lại làm người ta tức đến hộc máu.
"Trừ khi em chờ anh ngủ, lúc đó tay được nới lỏng thì em rút tay ra. Đương nhiên trong quá trình ấy em phải dè dặt cẩn trọng, không đánh thức anh dậy."
Tề Duyệt: "....?"
Một bộ dáng kiên quyết không xuống giường, sẽ không buông tay, rõ ràng chính là hành vi vô lại.
Tề Duyệt không còn lời nào đáp trả được.
Để cho bản thân hai phút bình tĩnh lại, sau đó ngữ điệu mềm nhẹ nói: "Anh nằm ở đây, tôi không thể nào ngủ được. Tôi còn là phụ nữ mang thai đấy."
Cứng rắn không được, chỉ có thể mềm mỏng.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, dường như thật sự mệt mỏi, tiếng nói cũng dần dần trở nên chậm chạp: "Anh nằm ở trên sofa cũng không ngủ được. Cả hai bên cố chịu đựng, ngày mai có thể trở về rồi."
-
Mềm mỏng như vậy mà vẫn không được, Tề Duyệt nhìn trần nhà, nhất thời không còn cách nào khác.
"Vậy được rồi, anh nới lỏng tay cho tôi được rồi chứ?" Độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến, khiến cho tim cô đập có chút hỗn loạn.
Cùng nhau nằm trên một chiếc giường đã xem như thân mật rồi, đôi khi hoàn cảnh ép buộc cũng hiểu được. Nhưng không chỉ nằm cùng nhau, mà mười đầu ngón tay còn đan nhau vào nhau, thân mật đến như vậy!!!
Quan hệ của hai người còn chưa đến mức thân thiết như vậy.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước không có phản ứng.
"Được...Tôi không đuổi anh xuống giường. Tôi cũng không xuống giường, nhưng điều đầu tiên chính là anh mau buông tay ra!". Tề Duyệt bị buộc nhường một bước.
Lỡ như cô đuổi anh xuống giường, sau nửa đêm anh lại bò lên giường, chẳng phải sẽ hù chết cô sao. Nếu cô ngủ ở ghế sofa, Thẩm Mục Thâm có lẽ sẽ không vui vẻ gì.
Còn nữa, cô hiện tại cũng không nên làm người ta chú ý đến, cho nên cô ra ngoài ngủ là chuyện không thể nào.
Cho nên, anh ta cũng chỉ có thể mặt dày mặt dạn, khiến cô thỏa hiệp.
Kế hoạch đạt được.
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ mỉm cười, hiện lên một tia đắc ý.
Buông lỏng bàn tay, thành thật nằm bên cạnh Tề Duyệt, ở giữa hai người để ra một khoảng trống.
Hiện tại an phận so với động tay động chân là hành động sáng suốt hơn nhiều. Dù sao nếu chọc giận Tề Duyệt, lần sau khó có thể nằm cùng một giường với cô.
-
Sáng sớm bình minh ban mai, ánh nắng từ rèm cửa sổ len lỏi vào phòng, khiến căn phòng trở nên bừng sáng.
Từ nửa đêm tối hôm qua cho đến sáng này, Thẩm Mục Thâm đứng dậy tắt đèn. Đương nhiên sau khi tắt đèn, nhìn Tề Duyệt hồi lâu.
Điều này đương nhiên Tề Duyệt không biết, trước nửa đêm cô không ngủ được, dù sao bên người cũng có một "con sủng vật" to như vậy.
Đúng vậy, Tề Duyệt tự thôi miên bản thân mình rằng, người nằm bên cạnh chính là một con chó lớn. =)))
Chóp mũi hơi nhột, dường như có sợi lông quét qua, khoé mắt hơi nhăn lại, chậm rãi mở mắt, sau đó...
Không sai biệt lắm cùng Thẩm Mục Thâm mặt đối mặt.
Thẩm Mục Thâm đang gối đầu cánh tay nằm nghiêng bên cạnh, tóc có chút loạn. Có lẽ tối hôm qua ngủ với cô vô cùng tốt, cho nên đối với Tề Duyệt khẽ mỉm cười, giọng nói vui vẻ: "Năm mới vui vẻ."
-
Nói thật, lần đầu tiên nhìn Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt bị dọa một trận. Chỉ là buổi sáng cô phản ứng chậm, chờ phản ứng lại, kinh hãi trong nháy mắt cũng trôi qua.
Cho anh một ánh mắt xem thường, trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Ngày đầu của năm mới, tuyệt đối cô không thể có gì xảy ra sai sót.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm gia từ già đến trẻ đều đã ở phòng ăn dùng bữa sáng. Thấy Tề Duyệt đi tới cùng với Thẩm Mục Thâm, Thẩm lão gia cười nói: "Ngày hôm qua ngủ có ngon hay không?"
Tâm trạng vui vẻ, Thẩm Mục Thâm thay Tề Duyệt kéo kế ra, khóe miệng khẽ nhếch trả lời: "Cũng được."
Xem ý cười này, dường như không đơn giản như vậy.
Mọi người đều nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Mồng một đầu năm mới, mọi người đều biết tính tình Thẩm lão gia, cho nên không có trường hợp giương đao đấu kiếm. Một buổi sáng trôi qua trong không khí hoà hợp.
Các trưởng bối sẽ chuẩn bị hồng bao cho các vãn bối. Làm vãn bối "nhỏ nhất" của Thẩm gia, Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đều nhận được hồng bao người Thẩm gia. Sau khi trở về phòng, Thẩm Mục Thâm trực tiếp đưa hồng bao cho Tề Duyệt.
"Anh đưa cho tôi làm gì?"
Thẩm Mục Thâm đổi quần áo, dường như chuẩn bị rời nhà cũ Thẩm gia.
Liếc mắt nhìn Tề Duyệt, không có hứng thú nói: "Mấy thứ này không cần thiết với anh, cũng không cần phí tâm tư trí óc với mấy người đó. Nếu em không muốn nhìn anh trực tiếp ném vào thùng rác thì cầm lấy."
Lúc trước Thẩm Mục Thâm luôn nói nếu cô không cần thì cứ việc ném đi, bởi vì anh đoán được, cô sẽ không ném đi.
Mà hiện tại anh nói, nếu cô không nhận sẽ trực tiếp ném thùng rác. Điểm này quả thật Tề Duyệt tin là sự thật.
"Hồng bao có nghĩa là may mắn, anh tự cầm đi." Tề Duyệt đem năm hồng bao bỏ vào trong giá treo quần áo, lên áo dài của Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm mặc comple, nhìn về phía Tề Duyệt: "Mặc dù không thể sống thiếu tiền nhưng không thể sống bằng tiền. Nhưng cái giá phải trả cho những gì mình kiếm được, và..." Nhìn nhìn hồng bao trong túi áo bản thân, "Mặt cười, nhưng lòng dạ đen tối do người khác tặng."
Tề Duyệt trầm mặc, thứ Thẩm Mục Thâm để ý chính là ai tặng.
Đem năm bao lì xì đem ra, cẩn thận phân biệt một hồi, rút trong đó ra ba cái lì xì, để lại hai cái, sau đó nhét vào trong túi.
"It nhân anh cũng giữ lại cái của mẹ và ông nội." Sau đó giơ tay lên sáu cái hồng bao, mang theo ý cười nhàn nhạt, "Những cái còn lại coi như năm mới làm chuyện tốt cho người khác."
Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhíu mày, lập tức lộ ra một chút ý cười.
"Em tính toán định làm chuyện tốt như thế nào?"
Ý cười Tề Duyệt càng sâu: "Vậy phải xem trong này rốt cuộc có bao nhiêu tiền."
Tuy rằng Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh, còn có Thẩm lão phu nhân rắp tâm hãm hại người khác, nhưng ngoài mặt từ trước đến nay diễn không tồi.
Tề Duyệt mở ra sáu cái hồng mai, cộng lại ít nhất cũng hơn một vạn (~35triệu).
Thẩm Mục Thâm chất vấn: "Chỉ có chút tiền này, em định đi giúp người nghèo à?"
Tề Duyệt trừng mắt: "Đương nhiên không phải."
Nghe được Tề Duyệt nói không phải, tâm trạng Thẩm Mục Thâm cũng tốt lên.
Hơi sửa sang lại quần áo, Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm bước ra cửa. Trước khi rời đi, Thẩm Mục Thâm nói cho người hầu, buổi tối sẽ trở về dùng cơm.
Thẩm Mục Thâm lái xe đến nơi dựa theo lời Tề Duyệt nói. Đó là...Một cửa hàng tiện lợi?
"Nơi này, là nơi trước kia tôi ở." Tề Duyệt cởi bỏ dây an toàn, bước xuống xe. Nhìn hoàn cảnh bốn phía, cảm giác quen thuộc ùa vào trong tâm trí.
Sau hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô quay trở lại nơi này, tâm tình có chút phức tạp.
Cô cũng không có nói rõ ràng với Thẩm Mục Thâm, chỗ này cũng chính là nơi cô sống ở thế giới hiện thực.
Căn phòng tiểu khu có chút cũ kỹ, không chút nào ảnh hưởng đến niềm vui đón năm mới. Trong tiểu khu, trẻ con cầm đồ chơi, hồng bao chạy tới chạy lui, còn có đứa nhỏ cầm pháo hoa nhỏ đã cháy hết.
Tề Duyệt hoài niệm những năm tháng học đại học, sau khi công tác, cũng rất ít khi cô quay trở lại đây. Cho nên rất nhiều người trong tiểu khu cô đều không nhớ rõ.
Vào cửa hàng tiện lợi, cũng có mấy đứa trẻ con từ bên trong đi ra. Chủ cửa hàng tiện lợi là một bác gái trung niên. Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy Tề Duyệt, đầu tiên là sửng sốt một chút, lại cẩn thận nhìn lại vài lần, lộ ra kinh hỉ.
"Tề Duyệt, là cháu à?"
Tề Duyệt sững sờ, cửa hàng tiện lợi giống nhau y đúc, bà chủ cửa hàng cũng là người hoà ái, dễ gần.
Ánh mắt của bà chủ cửa hàng tiện lợi dừng lại trên người Tề Duyệt, sau đó nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, nụ cười càng sâu, "Mang chồng cháu về nhà ra mắt đó à?"
Bởi vì Tề Duyệt đáp lại, biểu cảm trên mặt Thẩm Mục Thâm không nén nổi vui mừng.
Cuối cùng Tề Duyệt đem toàn bộ tiền trong hồng bao lấy ra đưa cho bà chủ cửa hàng, kêu bác ấy chuẩn bị một ít kẹo và các loại bánh. Phân phát đến cho những đứa trẻ và người già ở gần đây.
Từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, Thẩm Mục Thâm khẽ cười một tiếng.
"Đây là chuyện tốt mà em nói?"
Tề Duyệt cười cười, không phủ nhận.
Làm xong chuyện đó, Tề Duyệt không có lập tức rời đi, mà đi vào trong tiểu khu. Có mấy gương mặt thân quen ra tiếp đón, Tề Duyệt cũng chào lại mọi người.
Cảnh vật ở đây, khắp nơi đều lộ ra cảm giác quen thuộc, thật giống như... Cô thật sự đã trở về thế giới hiện tại.
Cho tới nay, cô đều không có quay trở lại chỗ này, bởi vì trong tiềm thức của cô cho rằng, đây không phải là nhà của cô.
Một góc nhỏ trong tim dường như có gì đó rung động.
Đi đến một căn phòng tầng bốn của toà nhà B.
"Đây, là nơi em đã từng ở?"
Thẩm Mục Thâm lúc trước điều tra qua Tề Duyệt, nhưng không có cẩn thận nhìn xem địa chỉ nhà Tề Duyệt.
Tề Duyệt gật đầu, sau đó đứng ở cửa, kiễng mũi chân, đưa tay sờ lên cánh cửa. Có lẽ đã rất lâu không có ai ở, một tầng bụi phủ lên, nhưng Tề Duyệt vẫn cảm nhận được nó.
Là chìa khoá.
Đem chìa khoá lấy xuống, tay cô cũng bẩn, mà chìa khoá cũng dính đầy tro bụi.
Tề Duyệt nhìn chìa khoá ngẩn người.
Không cùng một thế giới, nhưng chìa khoá vẫn ở chỗ đấy.
Là cô tự mình hoàn thiện sao?
Thẩm Mục Thâm lên tiếng nhắc nhở, "Em muốn đi vào sao?"
Tề Duyệt vẫn quyết định mở cửa, vừa mở cửa ra, bụi mù mịt bốc lên, kèm theo đó là mùi ẩm mốc. Dường như đã rất lâu rồi không có người đặt chân đến đây.
"Tề Duyệt" vào Thẩm gia đã là chuyện của ba năm trước, tự nhiên căn phòng này ba năm nay cũng không ai động đến.
Hai người xua đi khói bụi, Tề Duyệt "khụ" mấy tiếng, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Nếu anh ngại bẩn cũng đừng đi vào, tôi chỉ vào liếc nhìn một cái". Đã đứng ở ngoài cửa, cô vẫn muốn đi vào nhìn một chút.
Thẩm Mục Thâm không để ý đến Tề Duyệt, đi bên cạnh cô cùng đi vào, nhàn nhạt nói: "Sau Tết Nguyên Đán, anh sẽ tìm người thường xuyên đến quét dọn."
Tề Duyệt sững sờ, trong đầu có cảm giác không thể giải thích được, nhưng cô không cự tuyệt.
Đi vào trong "nhà", Tề Duyệt bịt mũi và miệng, ánh mắt rơi xuống bài trí bên trong.
Nội tâm thương cảm không nói lên lời.
Nhìn đếm phòng khác, ảnh gia đình bị tro bụi bao trùm. Thấy được cảnh này, cô không kìm được, nước mắt rơi trên má.
Không hề có một chút sai biệt nào.
Thẩm Mục Thâm nhìn thấy cảnh này, xoay người lại, lúc nhìn thấy Tề Duyệt khóc. Sau khi sửng sốt một chút, lập tức nhìn theo tầm mắt của Tề Duyệt, rốt cuộc anh cũng minh bạch.
Đi tới phía sau Tề Duyệt, vươn tay, ôm lấy bả vai Tề Duyệt, nhẹ nhàng vỗ, giống như là đang an ủi cô.
Tề Duyệt quay đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
Năm mới là ngày đoàn tụ gia đình, cô nhớ nhà, nhưng cha mẹ cô chết nhiều năm đã không còn.
Một lúc sau, điện thoại của Thẩm Mục Thâm vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi hơi nheo mắt lại.
Là người bên nhà cũ gọi tới.
Suy nghĩ một hồi, trực tiếp cúp mắt.
Anh có loại dự cảm, một loại dự cảm chẳng lành.
~ Hết chương 54 ~