Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Packha03
Thẩm Mục Thâm và Lăng Việt liên thủ, một khi hai người đó động tay, không chỉ có tốc độ, mà hiệu quả cũng kinh người.
Vốn dĩ Tề Duyệt còn đang suy nghĩ Thẩm Mục Thâm kêu Lăng Việt câu dẫn Tề Noãn là giết gà dọa khỉ. Nhưng hiện tại xem ra, mục đích của anh không chỉ là đối phó với Tề Noãn mà còn mượn tay Tề Noãn đối phó với Lục Tuyển.
Người làm chính trị, thứ kiêng kị nhất chính là tin đồn.
Thoạt nhìn qua Thẩm Mục Thâm đánh đổ Lục Tuyển vô cùng dễ dàng. Nhưng thứ Thẩm Mục Thâm nhìn trúng chính là sự tin tin và kiêu ngạo kia của Lục Tuyển.
Cho nên lúc này, Lục Tuyển như cá mắc câu.
Buổi tối hôm ấy Tề Noãn nguỵ trang, có người quay được video clip. Mở đầu chính bóng lưng người đàn ông từ trong khách sạn đi ra, sau đó Tề Noãn cũng đuổi theo người đàn ông đó. Một bên đuổi theo, một bên lớn tiếng giải thích, "Anh nghe em giải thích, em với anh ấy thật sự chỉ là bạn bè bình thường, thật sự không có quan hệ gì cả."
Bóng lưng của người đàn ông, Tề Duyệt cẩn thận nhìn vài lần, sau đó quay sang hỏi Hải Lan. Hỏi cô nàng đó có phải là Lăng Việt hay không, Hải Lan nhìn hồi lâu, sau đó "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục trêu đùa đứa nhỏ.
Không ngờ là thật nha, sau khi Tề Duyệt cẩn thận nhìn vài lần, sau đó những người quay phim lén lút đi vào phòng riêng chụp ảnh. Mới chỉ chụp được bóng lưng của người đàn ông, liền bị tiếng hét của người phục vụ làm giật mình.
"Nơi này không thể tùy tiện chụp ảnh, mấy người không biết sao?!"
Tổng cộng video clip hơn mười giây, đoán chừng là quay vô cùng vội vàng, nhưng khuôn mặt của Tề Noãn vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là do Thẩm Mục Thâm làm, anh không có khả năng làm chuyện phiền toái này.
Dù sao khi video clip này được đăng tải, dù Lăng Việt hay Lục Tuyển đều gặp nguy hiểm. Nếu quả thật là anh cho người làm sáng tỏ, không phải là chính diện xung đột với Lục Tuyển và Lăng Việt sao.
Tuy nhiên lúc trước anh và Lăng Việt cũng không thiếu những xung đột chính diện. Nhưng hiện tại tốt xấu gì cũng có chuyện Thẩm thị lúc trước. Hiện tại công ty vừa mới bước đầu có khởi sắc, anh cũng sẽ không cuồng vọng đến mức để cho bản thân bị hai ông lớn chèn ép.
Cho nên có thể nói chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp. Có lẽ trước đó không lâu Tề Noãn mới ở trên mạng Hot một phen. Thời điểm ở khách sạn bị người ta nhận ra, đồng thời còn quay lại được video clip này.
Chuyện này không có gì là không có khả năng.
Tề Noãn trước đó không lâu mới ở trên mạng giải thích cô ta và Lục Tuấn không có quan hệ gì cả. Hiện tại video clip này được truyền ran ngay tại thời điểm mấu chốt, có thể nghĩ tới hiện tại có bao nhiêu người đang mắng chửi cô ta.
Bên này cũng với đại minh tinh mập mờ không rõ ràng, bên kia lại một chân đạp hai thuyền, cặn bã tra nữ không thể nghi ngờ.
Sau khi chuyện này được truyền đi, lại không có cố ý áp chế, mà liên tục được đào lên. Có lẽ Lục Tuấn cũng biết bản thân bị lợi dụng, cho nên cả hai bên đều không có tính toán đi hỗ trợ.
Tề Noãn không đủ thông minh đi tính kế người khác, tính kế người khác không thành, ngược lại bản thân lại tự tính kế chính mình.
Nam chính và nhân vật phản diện không đứng về phía cô ta, hào quang nữ chính còn mới lạ.
Dựa theo tuyến thời gian ban đầu, Tề Duyệt cũng nhớ được đại khái, thời điểm Thẩm Mục Thâm bị phán ngồi tù, cơ bản nội dung cuốn tiểu thuyết cũng sắp kết thúc.
Sau chuyện của Tề Noãn, hiện tại cũng không cái gì có thể uy hiếp được Thẩm Mục Thâm. Cũng không có bàn tay vàng, cho nên hiện tại cô cũng không cưỡng cầu nhiều. Anh nói đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng chỉ sợ cô không yên lòng.
"Tuy rằng Tề Noãn không có chỗ dựa vững chắc, nhưng tớ cảm thấy có khả năng cô ta vẫn sẽ tới công ty của cậu tiếp tục náo loạn. Cậu đừng buông lỏng cảnh giác."
Hải Lan hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, "Lúc trước còn xem cô ta là nữ chính, cảm thấy cô ta và nam chính vốn dĩ chính là một đôi, tớ cũng lười quản. Nhưng hiện tại cậu nhìn cô ta xem, đã hắc hóa đến như vậy còn trách tớ biến cô ta thành như thế. Có rất nhiều lúc, chỉ cần cô ta không trêu chọc tớ, tớ cũng không mặc kệ cô ta. Nhưng nếu cô ta chọc đến tớ, tớ liền đánh cho cô ta tỉnh lại, mơ tưởng giữa ban ngày. Hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi, còn suy nghĩ rằng toàn thế giới phải quỳ dưới váy cô ta."
Quả thật tư tưởng này vô cùng đáng sợ, cố tình người trong cuộc lại không tự giác được suy nghĩ này.
Trên mạng bùng nổ, rất nhiều Fans trung thành của Lục Tuấn cho rằng Tề Noãn lừa tình cảm idol bọn họ, còn giả vờ tội nghiệp. Cho nên có Fans mù quáng kêu gọi tới trước công ty của Lăng Việt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của công ty.
Tề Noãn được quản lý trực tiếp đưa ra đề nghị tạm dừng làm việc. Tề Noãn có thể làm gì, không bị đuổi việc đã là may rồi.
Sau đó Tề Duyệt hỏi Hải Lan, "Cô ta không đi quấn lấy Lăng Việt à?"
Hải Lan cười nhạo một tiếng, "Vài ngày trước Lăng Việt đã sớm ra nước ngoài, nửa tháng tới sẽ không về."
"Cậu làm thư ký của anh ta sao? Sao lại không đi vậy?"
Hải Lan trầm mặc vài giây, sau đó mới trả lời, "Tớ sợ bị Tề Noãn gây phiền phức, đã sớm xin nghỉ việc rồi."
Cho nên mới nói... Tề Noãn chỉ một thân một mình, muốn trách thì trách cô ta quá mù quáng. Hiện tại chuyện này xảy ra không khác gì con ngựa thoát cương. Không phải ai cũng nhất định sẽ trở thành nữ chính, nam chính, tác giả cũng không an bài tình tiết, hết thảy đều do lựa chọn con đường của bản thân.
Con đường đi của mình, kết cục thế nào, vậy bản thân phải chấp nhận.
Tề Noãn, cho dù có toàn lực dùng ám chiêu. Bởi vì không có ai giúp đỡ cô ta, đã không còn trở thành mối hiểm hoạ nữa.
Qua một đoạn thời gian, trên mạng, dư luận chẳng những không bởi vì thời gian trước mà lắng xuống. Vẫn hừng hực khí thế như trước, có lẽ dư luận không thừa nhận con người sống giả nhân giả nghĩa này. Tề Noãn không dám xuất hiện ở công ty Lăng Việt, phải trốn đi, à trốn đi nơi nào, ít nhất hiện tại sẽ không xuất hiện trước mặt của dư luận.
- --
Qua thời gian sóng êm biển lặng, công ty KVW của Thẩm Mục Thâm thành lập rốt cuộc cũng nhận được đơn đặt hàng đầu tiên.
Đơn đặt hàng được ký kết ba năm, khách hàng lần này chính là người vị khách làm ăn lâu đời với Thẩm thị, chính là vị khách hàng lần trước của Thẩm Mục Thâm ở nước Anh.
Đối với chuyện lúc trước hải quan Thẩm Mục Thâm ở nước Anh, chuyện này vị khách này cũng biết đến. Vốn cho rằng Thẩm thị sẽ bồi thường hợp đồng, do hàng hoá của anh giao không đúng hẹn. Nhưng mà trước một ngày khi kỳ hạn hợp đồng kết thúc, Thẩm Mục Thâm lại thuận lợi đúng giờ giao hàng, khiến cho vị khách hàng này vô cùng nhớ kỹ anh. Cũng bởi do biết được năng lực của anh, cho nên sau khi biết được anh rời khỏi Thẩm thị, bèn lập tức đến tìm Thẩm Mục Thâm.
Không có chèn ép giá, không có cố ý khiến đối phương khó sử, trực tiếp ký kết hợp đồng ba năm liên tiếp.
Chuyện này...hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của những nhân viên. Bảo sao lúc trước ông chủ lại bình tĩnh như vậy, hoá ra đã đoán được sẽ có khách lớn.
Sau khi hợp đồng đã ký, chuyện tiếp theo, Tống thư ký đem tư liệu đến văn phòng của Thẩm Mục Thâm.
"Toàn bộ tư liệu đã được sửa sang lại, mời ngài xem." Đem văn kiện để trên bàn.
Thẩm Mục Thâm nhìn máy tính, "Ừm" một tiếng.
"Còn có một việc, tôi cảm thấy vẫn nên nói với ngài."
Thẩm Mục Thâm từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì không?"
"Thẩm Mạnh Cảnh bị cuốn vào khoản nợ, đã trốn ra nước ngoài."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, khoé môi lộ ra nụ cười lạnh. Ánh mắt lạnh lùng, không có nửa điểm giật mình, dường như đã sớm đoán được kết cục.
Không phải đã sớm đoán được, mà những thứ này, chính là do Thẩm Mục Thâm thiết kế.
Đào hố cho Thẩm Mạnh Cảnh nhảy, chú ta đúng là nhảy thật. Để cho chú ta mượn tiền cho vay nặng lãi, hoàn toàn khác biệt. Tiền này đúng là của Thẩm Mục Thâm bỏ ra, nhưng mà không biết được, tiền này chính là cổ phần trước đó Thẩm Mục Thâm bán ra.
Thẩm Mạnh Cảnh dùng tiền công của công ty trả nợ, còn chút vốn, Thẩm Mục Thâm lại tiếp tục cho chú ta mượn tiền. Cuối cùng, lãi mẹ đẻ lãi con, tiền trực tiếp nhân đôi, chú ta còn nổi điên, cầm tiền duy trì bộ máy của Thẩm thị chạy mất.
Có lẽ cổ phần công ty Thẩm thị bên kia có thể đổi được một số tiền lớn. Nhưng đối với Thẩm Mục Thâm mà nói, số tiền Thẩm thị lấy ra đối phó với kẻ địch, không lỗ chút nào.
"Nhân viên bên Thẩm thị, hiện tại đã loạn thành một đoàn. Ban nãy hội đồng quản trị có liên hệ với tôi, hy vọng ngài có thể trở về chủ trì đại cục."
Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Mấy lão già này, mộng tưởng hão huyền còn chưa tỉnh lại?"
Thẩm Mục Thâm đứng lên, đi tới sát cửa sổ, hai tay cắm vào bên trong túi quần. Nhìn bên ngoài cửa sổ xe đến người đi như trước, khoé miệng khẽ giơ lên, lộ ra tia lạnh lùng trào phúng.
Hoàn toàn bất đồng với lúc ở bên Tề Duyệt và Tiểu Mộ Tề. Cỗ khí thế này làm cho người khác sợ hãi, cũng khiến cho người khác kính sợ.
"Thẩm thị, cũng nên rời đi rồi."
Tân Thẩm thị, đang chuẩn bị như mặt trời mọc ở phía Đông.
Tống thư ký nhìn bóng lưng ông chủ nhà mình, vô cùng kính sợ. Quả thật, ông chủ cho dù không phải người nhân từ, nhưng năng lực vô cùng mạnh.
"Đúng rồi, lúc trước khi ông chủ bị dính vào tin đồn hối lộ. Có người âm thầm trợ giúp chúng ta, tôi cho người đi điều tra một chút, chính là Lăng thị ra tay."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm quay người lại, ánh mắt có điểm nghi hoặc.
"Lúc trước ở lần cạnh tranh hạng mục ấy, tôi đã có hiệp nghị với Lăng Việt. Tôi đã nói là sẽ rời khỏi dự án Center Mall, thành lập công ty mới. Nhưng điều kiện kiên quyết đầu tiên chính là anh ta không thể động tay động chân vào, hơn nữa không để anh ta giúp đỡ."
Tống thư ký suy nghĩ, nói, "Chẳng lẽ đột nhiên lương tâm trỗi dậy?"
Thẩm Mục Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống thư ký một cái, cười lạnh, "Lương tâm là cái gì?"
Tống thư ký yên lặng ngậm miệng lại.
Được rồi, mặc kệ thế nào ông chủ vẫn là ông chủ nhà mình. Ông chủ Lăng thị kia không có lương tâm được chưa?
Chuyện muốn nói cũng đã nói, Lăng Việt hai năm trước, thủ đoạn làm ăn không giống như hiện tại, quyết đoán, không lưu lại đường sống. Hiện tại thủ đoạn không khác biệt lắm so với Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại, Lăng Việt đã thay đổi rất nhiều, càng trở nên ngoan độc, quyết đoán. Chính anh cũng nhìn ra được điểm này. Tuy nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là lúc trước hai người đối chọi gay gắt, tuyệt đối không để cho đối phương đường lui. Cũng chính bắt đầu vào hai năm trước, loại phương thức đối nghịch này dần dần mất đi.
Đến cùng là chuyện gì khiến cho anh ta thay đổi như vậy?
Thật sự khiến anh không nghĩ ra được.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Mục Thâm vang lên.
Sau khi tiếp nhận điện thoại, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Sau khi tắt điện thoại, Tống thư ký hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu, cầm lấy chìa khoá xe trên bàn, trả lời, "Ông nội hôn mê nhập viện."
Dường như Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt đồng thời cùng đến bệnh viện. Bên ngoài phòng VIP rất nhiều người đứng ngoài.
Nên đến, hay không nên đến, tất cả đều đã tới đây.
Bà Thẩm, Thẩm lão phu nhân, Thẩm Mạnh Bách đều ở đây, duy nhất không thấy chính là Thẩm Mạnh Cảnh.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn một cái không nhìn hai người kia, kéo tay Tề Duyệt đi tới trước mặt bà Thẩm, hỏi, "Sao lại thế này?"
Gương mặt bà Thẩm lộ vẻ lo lắng, "Mẹ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe được người hầu nói sau khi nghe thấy chuyện chú nhỏ cầm tiền Thẩm thị chạy ra nước ngoài, sau đó liền hôn mê."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, anh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Thẩm lão phu nhân đang ngồi trên ghế cúi đầu khóc nức nở.
"Hừ, tôi đã nói để Thẩm thị trong tay tên kia sớm muộn gì cũng bị huỷ trong tay nó." Cha ruột hôn mê, sống chết không rõ, Thẩm Mạnh Bách chỉ lo chỉ trích tên bại gia Thẩm Mạnh Cảnh.
Thẩm Mục Thâm di dời tầm mắt, lạnh lùng liếc qua người Thẩm Mạnh Bách.
Thẩm gia, đã mục nát thối rữa.
Anh càng thêm nắm chặt tay Tề Duyệt.
Tề Duyệt cảm nhận được lực đạo tay anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, nhẹ giọng an ủi, "Anh yên tâm đi, xương cốt một năm nay của ông nội vẫn còn dẻo dai lắm. Nhất định sẽ không có chuyện gì, lần này nhất định có thể bình an vượt qua."
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Ánh mắt đối diện với Tề Duyệt, trong ánh mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Thẩm gia mục nát từ bên trong, anh cũng đã sinh sống ở đây, cận kề vũng bùn hư thói ấy. Cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt gia tộc, khiến anh càng không thể nào phân biệt được trắng đen lẫn lộn.
Những cũng may từ vũng bùn ấy thoát ra, tính ra, chính là Tề Duyệt đã kéo anh từ trong vũng bùn ấy.
Không có mạnh mẽ dồn dập, chỉ là như dòng nước, từng giọt, từng giọt thấu vào tim anh.
Gặp được Tề Duyệt, chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời anh.
~ Hết chương 97 ~