Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường trên núi giáo chủ đã quen thuộc hơn phân nửa, càng cạnh càng thấy những ý nghĩ rét lạnh nổi lên.
... Mãi đến khi hừng đông, giáo chủ vẫn không tìm được Tiêu Bạch ở trong núi.
Trở lại gian nhà nhỏ, đám thuộc hạ đã đợi ở đó hồi lâu.
"Ta cần tìm thêm mấy ngày, phải xem xét cả ngọn núi này cẩn thận."
"Giáo chủ, tình thế trong giáo vô cùng nguy cấp, xin ngài hãy..."
Giáo chủ trừng một cái lạnh lùng, quyết đoán nói: "Ta nhất định phải tìm được hắn!"
... Vì thế, giáo chủ không chịu rời đi mà ở lại trong núi tìm thêm năm ngày.
Đến khi y gần như nhớ hết mặt mũi từng ngọn cây cọng cỏ trong núi vẫn không phát hiện ra thân ảnh Tiêu Bạch.
Tiêu Bạch đi thật rồi!
Không để lại tin tức gì!
Điều này làm cho giáo chủ vô cùng tức giận. Nhưng vừa tức giận lại vừa cảm thấy có ít tình tự mãnh liệt xuất hiện.
Ôm chặt lấy ngực mình, khiến cổ họng y căng lại, hốc mắt cay cay.
Đến ngày thứ sáu, trời mưa to, to đến mãnh liệt, khiến mặt đất là một cảnh thảm thương.
Cũng làm trôi đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng giáo chủ.
... Ngày thứ bảy, giáo chủ mang theo thuộc hạ ly khai gian nhà nhỏ trên núi.