Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
“Trả tôi.”
Mộc Dương thấy anh dập thuốc lá trên cái gạt tàn chỗ thùng rác, ngọn lửa trong lòng ngày càng bùng nổ.
Chẳng phải kiếp trước không tin cậu bị bệnh nan y hay sao?
Chẳng phải chưa từng để ý hay sao? Hiện giờ lại đang làm gì thế này?
Sợ bị Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên trách cứ là không chăm sóc cậu tử tế à?
Hay là hoàn thành trách nhiệm của một người chồng?
Mộc Dương nắm chặt tay, sau khi đối diện với ánh mắt không hề sắc bén của Giải Biệt Đinh một lúc lâu, thì vẫn không châm điếu thuốc tiếp theo.
Cậu khó thở mà đi vào hành lang quán bar, nháy mắt đó âm nhạc ồn ào sống động nổ vang bên tai.
Hôm nay rơi mưa to, người trong quán bar không quá nhiều, đại đa số đều tụ lại ở sàn nhảy, trên ghế dài hay quầy cũng không đông.
Mộc Dương liếc nhìn phía sau, Giải Biệt Đinh đã vào theo.
Chỉ là đôi mày của anh vẫn cứ nhíu lại, không quen với trường hợp này như Mộc Dương.
Tuy là khách quen của quán bar, nhưng Mộc Dương chưa bao giờ lên sàn nhảy.
Cậu không thích cảm giác sát lại gần với người khác, trên sàn nhảy chen chúc chỉ toàn người với người, ngực chạm ngực, mông chạm mông, đưa lưng về phía ngực rồi ôm vào lòng cũng có luôn.
Cậu nhìn đám người đang điên cuồng vặn vẹo trên sàn nhảy, đột nhiên thấy hơi bực bội.
Liệu Giải Biệt Đinh có cảm thấy cậu giống với những người đó, cũng tán tỉnh trên sàm nhảy, chỉ hận không thể trái ôm phải ấp?
Mộc Dương xoay người nhưng không thấy Giải Biệt Đinh, điều này làm cho cơn bực bội của cậu bị dập tắt trong nháy mắt l, giống như ụp một chậu nước lạnh lên đầu.
Mộc Dương tùy ý ngồi xuống một cái ghế dài, trước mặt bày một loạt chén rượu, mỗi một ly đều được rót đầy.
Giây tiếp theo điện thoại cậu liền vang lên, Giải Biệt Đinh gửi tin nhắn: Uống ít thôi.
Mộc Dương nhìn quanh một vòng mới nhận ra Giải Biệt Đinh ở một góc của ghế dài.
Mộc Dương làm như không thấy tin nhắn đó mà một hơi uống sạch chất lỏng trong ly, sau đó lại là ly thứ hai, cậu nhàn nhã dựa vào sô pha, tay buông xuống bên tay vịn một cách tự nhiên, móng tay màu trắng sữa thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn xanh tím.
Khi cầm lấy ly thứ tư, Giải Biệt Đinh đã xuất hiện ở trước mặt cậu: “Đừng đùa giỡn với thân thể của mình.”
Quán bả đêm nay ầm ĩ lạ thường, giống như muốn dựa vào âm nhạc để tăng thêm sự náo nhiệt khi lượng khách hàng giảm. Mộc Dương chỉ nhìn thấy đôi môi Giải Biệt Đinh khép rồi lại mở, không nghe thấy một chữ nào.
Tay cậu cầm ở miệng ly, năm ngón tay của Giải Biệt Đinh thì lại nắm lấy miệng ly, hai người giằng co một hồi lâu, Mộc Dương mới buông tay trước.
Giải Biệt Đinh đặt chén rượu sang một bên, chất lỏng bên trong bị trào ra một chút, anh cảm thấy có gì đó sai sai, nâng ngón tay lên ngửi: “Coca à?”
Lần này Mộc Dương hiểu khẩu hình của anh: “Tôi uống gì cũng không liên quan cái rắm ——”
Giải Biệt Đinh phản ứng rất nhanh: “Đừng nói bậy.”
Mộc Dương: “Liên quan gì…… đến anh?”
Hai chữ đánh rắm bị cái nhìn lạnh lùng của Giải Biệt Đinh ngăn lại.
Giải Biệt Đinh chỉ tới cản cậu uống rượu thật, trước khi trở về góc trong của ghế dài còn lại: “Cũng không thể uống nhiều Coca.”
Mộc Dương trơ mắt nhìn hơn một nửa số Coca bị đưa đi bởi phục vụ mà Giải Biệt Đinh gọi tới, chỉ chừa lại hai ly.
Rượu không thể uống, thuốc không thể hút, ngay cả Coca cũng bị hạn chế, mà sự phiền muộn này lại lên đến đỉnh khi Giải Biệt Đinh đeo khẩu trang mà vẫn có người đến gần.
Cậu trực tiếp bưng một ly Coca đi đến bên Giải Biệt Đinh, mông ngồi xuống trên đùi anh, cũng mặc kệ sự căng cứng của cơ thể Giải Biệt Đinh mà nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh đang không ngừng kiên trì: “Anh ấy thích đàn ông.”
Mộc Dương chỉ nói bậy bạ, cậu còn không biết Giải Biệt Đinh thích dạng người nào, cũng chưa bao giờ thấy anh đối xử đặc biệt với ai.
“Mộc Dương……”
“Giúp anh giải vây mà thôi, không có ý gì khác.” Mộc Dương hạ khóe miệng xuống, “Nếu như bị chụp phải thì còn có thể nói chúng ta đã kết hôn.”
Nếu làm vậy cùng người khác thì một là ngoại tình trong lúc kết hôn, hai là hình tượng sụp đổ, bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bản chất lại là Lãng Lí Bạch Điều*……
*Là một nhân vật trong Thuỷ Hử, còn tại sao lại so sánh thì mình chưa rõ vì mình chưa tìm đc tài liệu về tính cách của ông.
Mộc Dương lanh lẹ xuống khỏi đùi Giải Biệt Đinh, không quay đầu lại mà đi vào toilet.
Nơi đây không ít người tụ tập hút thuốc cùng nhau, Mộc Dương có một tật xấu là chỉ khi mình cũng hút thuốc thì mới nguyện ý ngửi mùi thuốc của người khác, nếu mình không hút thì không thể nhìn người ta hút.
Cậu dựa vào một góc của bồn rửa tay, xoay thuốc lá trong tay vài lần mà chưa châm lửa.
Cho tới khi một gương mặt quen thuộc đi tới chỗ cậu: “Chào anh em, chúng ta lại gặp rồi.”
Mộc Dương liếc Trình Vu đang dào dạt hứng khởi: “Làm lành rồi à?”
Trình Vu cười hà hà: “Không đâu, tôi đã uy hiếp để cô ấy phải xin lỗi tôi, đàn ông mà, tôi rộng lượng mà tha lỗi cho cô ấy.”
Mộc Dương vạch trần mà không hề khách sáo: “Quỳ xuống uy hiếp à?”
Trình Vu không còn lời gì để nói: “Sao anh còn nhớ?”
“Sao hôm nay anh còn tới?”
“Tới cùng cô ấy.” Trình Vu bất đắc dĩ nói, “Nói để tôi cảm nhận lúc cô ấy đi bar thì sẽ như nào.”
“……”
“Hút chứ?” Trình Vu ngậm điếu thuốc, “Một ngày chỉ có thể hút ba điếu, điếu này tôi đã phải cố giữ cho tới giò.”
Mộc Dương do dự một lúc, cuối cùng cũng không nhận.
Trình Vu nói: “Như này là sao? Đổi tính hay là không có người cho hút như tôi?”
“Ai dám quản tôi? Độc thân mà.” Mộc Dương phủ nhận, “Tôi chỉ hút loại nhẹ.”
Cậu mượn lửa của theo Trình Vu để châm điếu thuốc của mình, âm nhạc từ sàn nhảy của quán bar bị ngăn cách bởi một bức tường, khi ẩn khi hiện, toilet là một nơi yên tĩnh khó tìm ở nơi phố xá sầm uất này.
Ánh lửa hiện lên, Mộc Dương hít sâu một hơi. Trong sương khói lượn lờ, cậu thoáng nhìn thấy một bóng người cao gầy ở hành lang khiến tay không khỏi run lên.
Thanh âm líu ríu của Trình Vu giống như nhạc đệm, Mộc Dương không nghe nổi một chữ nào.
Trình Vu: “Đệt, thuốc lá rớt xuống giày anh kìa.”
Mộc Dương còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Giải Biệt Đinh đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhặt đầu điếu thuốc kia lên, nghiền vào gạt tàn ở thùng rác.
Động tác ấy trôi chảy nhẹ nhàng mà không kém phần lịch sự tao nhã, sau đó Giải Biệt Đinh mới nói: “Mộc Dương, chẳng lẽ phải trói em lại thì mới nghe lời nổi?”. harry potter fanfic
Trong lòng Mộc Dương run lên theo, chẳng phải sợ mà chỉ là không ngờ Giải Biệt Đinh sẽ nói như vậy.
Khẩu trang của anh vẫn đeo như trước, nhưng Mộc Dương có cảm giác không đúng. Cổ Giải Biệt Đinh hồng một cách lạ thường, hồng từ sau tai đến tận bên trong cổ áo, giống như uống rượu vậy.
Cậu muốn tháo khẩu trang của Giải Biệt Đinh ra để nhìn rõ ràng, nhưng xung quanh đây đều là người, chỉ có thể chào tạm biệt Trình Vu đang há hốc mồm rồi lập tức kéo Giải Biệt Đinh trở về.
Trên mặt bàn ở góc ghế dài chỉ có ly rượu còn một nửa, Mộc Dương muốn cầm lên để ngửi mà tay vừa đụng vào đã bị Giải Biệt Đinh mang đi: “Không được uống.”
“…… Tôi ngửi một chút.”
Mộc Dương không tranh giành với Giải Biệt Đinh nữa, lúc trả tiền thì đúng thật là có thêm một ly rượu mạnh.
Giải Biệt Đinh chưa từng tới nơi như này, căn bản không biết tên rượu càng hay thì càng hăng.
Hôm nay Mộc Dương không uống rượu cũng không phải là vì nghe theo lời Giải Biệt Đinh, mà do biết tửu lượng của mình không tốt, sợ lại làm mấy trò điên rồ khi say rượu với Giải Biệt Đinh trước mặt nhiều người trong quán bar.
Mà không ngờ khi cậu không uống, Giải Biệt Đinh lại uống tới nửa ly.
Mộc Dương không rõ liệu Giải Biệt Đinh đã say hay chưa, nhưng chắc chắn là anh không thể đụng vào rượu, đụng vào phát là đỏ da.
Ra khỏi quán bar, bọn họ tránh ở dưới mái hiên, Mộc Dương thử nói: “Tháo khẩu trang xuống.”
Giải Biệt Đinh tháo khẩu trang xuống thật.
Khi xem xét ở khoảng cách gần Mộc Dương mới phát hiện ra rằng sắc mặt hiện giờ của Giải Biệt Đinh rất không ổn.
Rõ ràng phần cổ sau tai đã bị cơn say làm ửng đỏ, nhưng trên mặt anh vẫn cứ nhạt nhoà, thậm chí đôi môi ngày thường còn hồng nhạt mà nay đã phai màu.
Bỗng Mộc Dương tức giận mà không rõ nguyên do: “Không thoải mái thì sao không nói?”
Giải Biệt Đinh: “Em cũng không nói.”
Mộc Dương nhìn chằm chằm hai mắt của Giải Biệt Đinh, đột nhiên hết giận, hành động trước đó của mình giống như trẻ con đang giận ba mẹ mình.
Nhưng Giải Biệt Đinh không biết, đời trước cậu không muốn chết đến nhường nào, thì một đời này lại không để bụng tới nhường đó.
Thật sự không để bụng.
Rồi cậu sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng…… Cũng không hẳn là không có gì, cậu còn có bệnh.
Mộc Dương ỷ vào việc Giải Biệt Đinh nghe không hiểu, mới trả lời câu ‘ Em cũng không nói ’ của Giải Biệt Đinh một cách mỉa mai: “Tôi nói rồi, nhưng anh không tin.”
Thật sự cậu rất ghét hai chữ ‘ đừng nghịch ’ này, khi Mộc Dương báo cho Giải Biệt Đinh biết mình bị ung thư cũng chỉ nhận được một câu đừng nghịch.
Giải Biệt Đinh cho rằng cậu lại muốn làm trò ầm ĩ, nhưng thật sự lúc ấy không phải vậy.
Cậu biết không thể chữa nổi ung thư phổi thời kì cuối, chỉ mong Giải Biệt Đinh có thể đối xử dịu dàng với mình một chút, nếu có thể hẹn hò với anh thì càng tốt.
Nhưng sự thật là, Giải Biệt Đinh ở đoàn phim mấy tháng không trở về.
“Về khách sạn.”
Mộc Dương bung cái ô mượn của Kiều Viện ra che mưa, dẫn đầu đi vào trong mưa.
Giải Biệt Đinh lặng im đứng dưới mái hiên, khóe môi khẽ nhúc nhích.
Sau một hồi, anh nhìn Mộc Dương càng đi càng xa, không hề có ý định quay đầu lại, anh cũng bung cái ô màu đen ra để che mưa.
Rõ ràng là đi cùng một nơi, về cùng một đường, cả hai lại như hai người xa lạ, cứ đi cách nhau năm đến sáu mét.
Đêm đã tối hẳn, trên đường hầu như không còn ai qua lại, cơn mưa to chậm rãi ngừng, lúc đi đến cửa khách sạn thì mưa gần như đã ngừng hẳn.
Trong lúc chờ thang máy, Mộc Dương thầm đếm tiếng bước chân phía sau đang càng ngày càng gần.
Hai người ở trong cùng một cái thang máy, nhưng mãi cho đến khi vào phòng cũng không ai nói một câu.
Mộc Dương gọi điện cho lễ tân rồi đi phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong thì cậu nhận được cuộc gọi trả lời từ lễ tân: “Nước gừng Coca mà ngài đặt đã được đưa lên ạ.”
Mộc Dương mặc xong quần áo rồi ra mở cửa phòng, suýt nữa đâm đầu vào trong lồng ngực của Giải Biệt Đinh.
Cậu thở dài: “Giải Biệt Đinh, nơi này là khách sạn đấy, đâu cũng có camera hết.”
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng: “Đói không?”
“Không đói.” Buổi chiều Mộc Dương chưa ăn tử tế, nhưng lót dạ bằng mấy món ăn vặt, cũng có thể coi là chắc bụng, “Anh tránh ra một chút.”
Cậu đi qua Giải Biệt Đinh nhận nước gừng cùng Coca mà phục vụ mang đến, đi vào trong phòng rồi nói với Giải Biệt Đinh: “Anh muốn đứng cả đêm ở ngoài đó à?”
……
Mặc dù cùng ở chung một phòng nhưng bầu không khí lại vô cùng trầm lặng, không có chút âm thanh nào.
Một khi mất đi động lực để dây dưa, Mộc Dương đã không biết mình còn có thể nói gì với Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh dựa vào đầu giường, màu hồng ở cổ còn chưa lui đi, dưới sự trợ giúp của áo sơmi tơ lụa màu đen thì trông vừa đoan chính lại vừa hấp dẫn.
Đương nhiên, cũng có thể là do mắt nhìn của Mộc Dương nên người chồng trước ấy mới đem lại cảm giác như thế.
Cậu rửa qua bình đun nước rồi đổ Coca vào hết nửa bình, rồi lại cho mấy lát gừng đã cắt vào để đun lên cùng Coca.
Khi bị cảm lạnh lúc còn nhỏ, cậu cứ không chịu uống thuốc, dù có bị lừa uống như nào thì vẫn có thể nhận ra, sau này Mộc Nam Sơn đã dứt khoát không cho cậu uống thuốc nữa, trực tiếp đun nước gừng Coca cho cậu uống, vừa uống vừa đổ mồ hôi, hiệu quả cũng rất cao, thường sang đến ngày hôm sau thì cổ họng đã thấy thoải mái.
Nghĩ đến Mộc Nam Sơn, ánh mắt Mộc Dương lại ảm đạm dần.
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương bận rộn, lời nói đến bên môi lại tan đi.
Có lẽ do không biết nên giải thích như nào về việc sắc mặt anh trông không tốt không phải vì bị cảm lạnh, lại có lẽ giờ phút này Mộc Dương không còn mang dáng vẻ ‘ phản nghịch ’ không muốn chữa bệnh kia nữa, cũng không phải dáng vẻ cứ khăng khăng muốn ly hôn cùng anh.
Ngoại trừ cơn đau âm ỉ trong ngực thì còn có một cảm giác bủn rủn kì lạ, trong cuộc đời gần ba mươi năm của Giải Biệt Đinh khó có thể cảm nhận được cảm xúc nào như vậy.
Anh không biết nên gọi tên điều này như nào, nhưng cũng biết rõ là mình không muốn Mộc Dương rời đi ——
Không chỉ đơn giản là không muốn Mộc Dương rời khỏi phòng này.
Mộc Dương bưng nước gừng Coca nóng hần hập đi đến trước mặt Giải Biệt Đinh, lời ít mà ý nhiều: “Uống hết đi.”