Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
“Mẹ……” Lộ Uyển hạ eo, cả người trông vừa già nua lại mỏi mệt, bà ngẩng đầu, nhìn đứa con gái nuôi hơn hai mươi năm mà há miệng thở dốc một cách khó khăn, lại chỉ nói gia được mấy âm tiết đơn giản.
Phải nói chuyện này như nào đây……
Nói là lúc ban đầu bà yêu thương vì chột dạ cùng áy náy, nói năm đó ôm nhầm con không phải vô tình mà là cố ý, mục đích là để đứa con ruột của mình trải qua những ngày tháng tốt đẹp?
Bà phải nói ra điều đó thế nào đây?
“Thật xin lỗi…… Viện Viện, thật xin lỗi.” Lộ Uyển nằm liệt trên sô pha, che mặt khóc không thành tiếng.
Đáp án đã được bộc lộ ra ngoài.
“Mẹ, sao mẹ có thể……” Kiều Viện há miệng thở dốc, trong lòng hỗn loạn không biết nên nói gì.
Cô chưa bao giờ oán giận vì cuộc sống nghèo khổ trong nhiều năm như vậy, chỉ thấy khổ sở vì dáng vẻ đau lòng của Diêu Diên.
“Cốc cốc ——”
Cảnh sát trẻ tuổi gõ cửa: “Xin hỏi vị nào là Lộ Uyển?”
Lộ Uyển thong thả mà ngẩng đầu, khi nhìn thấy cảnh sát thì trên mặt bà hiện lên vẻ kinh hoàng.
Bà nơm nớp lo sợ hơn hai mươi năm, vốn tưởng rằng mọi thứ đã được định, sẽ không có người tìm đến cửa nữa, nhưng ông trời vẫn không buông tha bà.
“Là tôi……”
Lộ Uyển chú ý tới người đàn ông bên cạnh cảnh sát, năm tháng đều để lại ấn ký không thể xóa nhòa trên người bọn họ, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khí phách hăng hái của đối phương hơn hai mươi năm trước.
Mấy ngày nằm viện, khác với Lộ Uyển lẻ loi một mình không ai chăm sóc thì Diêu Diên có rất nhiều người vây quanh, từ cha mẹ ruột đến cha mẹ chồng, đặc biệt là chồng của bà, dịu dàng kiên nhẫn, chăm sóc thai phụ rất cẩn thận tỉ mỉ, chịu đựng vô điều kiện những lần dỗi vặt của bà.
Nói không hâm mộ là giả, ngoại trừ vẻ ngoài thì Kiều Kiến Chấn không có năng lực gì, chỉ có thể làm cu li, cầm số tiền lương nhỏ để nuôi sống gia đình đã khó, vậy mà còn nghiện thuốc lá cũng như rất nóng tính.
Giờ phút này Mộc Nam Sơn đã không còn trẻ đang đứng ở cửa, không dám tiến thêm một bước.
Ông nhìn đứa con gái hơn hai mươi năm chưa bao giờ gặp mặt, vành mắt đỏ bừng, đầu ngón tay run nửa ngày cũng chỉ nói được một câu: “Viện Viện, con chịu khổ rồi.”
Kiều Viện không biết phải đối diện với Mộc Nam Sơn ra sao, không biết nên trả lời như nào.
Cô cũng không cảm thấy cuộc sống trước đây của mình là chịu khổ, mà khi biết mẹ cố tình đánh tráo cuộc sống của cô vì ý đồ riêng, làm hại đôi vợ chồng này phải thống khổ thì cô không thể nói đỡ cho bà trước mặt Mộc Nam Sơn nữa.
Mộc Dương chưa tiến vào, tới ngoài cửa thì cậu túm ống tay áo Giải Biệt Đinh, không muốn nhìn người đàn bà kia.
Giải Biệt Đinh nhìn giờ, nhỏ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
Mộc Dương lắc đầu, yên lặng đánh giá căn phòng nhỏ này.
Đầu hẻm ở đây khá cũ nát, mặt tường đều biến thành màu xám nâu và có chút tổn hại, những viên gạch ở đó còn hơi lộ ra, còn có cây thường xuân uốn lượn ở trên.
Từ ngoài cửa nhìn vào, trong phòng nhỏ cũng còn tính là ấm áp, lúc bước vào thì sẽ tới phòng khách còn chưa đến mười mét vuông, gia cụ đặt chen chúc, sô pha bàn ăn lẫn giá TV đều để cùng một dọc, mặc dù đang là giữa trưa nhưng bên trong vẫn rất tăm tối.
Đây là căn nhà mà cậu vốn nên ở.
Căn nhà này trông cũng tạm được, nhưng khi đã coi nó là nhà thì có thể bao dung cho những khuyết điểm của nó.
Nhưng Lộ Uyển không cần cậu, ném cậu ra ngoài từ lúc mới sinh ra, còn nói rằng muốn cho cậu cuộc sống tốt hơn.
*
“Đối với chuyện này thì bà có lời gì muốn nói không?”
Lộ Uyển đổ chén nước cho mọi người, mặt nước run không ngừng, Lộ Uyển nuốt yết hầu, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Muốn nói gì giờ?”
“Có phải bà cố tình làm chuyện năm đó không?”
“……”
Thạt ra chỉ cần nói là không phải, có lẽ chuyện này sẽ được xử lý như những vụ nhầm con bình thường, dù sao cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi, còn có thể tìm ra chứng cứ gì chứ?
Mà khi bà đối diện với ánh mắt khổ sở của con gái thì lại không thể nói ra lời phủ nhận.
Bà sẽ không cảm thấy có lỗi khi làm ra chuyện này với một đứa trẻ xa lạ, nhưng hôm nay trước mặt bà là cô con gái bà đã nuôi hơn hai mươi năm.
Sự áy náy đã đạt tới đỉnh vào giờ phút này.
“…… Phải.” Lộ Uyển chống tay vịn sô pha rồi che miệng lại, nước mắt lăn tăn trên nếp nhăn của bà.
Khi nhận được lời khẳng định của mẹ, nước mắt Kiều Viện chảy xuống.
“Phiền bà đi theo chúng tôi để tiếp thu điều tra.”
Kiều Viện định ngăn cản theo bản năng, nhưng tay ngừng ở giữa không trung một hồi lâu, chỉ yên lặng thu tay, nhìn Lộ Uyển bị cảnh sát đưa đi.
Mộc Nam Sơn im lặng quan sát mọi thứ, tuy đây không phải điều ông muốn nhưng ông vẫn thấy thống khoái.
Lộ Uyển không ngờ Mộc Dương cũng ở bên ngoài, trong nháy mắt nhìn thấy con trai, nước mắt bà đã lã chã rơi xuống.
“Dương Dương, con tha thứ cho mẹ……”
Không tha thứ……
Sao lại tha thứ được.
Mộc Dương muốn lui về phía sau theo bản năng, nhưng hơn nửa ngày mới nhớ ra mình còn đang ngồi xe lăn, trên đùi còn bó thạch cao.
Cậu không muốn đối mặt với sự đồng tình hay tò mò của mọi người, chỉ có thể lùi bước tránh ở phía sau Giải Biệt Đinh, viết mấy chữ vào lòng bàn tay Giải Biệt Đinh.
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ thay đổi, anh nhìn mẹ đẻ của Mộc Dương, chậm rãi nói: “Chỉ sợ là không thể tha thứ được rồi, ngài làm vậy là phạm tội. Năm đó cho dù có bao nhiêu bất đắc dĩ thì rõ ràng còn có lựa chọn tốt hơn, ngài có thể tìm gia đình nhận nuôi, cũng có thể lựa chọn viện phúc lợi, nhưng ngài lại chọn con đường sai lầm nhất làm hại mọi người.”
“……” Lộ Uyển thấy đứa con trai đang không muốn nhìn kình, lại nhìn Kiều Viện đang rơi lệ, không nói được gì nên lời.
……
Ngoại trừ Diêu Diên, tất cả mọi người đều đi tới cục cảnh sát.
Hiển nhiên Lộ Uyển thấy rất khủng hoảng khi ở nơi đây, vuốt ve ly giấy suốt nửa ngày.
Mộc Nam Sơn đã gửi ảnh chụp lá thư của đồng mưu năm đó với Lộ Uyển cho cảnh sát, khi Lộ Uyển nhìn thấy những chứng cứ đó thì ngồi im trên ghế như thể đã mất đi sức sống.
Qua một lúc lâu, bà nghẹn ngào hỏi: “Có thể để bọn nhỏ đi ra ngoài sao?”
Mộc Dương không lên tiếng, bả vai Kiều Viện khẽ run, nhưng cảm xúc cũng còn tính là ổn định: “Mẹ, con muốn nghe.”
“……”
Lộ Uyển xoay mũi vài cái mới buông ra, bà thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói ra chân tướng năm đó.
Sự thật cũng không khác nhiều so với những gì Mộc Nam Sơn biết, điều duy nhất bọn họ không hiểu lắm chính là, năm đó vì muốn chữa bệnh cho Kiều Kiến Chấn, Lộ Uyển không chỉ nợ tiền của bạn bè họ hàng, Kiều Kiến Chấn còn mang cả đống nợ nặng lãi.
Kiều Kiến Chấn vừa chết thì số nợ này sẽ chuyển sang Lộ Uyển, không có tiền thì không làm gì nổi.
Để chăm một đứa trẻ không chỉ cần tiền mà còn cần thời gian cùng sức lực, vậy mà Lộ Uyển thiếu hết.
Bà sợ tất cả mọi thứ, sợ bọn cho vay nặng lãi sẽ tìm tới và đánh gãy chân bà vì bà không trả nổi tiền, sợ bọn họ đưa đứa trẻ đi, sợ con mình bị bệnh sẽ không có tiền trả, sợ đời này cậu sẽ luôn phải trải qua cuộc sống cực khổ với mình.
Khi ý xấu đã xuất hiện trong lòng thì sẽ không ngừng mọc rễ nảy mầm, dù có làm gì thì cũng không diệt được gốc.
Lộ Uyển đưa số tiền cuối cùng bà mượn được cho đồng nghiệp kia, hợp mưu cùng bà ta để làm chuyện sai trái.
Nhưng bà chưa từng nghĩ rằng thứ bà đổi không chỉ là cuộc sống của hai đứa trẻ, mà khi mọi người biết chân tướng thì sẽ phải dằn vặt suốt nửa đời sau.
Cảnh sát hỏi: “Nếu bà có nhiều nợ như vậy thì sao lại nuôi lớn đứa trẻ bà đã tráo?”
Lộ Uyển cứng người trong một chớp mắt, bà không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Viện: “Vốn tôi không định nuôi.”
Tuổi trẻ bà đã phạm sai lâmg, nhưng áp lực cuộc sống làm bà không có thời gian tự vấn lương tâm, sau khi tráo đổi đứa trẻ thành công thì ý tưởng thứ nhất của bà là bán đứa bé này đi để đổi lấy một số tiền trả nợ.
Nhưng một cô bé với số tuổi đó không đáng tiền, Lộ Uyển tìm rất nhiều con đường và cũng chăm sóc Kiều Viện rất nhiều ngày mới có được một giá cả thích hợp.
Đây là bọn buôn trẻ con.
Vốn đã trao đứa trẻ đi rồi, nhưng Lộ Uyển thấy trên đường có người thảo luận rằng phía tây trong thôn có đứa con của một nhà bị lừa bán, mất hai năm mới tìm được, thận bị cắt mất một bên, chân bị đánh gãy, còn bị khống chế chỉ có thể ngờ nghệch ăn xin bên đường.
Lộ Uyển ép mình không được nghĩ tới, nhưng bà không thể, dáng vẻ em bé khóc cười không thể nào biến mất trong đầu bà.
Bà còn chưa về đến nhà đã hối hận, lập tức chạy tới chuộc lại đứa trẻ, nhưng đã mua bán rồi thì sao có thể buông tay?
Lộ Uyển phải trả một cái giá thật nặng, bà bị chặt đứt một ngón tay mới có thể đưa Kiều Viện còn nhỏ tuổi trở về.
Kiều Viện ngây ngẩn tại chỗ, cô chưa bao giờ nghĩ là chân tướng của câu chuyện mẹ cô vì cứu cô mà đứt tay lại khác lời của hàng xóm đến vậy.
Không giống lời của hàng xóm là cô bị bọn buôn người lừa bán nên Lộ Uyển đã đứt tay vì cứu cô, mà lại là Lộ Uyển muốn bán cô mà sau đó lại hối hận.
Kiều Viện nghẹn ngào, nói không nên lời.
Mộc Nam Sơn hít sâu một hơi, vỗ nhẹ bả vai của con gái.
Mộc Dương nhìn bàn tay trái thiếu một lóng tay của Lộ Uyển, không cầm lòng được mà nắm chặt góc áo của Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh nhẹ nhàng kéo ra, đổi góc áo thành tay mình, nắm lấy tay Mộc Dương.
Lộ Uyển đã tự thuật hết thảy, chán tướng khi trước đã bại lộ hoàn toàn, Kiều Viện thành đối tượng mà mọi người đồng tình.
Đáng thương ghê, cô vốn nên sống như một thiên kim, cả đời vinh hoa phú quý, ăn uống không lo, cuối cùng lại sống hơn hai mươi năm quan trọng nhất của cuộc đời ở một góc xó xỉnh của thành nhỏ.
Mà những tài nguyên vốn nên được cô hưởng dụng lại bị mất đứa trẻ khác chiếm lấy.
Thật khiến cho người ta phải oán giận bất bình.
Sau khi than tiếc xong thì mọi người tản đi, Lộ Uyển bị bắt giam tạm thời.
“Khụ ——”
Mộc Dương không thể khống chế được nữa, cậu không thể ngừng ho khan, nước mắt sinh lý ngập trong vành mắt, cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên trong yết hầu, nhưng dạ dày trống rỗng nên cậu không nôn được gì.
Mộc Nam Sơn luống cuống đưa ly nước đến bên miệng Mộc Dương: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương liều mạng lắc đầu, cậu gắt gao nắm chặt tay Giải Biệt Đinh, run rẩy viết hai chữ trong lòng bàn tay anh: Về nhà.
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, anh vỗ nhẹ phía sau lưng Mộc Dương, thử hỏi: “Về nhà của chúng ta?”
Mộc Dương gắng sức gật đầu, không nói được gì như người câm.
Mộc Nam Sơn nhìn bóng dáng của con trai, im lặng một hồi lâu mới đuổi theo gọi Giải Biệt Đinh lại, kéo anh đến chỗ rẽ nói mấy câu: “Các con về trước cũng được, chăm sóc Dương Dương kĩ càng nhé, ba mẹ sẽ giải quyết tốt bên này.”
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng.
Mộc Nam Sơn nhíu mày, hơi dè chừng bất an: “Liệu Dương Dương có thể, có thể hận ba mẹ hay không……”
Giải Biệt Đinh hiểu ý của ông ngay tức khắc, kiếp trước cũng như thế này, chuyện khiến Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên rối rắm nhất là liệu Mộc Dương sẽ hận hành động đưa Lộ Uyển vào ngục giam của họ.
“Không đâu ạ, hôm nay tự em ấy đã báo cảnh sát.”
Mộc Nam Sơn hơi kinh ngạc, qua một hồi ông mới lên tiếng hỏi: “Con thử ý của Dương Dương giúp ba nhé, ba nghĩ nếu tình trạng đã như này rồi thì ba định khởi tố Lộ Uyển tội vứt bỏ.”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mày Mộc Nam Sơn nhăn chặt: “Ba sợ bà ấy sẽ muốn đòi Dương Dương lại, nhưng nhiều năm như vậy dù có cùng huyết thống hay không, Dương Dương vẫn là đứa con của ba mẹ……”
“Con hiểu ạ.” Giải Biệt Đinh đồng ý, “Con dẫn em ấy về nhà trước.”
“…… Được.”
Giải Biệt Đinh đi đến bên người Mộc Dương, dùng lòng bàn tay xoa nước mắt nơi khóe mắt của cậu: “Đừng khóc…… Chúng ta về nhà.”
Mộc Dương không thể đáp lại, chỉ có thể phát ra tiếng nhỏ nghẹn ngào dồn dập từ trong cổ họng.
Dáng vẻ cậu ngồi trên xe lăn vừa an tĩnh vừa yếu ớt, rõ ràng cậu là người được lợi nhất trong sự kiện này, nhưng hôm nay hình như trông cậu mới là người bị hại nhiều nhất