Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ
  3. Chương 33: ‘Bệnh kín’
Trước /63 Sau

Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 33: ‘Bệnh kín’

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Cánh Cụt

Giải Biệt Đinh đứng yên ở bên ngoài thật lâu rồi mới tiến vào, anh đặt ly nước ở mép giường: “Hôm nay em muốn mặc gì?”

Mộc Dương khẽ lắc đầu, ý là mặc gì cũng được.

Giải Biệt Đinh chọn một bộ áo phông quần đùi rộng thùng thình, khi xoay người thì nhận ra Mộc Dương đã cởi áo trên.

Anh ngừng một giây, đi tới mặc áo ngắn tay cho Mộc Dương.

Thật sự Mộc Dương nhẹ hơn rất nhiều, Giải Biệt Đinh thoải mái mà bế cậu lên trên đùi, sau đó nửa nâng lên giúp cậu cởi quần, rồi lại mặc quần đùi vào.

Mộc Dương yên lặng để cho anh mặc quần áo, trong lúc đó không thể tránh khỏi việc có tiếp xúc thân mật, nhưng hai người đã sớm thành thói quen.

Nếu về thủ đô thì khi có việc phải tìm trợ lý, Giang Đản chờ trên xe từ trước, thấy Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh tới thì vội vàng mở cửa xe.

Bầu không khí dọc đường đi vô cùng kỳ quái, Giang Đản chỉ cảm thấy không khí lặng im tới mức cậu ta nổi da gà.

Cậu ta im lặng tăng điều hoà, thường nhìn hai người đang trầm mặc đằng sau qua kính chiếu hậu.

Lúc này họ mới kết hôn một tháng nhỉ? Sao không khí giữa hai người lại lắng đọng tới nhường này?

Người nào cũng lặng im như tờ, đã thế một người trong đó còn bị gãy chân?

Khó khăn lắm Giải Biệt Đinh mới mở miệng nói câu đầu tiên vào lúc Mộc Dương đột nhiên cầm lấy điện thoại.

“Nghe nói ngồi xe chơi điện thoại sẽ dễ bị say xe.”

Mộc Dương: “……?”

Nhưng cậu không say xe.

Tuy rằng Giải Biệt Đinh không trực tiếp ngăn Mộc Dương chạm vào di động, nhưng ánh mắt đó rõ ràng là đang hy vọng cậu buông điện thoại ra.

Giang Đản muốn làm dịu bầu không khí: “Thầy Giải, người say xe thì chơi điện thoại mới bị say thôi, người không say xe chơi thì sẽ không làm sao.”

Vừa dứt lời, cậu ta nhận được cái nhìn lạnh lùng của Giải Biệt Đinh qua kính chiếu hậu.

Không thể nói là Giang Đản cảm thấy mình vừa trúng một dao.

Cũng may điện thoại Giải Biệt Đinh bỗng nhận được một tin nhắn, phá vỡ cục diện bế tắc.

Là tin nhắn Diêu Diên gửi tới.

—— Tiểu Giải, mẹ nhớ là con không thuê giúp việc nhỉ? Mẹ định thuê giúp việc hỗ trợ, hoặc là cho giúp viễ trong nhà tới luôn, vừa vặn Dương Dương cũng quen thuộc, như vậy thì con cũng có thể nhẹ nhàng hơn chút.

Diêu Diên có cố kỵ của bản thân, hiện giờ chân của Mộc Dương không tiện, ăn uống tiêu tiểu đều cần người khác phải giúp đỡ, mười ngày nửa tháng còn ổn nhưng gãy chân thì phải hơn trăm ngày, lỡ đâu qua thời gian dài Giải Biệt Đinh không còn kiên nhẫn với Mộc Dương thì mất nhiều hơn được.

Dù sao nhìn từ góc độ của bà, tính tình Giải Biệt Đinh lạnh nhạt, chẳng phải là người chồng tốt nhất, nếu không phải Mộc Dương lúc trước cứ khăng khăng muốn kết hôn thì bà căn bản sẽ không đồng ý.

Giải Biệt Đinh đưa tin nhắn cho Mộc Dương xem: “Em nghĩ thế nào?”

Mộc Dương trầm mặc một lát, lấy điện thoại gõ dòng chữ: Không muốn người khác.

Cậu đã đủ phiền rồi.

Nhưng cậu cũng là phiền phức với Giải Biệt Đinh.

Mộc Dương biết Diêu Diên gửi tin nhắn tới vì sợ Giải Biệt Đinh không chăm sóc được cậu, cậu cúi đầu tiếp tục gõ một hàng chữ: Bác sĩ nói hai tháng là có thể bỏ thạch cao rồi, em cố gắng không làm phiền anh.

Thật ra không phải là cậu không thể lên xuống giường được, chỉ là khó làm thôi.

Mà cậu không muốn Diêu Diên mời giúp việc cũng do cậu có điều cố kỵ, nếu giúp việc do Diêu Diên mời đến thì hai người khó tránh khỏi có liên hệ, Mộc Dương không mong trạng thái hôn nhân giữa mình với Giải Biệt Đinh bị cha mẹ biết, như vậy bọn họ càng không bỏ được người mà họ gọi là con trai này.

Hiếm khi Giải Biệt Đinh nói được một câu xuôi tai: “Em không phiền.”

Mộc Dương giật mình, nhìn Giải Biệt Đinh nhắn cảm ơn với Diêu Diên, sau đó bảo không cần, để anh chăm sóc là được rồi.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Giang Đản xoay người đưa cho bọn họ hai chiếc mũ cùng khẩu trang.

Hôm nay Giải Biệt Đinh không ăn mặc như những gì fans biết, mà mặc bộ quần áo thoải mái như Mộc Dương, khác chỗ bộ của anh là áo dài tay cùng quần dài, nhưng cũng đều là màu xanh nhạt, cùng với thiết kế được thêu ở vạt áo, liếc mắt một cái là nhìn ra được đây là đồ đôi.

Khi hai người còn chưa kết hôn Mộc Dương đã mua vài bộ, kể cả chưa chắc đã có thể công khai với Giải Biệt Đinh thì nhìn Giải Biệt Đinh mặc đồ đôi mình mua cũng đủ sung sướng rồi.

Nhãn hiệu này là một nhãn hiệu chuyên dành cho những cặp đôi, được xuất hiện sau khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hoá, không chỉ thiết kế đồ đôi cho các cặp nam nữ mà còn thiết kế cho các cặp đồng tính.

Không phải đời trước Giải Biệt Đinh chưa từng mặc, chỉ là sau khi bị fans phát hiện thì đã cho rằng anh không biết đây là đồ đôi, cho nên mới có thể mặc một cách công khai như vậy.

Lúc ấy người duy nhất bị fans của Giải Biệt Đinh tìm ra là mặc cùng kiểu đã bị chửi là dùng để lăng xê, đến khi Mộc Dương nhận ra cố ý mặc nhãn hiệu mà cậu hay mặc thì đã muộn rồi.

Lúc ấy có thể coi như là lúc mà cậu hot nhất trong sự nghiệp làm diễn viên, không chỉ bị đồn là cọ nhiệt mà còn bị đồn là để nổi tiếng thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì, bộ quần áo này chắc ngốn không ít tiền của cậu, dù sao cũng phải một hai vạn mà.

Nhưng vì sợ Giải Biệt Đinh tức giận, cũng như sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh, đúng là Mộc Dương không dám công khai.

Dưới sự tức giận cậu đã đổi những thứ có thể đổi thành đồ dành cho tình nhân, bao gồm cả chìa khóa xe lẫn phụ kiện ô tô.

Giải Biệt Đinh rất không hiểu mà hỏi một câu: “Xe đều do trợ lý Giang lái mà.”

Khiến Mộc Dương tức giận không chịu nổi.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại thì với những gì cậu làm như đổi đệm chăn thành hình con vịt vàng, mấy cái ốp điện thoại kì quái hay là dép lê có hình dạng là lạ, Giải Biệt Đinh chưa từng nói không lần nào..

À, cũng không phải không có.

Giải Biệt Đinh không mặc quần lót hình con vịt vàng.

Đương nhiên, anh không vứt là được.

Lúc ấy Giải Biệt Đinh nói như thế nào?

Anh cực kì bình thản mà liếc Mộc Dương: “Nếu em thích thì cứ để đây, chờ đến khi em trưởng thành thì mặc.”

Giải Biệt Đinh cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy Mộc Dương vừa tốt nghiệp, nam sinh phát dục hơi chậm, có lẽ còn có thể cao thêm.

Nhưng lời này khi vào tai Mộc Dương thì lại mang tính sỉ nhục, cậu trực tiếp liên tưởng đến vấn đề có liên quan đến tôn nghiêm, khó chấp nhận như việc người khác bảo cậu ra nhanh.

Nếu không phải Giải Biệt Đinh còn vội đi công tác thì Mộc Dương có thể giương nanh múa vuốt mà đánh một trận với anh.

……

Sau khi đội mũ và đeo khẩu trang thì Mộc Dương được ôm xuống xe để ngồi lên xe lăn, thấy vẻ mặt của cậu càng ngày càng kỳ quái, Giải Biệt Đinh không rõ nguyên do: “Làm sao vậy? Không phải anh không cho em chơi điện thoại…… Chơi nhiều không tốt cho mắt.”

Ban nãy còn nói là chơi nhiều say xe, hiện tại đã biến thành không tốt cho mắt.

Mộc Dương lạnh nhạt mà liếc anh, anh to thì có ích gì, có dùng được đâu.

“……”

Nơi bọn họ tới là bệnh viện tư nhân, người ở bệnh viện công lập quá nhiều, rất dễ bị nhận ra. Tào Dược đã lâu không gặp đến đón, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp.”

Giải Biệt Đinh: “Ừm.”

Mộc Dương còn lạnh lùng hơn, chẳng nói lời nào.

Tào Dược nhìn bầu không khí giữa hai người vẫn không được thân mật như cũ mà hơi kinh ngạc, xem ra bác sĩ tâm lý vẫn không giúp được nhiều cho Giải Biệt Đinh……

“Bên này.”

Hôm nay Tào Dược nghỉ ngơi, chạy đến bệnh viện một phần là vì hóng chuyện, một phần cũng vì quan tâm đến bạn bè, cậu ta hỏi: “Ngươi gần nhất thế nào?”

“Ừm.”

“……”

Ừm là có ý gì?

Tào Dược chuyển sang Giang Đản: “Gần đây ông chủ của cậu thế nào?”

Giang Đản theo ở phía sau gãi đầu xấu hổ, cậu ta nhìn Giải Biệt Đinh rồi lại nhìn Mộc Dương không thèm quay đầu lại, chỉ có thể nói: “Khá tốt……”

Lần này Mộc Dương tới kiểm tra chân, bác sĩ nói thạch cao hơi bị lỏng, cần phải đổi mới một lần nữa.

Vấn đề này không lớn, chờ một lát là được.

Chờ đến khi Mộc Dương theo bác sĩ đi vào, đôi mày của Giải Biệt Đinh mới chậm rãi nhăn lại.

Thật ra ngoại trừ bác sĩ khoa chỉnh hình, anh còn hẹn bác sĩ khoa Tâm lý, muốn xem cho Mộc Dương về giọng nói.

Nhưng hiển nhiên Mộc Dương có tâm lý kháng cự với việc này, Giải Biệt Đinh vẫn luôn không biết nên mở miệng như nào.

Tào Dược thấy chính chủ đi thì cũng không còn cố kỵ nữa: “Thế nào, sự trợ giúp của bác sĩ dành cho anh như nào?”

Giải Biệt Đinh dừng một chút, hồi lâu mới khẽ lắc đầu, nhưng lại không phải ý mà Tào Dược hiểu.

Theo như lời bác sĩ thì người có thể giúp cậu nhiều nhất là chính bản thân cậu, cậu phải muốn thoát khỏi tình huống đó mới được.

Tuy rằng cứ cách dăm ba bữa thì bác sĩ sẽ cố vấn cho Giải Biệt Đinh một lần, nhưng nói đến cùng thì người thật sự ảnh hưởng đến Giải Biệt Đinh là Mộc Dương mới đúng.

Bởi vì Mộc Dương, cho nên Giải Biệt Đinh mới muốn thoát khỏi trạng thái yên tĩnh này.

Tào Dược như suy tư gì đó: “Hay là đổi bác sĩ?”

Giải Biệt Đinh từ chối: “Anh ấy rất ưu tú.”

Giang Đản ở một bên nghe bọn họ đánh đố, cảm giác hình như mình đã biết một bí mật khó lường.

Thầy Giải đâu có bị bệnh, tại sao phải đi gặp bác sĩ? Còn nói gì mà trợ giúp lớn hay không lớn…… Chẳng lẽ là phương diện kia có vấn đề?

Mãi cho đến khi Mộc Dương đổi thạch cao rồi ra ngoài, Giang Đản vẫn đang nhìn Giải Biệt Đinh bằng ánh mắt muốn nói rồi lại thôi.

Khó trách quan hệ chồng chồng không hài hòa, sau khi kết hôn đã bị đòi ly hôn, thảm thật.

“Thầy Giải……”

“Sao?” Giải Biệt Đinh đỡ xe lăn của Mộc Dương, quay đầu nhìn về phía Giang Đản.

“Quê tôi có một phương thuốc cổ truyền……” Giang Đản đối diện với con mắt lạnh lùng đậm màu của Giải Biệt Đinh, nửa câu sau “phương thuốc này rất hiệu quả trên phương diện nam khoa, anh có muốn thử không” thì cậu ta không tài nào nói nổi.

Thôi, những người biết quá nhiều như cậu ta trong phim truyền hình đều không có kết cục tốt, làm bộ không biết vẫn tốt hơn.

Cậu ta cười mỉa: “Không sao không sao.”

Trên hành lang bệnh viện người đến người đi, khí chất lạnh lùng của Giải Biệt Đinh không thể giấu nổi, cuối cùng vẫn hấp dẫn sự chú ý của vài người.

Bọn họ tới văn phòng của Tào Dược, Giải Biệt Đinh ngồi xổm xuống, châm chước mà nói với Mộc Dương: “Dương Dương, em muốn nói chuyện không?”

Mộc Dương nhấc mí mắt lên.

“Anh hẹn bác sĩ.” Giải Biệt Đinh dừng một chút, “Nếu em không muốn gặp thì chúng ta liền về nhà.”

Qua một lúc lâu sau Mộc Dương mới nhẹ nhàng gật đầu, cậu như này chắc hẳn khiến người khác rất phiền não.

Chỉ cần một ngày cậu không khôi phục bình thường thôi thì người xung quanh sẽ vì cậu mà phiền lòng thêm một ngày.

Cố vấn tâm lý yêu cầu Mộc Dương phải đơn độc tâm sự với bác sĩ, bác sĩ cố ý chuẩn bị cho cậu giấy và bút giúp cho cậu có thể biểu đạt thông qua viết.

Tào Dược nhìn cánh cửa hoàn toàn khép lại, khuôn mặt thoáng vẻ u sầu hỏi Giải Biệt Đinh: “Giọng của anh ấy bị như này do phản ứng của kích thích à?”

“Ừm.”

“Anh cũng đừng quên anh ấy là người bệnh đó.” Tào Dược còn nhớ rõ chuyện ung thư phổi của cậu, “Anh phải biết rằng cảm xúc của một người rất dễ dàng ảnh hưởng bệnh tình, trạng thái của anh ấy luôn nặng nề như vậy thì sẽ không tốt với thân thể.”

Giải Biệt Đinh lặng im sau một lúc lâu rồi mới trả lời bằng chất giọng khàn: “Tôi hiểu.”

Anh đang cố.

Khoảng thời gian người mẹ Giải Chi Ngữ của anh bị bệnh nặng và trầm cảm, tuy anh không thể khuyên đối phương, nhưng cũng hẹn cho Giải Chi Ngữ một người cố vấn tâm lý có tiếng.

Nhưng Giải Chi Ngữ từ chối như nào?

Bà nói: “Biệt Đinh, con chỉ có thể trợ giúp người muốn được trợ giúp, có một vài người là không thể cứu nổi.”

Mặc dù hiện tại Giải Biệt Đinh luôn có cảm giác là Mộc Dương vẫn kháng cự, kháng cự mọi thứ xung quanh, kháng cự việc trở nên tốt hơn.

Nhưng Giải Biệt Đinh không muốn tiếp tục thoả hiệp, ‘tôn trọng’ như lần đối mặt với mẹ.

Dù Mộc Dương có muốn được trợ giúp hay không, Giải Biệt Đinh vẫn luôn hy vọng cậu tốt lên.

Kể cả có bị chán ghét thì cũng không sao.

Còn hơn một tháng nữa là đến buổi phẫu thuật của Mộc Dương.

Dù cậu có nguyện ý hay không…… Giải Biệt Đinh nhắm mắt, nơi đáy mắt là vẻ thâm trầm bà mạnh mẽ mà trước đây Mộc Dương chưa từng thấy.

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Biến

Copyright © 2022 - MTruyện.net