Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cánh Cụt
“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, mẹ nó chứ đâu phải cậu muốn bị đổi đâu, cậu áy náy cái gì?” Phan Đạt Tương gào thét đứng dậy, tay đặt lên vai Mộc Dương mà không biết nên an ủi như nào.
“Cậu coi như, coi như……”
Phan Đạt Tương vắt hết óc, định nói là cậu coi như một hồi duyên phận kì diệu, những chuyện khác đều để ba mẹ xử lý, nghĩ thoáng chút, đừng trói buộc bản thân.
Cậu ta cũng rất quen thuộc với chú Mộc và dì Diêu, luôn cảm thấy bọn họ không phải người sẽ từ bỏ Mộc Dương vì huyết thống.
Nhưng cũng không hẳn, có một vài người coi quan hệ huyết thống quan trọng hơn tất cả.
Phan Đạt Tương hơi há mồm, muốn cho Mộc Dương một đáp án khẳng định thì phát hiện Mộc Dương đang ngơ ngác nhìn về phía cửa lớn, sau đó giãy giụa muốn rời khỏi sô pha.
Cậu ta nhìn theo tầm mắt của Mộc Dương, Giải Biệt Đinh đang đứng ở cửa, trong tay còn xách theo một cái túi, cả người anh ướt đẫm, thấy Mộc Dương muốn xuống sô pha đi tới thì đỡ lấy người bằng một tay: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương lay động yết hầu, nhanh chóng nhập chữ: Sao anh không dùng ô?
Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại: “Anh quên mất.”
Hôm nay ngoại trừ đi thăm mẹ thì anh còn đi tiệc rượu, khi xong việc thì trời đã mưa, Giang Đản đã quên mất phải mang ô vào xe, nhưng cũng may bãi đỗ xe ở dưới mặt đất nên bọn họ không bị dính mưa.
Nhưng khi xe chạy được nửa đường, Giải Biệt Đinh nhìn thấy cửa hàng bên đường bán Takoyaki, từ chối sự hỗ trợ từ Giang Đản rồi tự mình xuống mua một hộp, lúc này mới bị mưa ướt nửa người, quần áo ướt hơn phân nửa.
Mộc Dương nhìn viên bạch tuộc trên tay Giải Biệt Đinh, trong cổ họng xót xa.
“Phải ăn ngay khi còn nóng.”
Giải Biệt Đinh cong eo giúp Mộc Dương dựa vào sô pha, khi nhìn mặt cậu thì còn ngừng vài giây.
Mộc Dương không chú ý, cậu nắm lấy cánh tay Giải Biệt Đinh muốn bảo anh thay quần áo, nhưng tâm tình vội vàng đó lại bị ngăn cản bởi việc cậu mất giọng.
Giải Biệt Đinh hiểu lầm ý cậu: “Không thể ôm được, quá lạnh.”
Anh mới trở về từ bên ngoài, còn phải trải qua một đợt mưa to, trên người anh mang theo hơi lạnh rõ rệt.
Mộc Dương nhấp chặt môi, suýt nữa bổ nhào vào người Giải Biệt Đinh.
“Anh lên đổi bộ quần áo.” Giải Biệt Đinh vuốt mái tóc hơi rối của Mộc Dương, gật đầu chào hỏi với Phan Đạt Tương ở một bên.
Mộc Dương cảm thấy Giải Biệt Đinh hơi không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra.
Vì thế ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giải Biệt Đinh đang đi lên tầng, muốn nhìn ra điểm khác thường.
Toàn bộ hành trình được Phan Đạt Tương nhìn thấy, cậu ta chậc chậc vài lần, cảm thấy mình không nên đứng ở đây mà nên ở gầm sô pha.
Vẫn là Takoyaki ngon hơn, cẩu lương cút xéo đi.
“Cậu có biết trông cậu giống hòn vọng phu lắm không?” Phan Đạt Tương chép miệng, chưa đã thèm.
“……” Mộc Dương nghe được động tĩnh thì chậm rãi quay đầu lại, đồ ăn Giải Biệt Đinh mang về cho cậu đã bị mở ra.
Phan Đạt Tương đối diện với ánh mắt như muốn giết người của cậu thì run rẩy: “Không đến mức đấy chứ, tôi mới ăn có một cái…… Hay là, tôi nhổ ra cho cậu nhé?”
Mộc Dương nhấp chặt môi, cậu đang tức giận thật.
Phan Đạt Tương không hiểu sao cậu tức giận, chẳng lẽ là vì miếng đầu tiên đã bị cậu ta ăn? Trước kia đâu phải họ chưa từng chia đồ ăn đâu.
Mộc Dương cụp mắt, ôm hộp đồ ăn vào trong lồng ngực, cậu như nhụt chí mà lấy một viên lên rồi cắn.
Cậu gõ chữ bảo: Cậu không được ăn.
Phan Đạt Tương đau buồn nói: “Được được được, không ăn.”
Mộc Dương biết mình đang vô cớ gây rối, nhưng lần đầu tiên Giải Biệt Đinh mua cho cậu thì cậu đã không ăn, bốc mùi trong phòng suốt một tháng, hiện giờ mua lần thứ hai thì miếng đầu tiên vẫn không phải do cậu ăn.
Rất nhanh thôi Giải Biệt Đinh đã xuống từ trên tầng, anh thay quần áo ở nhà, đầu tiên là anh gật đầu với Phan Đạt Tương: “Cảm ơn vì hôm nay.”
“Không cần khách sáo.” Phan Đạt Tương không muốn làm bóng đèn, “Tôi đi trước nhé?”
Thấy Mộc Dương không giữ lại thì Giải Biệt Đinh liền nói: “Trợ lý Giang ở gara, cậu ấy sẽ đưa cậu trở về.”
Phan Đạt Tương như đang suy tư gì đó mà nhìn Mộc Dương, chớp mắt: “Đại Dương, cho tôi mượn cái bóng rổ giới hạn của cậu để mang về nhà chơi đi.”
Mộc Dương ngẩn người một lát rồi gật đầu, cậu vốn định xuống dưới lấy thì bị Phan Đạt Tương ngăn cản.
“Anh Đinh có biết ở đâu không? Chân của cậu ấy không tiện lắm.”
Đương nhiên Giải Biệt Đinh biết ở đâu vì chính anh đã để vào ngăn tủ, căn bản là Mộc Dương chưa từng chơi lần nào, để trong phòng như một vật triển lãm.
Mộc Dương nhìn Giải Biệt Đinh đi về nơi khác, nhưng không chú ý đằng sau mình bỗng dưng có một bóng người đến gần.
“Oà!” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng đe dọa.
Mộc Dương sợ tới mức run cả người, trong lúc xoay người thì há to miệng, sau đó lại mím thành một đường thẳng, nhìn Phan Đạt Tương như đang nhìn một tên ngốc.
—— bị bệnh thì mau uống thuốc đi.
Giải Biệt Đinh cũng cầm bóng rổ đi ra, mày nhíu lại: “Làm sao vậy?”
Phan Đạt Tương sờ cằm: “Không sao không sao, tôi mới thấy một con gián thôi.”
“……” Tất nhiên Giải Biệt Đinh không tin, nhưng khi anh nhìn về phía Mộc Dương, Mộc Dương cũng chỉ cúi thấp đầu, lấy que chọc Takoyaki.
Anh tiễn Phan Đạt Tương ra ngoài, không lâu sau đó Mộc Dương nhận được một tin nhắn: Dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn là anh em, có chuyện gì cứ nói, đừng băn khoăn với tôi.
Mộc Dương sững sờ hơn nửa ngày mới trả lời lại một chữ ừm.
Đời trước Phan Đạt Tương cũng như thế này, sau khi biết thân thế của Mộc Dương thì liều mạng an ủi, biết trạng thái hôn nhân giữa Mộc Dương và Giải Biệt Đinh không tốt thì hùng hổ: “Nếu thật sự không được thì ly hôn, cùng lắm thì tôi lấy tiền riêng nuôi cậu! Không được thì tôi đến công ty của ba đi làm, tiền lương đủ để nuôi cả hai người.”
Nhưng đến cuối cùng, Mộc Dương cũng không nói chuyện mình bị ung thư phổi cho cậu ta, cũng không biết cậu mập đó đã nhận ra hay chưa.
Nếu trước khi cậu chết mà linh hồn dừng lại lâu hơn một chút, có khi lại thấy Phan Đạt Tương chảy nước mũi nước mắt chửi ầm lên trước mộ cậu.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Mộc Dương lại nhếch khóe miệng.
Khi Giải Biệt Đinh trở về thì thấy Mộc Dương cười, không biết cậu đang nghĩ gì.
Rất lâu rồi Giải Biệt Đinh chưa thấy cậu cười.
Không chỉ là hơn một tháng này, mà còn là mỗi một ngày từ khi Mộc Dương biết về thân thế trong kiếp trước, nụ cười càng ngày càng ít, sau đó không biết từ ngày nào mà cảm xúc biến mất trên khuôn mặt cậu.
Giải Biệt Đinh nắm điện thoại, màn hình sáng lên, đúng là ảnh Mộc Dương cười mà Phan Đạt Tương gửi anh.
Mộc Dương chú ý thấy anh đã trở về, khoé miệng khẽ nhếch biến mất trong nháy mắt.
Giải Biệt Đinh chậm rãi đến gần: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Mộc Dương chỉ Takoyaki còn chưa ăn xong trong lồng ngực.
Giải Biệt Đinh: “Không đủ no đâu.”
Mộc Dương cảm thấy có thể no, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giải Biệt Đinh thì lại gõ chữ bảo: Hiện tại no rồi.
“Vậy nếu đói thì bảo anh.” Giải Biệt Đinh xoa nhẹ lên huyệt Thái Dương.
Ánh mắt Mộc Dương ảm đạm dần, cậu cắm một viên Takoyaki đưa đến bên miệng Giải Biệt Đinh, nhìn Giải Biệt Đinh từ trước đến nay không ăn vặt giờ lại há mồm cắn lấy.
Mộc Dương nhìn Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích môi răng rồi dừng một hồi lâu, sau đó cậu mới ăn viên Takoyaki mà Giải Biệt Đinh cắn.
Không biết hầu kết của ai lăn lộn lên xuống, một bóng ma áp xuống trước người Mộc Dương, giây tiếp theo cậu đã được bế lên, người ôm cậu đi lên tầng hai một cách ổn định vững chắc.
Tư thái này làm Mộc Dương suýt nữa cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Giải Biệt Đinh cũng chỉ ôm cậu vào trong phòng, sau đó xoay người bật vòi nước bồn tắm.
“……”
Chờ tới khi Giải Biệt Đinh ra thì Mộc Dương hỏi: Anh bật nước làm gì?
Giải Biệt Đinh ngẩn người: “Trời tối rồi.”
Trời tối rồi, nên tắm thôi.
Khi anh duỗi tay muốn cởi cúc áo Mộc Dương thì bị Mộc Dương kéo cổ áo ra trước, màu đỏ ửng trên cổ còn chưa tan đi, đến cả xương quai xanh cũng ửng đỏ, khiến cho làn da trắng lạnh thêm phần khiêu gợi.
Mộc Dương chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, gõ chữ hỏi: Sao anh lại uống rượu?
“Chỉ hai ly thôi.” Giải Biệt Đinh cũng không để ý đến việc cổ áo đang mở rộng, anh tiếp tục cởi cổ áo Mộc Dương ra, ngữ điệu nghiêm túc mà giải thích.
Tiệc rượu đêm nay do Yến Tầm Giang mời anh đi, chính là đạo diễn từng bị anh thả bồ câu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện Giải Biệt Đinh lỡ hẹn trước đây sẽ đắc tội Yến Tầm Giang, thật ra là không, quan hệ cá nhân giữa hai người rất tốt.
Cũng vì lần hẹn này mà Yến Tầm Giang mới biết Giải Biệt Đinh đã kết hôn, biết anh trở về liền bảo kính ly rượu này thay cho ly trong hôn lễ.
Yến Tầm Giang là trưởng bối, cũng có ơn giúp đỡ Giải Biệt Đinh, việc không mời ông đến hôn lễ cũng do Giải Biệt Đinh đuối lý, không có gì để nói.
Nhưng sau khi Yến Tầm Giang uống ly rượu kính kia mới biết rằng hai người không làm hôn lễ.
Yến Tầm Giang thở dài, cuối cùng chỉ nói: “Nếu đã kết hôn thì cũng đừng băn khoăn nhiều quá, cậu là diễn viên chứ đâu phải idol thần tượng gì đâu, giấu giếm làm gì?”
Nghĩ đến đây thì Giải Biệt Đinh ôm lấy phần thân trên đơn bạc của Mộc Dương, cởi lưng quần của cậu: “Anh ấy muốn mời chúng ta tham gia kỳ tiếp theo của 《 Yêu một lần nữa 》.”
Tim Mộc Dương hơi co lại.
《 Yêu một lần nữa 》 là tiết mục phát sóng trực tiếp của vợ đạo diễn Yến Tầm Giang, khách quý mỗi kỳ đều là những cặp đôi đã kết hôn, không giới hạn tính hướng, mục tiêu của tiết mục chính là khiến những cặp đã kết hôn tìm lại cảm giác cuồng nhiệt trong tình yêu, cũng có thể khai quật ra không ít tin nóng làm fans cảm thấy hứng thú.
Một khi vào tiết mục này, quan hệ của Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương sẽ hoàn toàn bại lộ dưới mắt của công chúng.
“Bốn tháng sau tiết mục mới bắt đầu quay.”
Lúc ấy, cuộc phẫu thuật của Mộc Dương cũng đã kết thúc, thời gian tĩnh dưỡng cũng đủ.
Giải Biệt Đinh nói những tin tức tương quan về tiết mục này, nhưng không hỏi Mộc Dương có nguyện ý đi hay không.
Hoặc có lẽ anh cảm thấy dù anh có hỏi thì cũng sẽ bị từ chối.
Giải Biệt Đinh vẫn như thường, ôm Mộc Dương không manh áo che thân vào bồn tắm nước ấm.
Mộc Dương kéo ống tay áo của anh.
Giải Biệt Đinh ngừng lại, không hiểu Mộc Dương muốn làm gì nên vẫn duy trì động tác khom lưng, chờ động tác tiếp theo của Mộc Dương.
Mộc Dương cũng không nhìn anh, chỉ giơ tay cởi cúc áo trên áo anh, áo sơ mi mở toang ra, lộ ra cơ bụng đẹp đẽ cùng tuyến nhân ngư của Giải Biệt Đinh.
Cậu không dừng lại, sờ lên lưng quần của Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh đè tay Mộc Dương, hầu kết thong thả di chuyển lên, rồi lại hạ xuống chỗ cũ.
Thanh âm của anh hơi khàn: “Mộc Dương ——”
Mộc Dương cầm lấy điện thoại ở trên giá: Anh dính mưa rồi, sẽ bị cảm lạnh mất.
Cho nên phải tắm.
Cậu vỗ vỗ bồn tắm.
Giải Biệt Đinh: “……”
Bồn tắm này rất lớn, nhưng không phải loại dành cho hai người.
Đúng là nó có thể chứa hai người, nhưng phải là một người ở trên một ngưởi ở dưới
Cuối cùng Giải Biệt Đinh vẫn không bước vào: “Anh đi tắm rửa.”
Gian tắm rửa chỉ cách bồn tắm một lớp pha lê, chỉ cần ló đầu là Mộc Dương có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một cử động của Giải Biệt Đinh.
Nhưng cậu không làm.
Mộc Dương chỉ cúi đầu nhìn mặt nước ấm áp, lòng bàn tay nhẹ nhàng chọc lên, tạo nên từng cơn gợn sóng.
Nếu vào ban đêm không thể làm gì cho Giải Biệt Đinh, cậu thật sự không biết bản thân còn điểm nào đáng giá để Giải Biệt Đinh dừng bước chân lại.
Cậu theo bản năng muốn cuộn tròn bản thân, nhưng lại bị trói buộc bởi cái chân đang bị đặt lên cao, chỉ có thể sững sờ giữ nguyên như ban đầu.
Cho đến khi tiếng nước bên cạnh dừng lại, Giải Biệt Đinh chỉ quấn khăn tắm bên hông đi vào.
Anh ngồi ở bên bồn tắm, cầm lấy một miếng xà phòng thơm xoa lên mặt Mộc Dương.
Mộc Dương ngẩn ra: “……”
Cậu đột nhiên nhớ ra, buổi chiều lúc thua đấu địa chủ, Phan Đạt Tương đã vẽ lên mặt cậu mấy thứ vớ vẩn.
Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì giờ phút này trên trán cậu còn có một con rùa.
Phan Đạt Tương, cậu xong rồi.