Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Mộc Dương xách theo rương hành lý chầm chậm đi dưới bóng cây, ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu cậu qua khe hở. Hơn hai mươi năm cuộc đời tựa giấc mộng, tốt đẹp mà mơ hồ giống như vầng sáng này.
Mấy viên đá nhỏ dưới mặt đất bị cậu đá văng đi, Mộc Dương dạo bước ở huyện thành nhỏ tới giữa trưa mới tìm được một khách sạn trông có vẻ không tệ lắm.
“Đặt trước một tháng.” Ban đầu Mộc Dương định lấy thẻ ngân hàng ra, nhưng ngẫm lại vẫn nên thanh toán tiền mặt vì số tiền cậu có chưa đến 4000.
(4000 tệ là gần 14tr)
Với tiêu chuẩn sinh hoạt khi trước, 4000 là tiền khách sạn một đêm của cậu.
Tiếp tân chọn cho cậu một căn phòng cuối hành lang, không dựa đường cái, nhưng lại thông gió và đủ yên tĩnh.
Hoàn cảnh căn phòng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Không chỉ đệm chăn sạch sẽ, thoải mái thanh tân, vậy mà còn có một cửa sổ sát đất lớn. Tuy hướng về phía đông nhưng cảnh sắc không tồi, đằng sau là một vùng đồng cỏ xanh lá lớn, ở giữa là hồ nước nhỏ.
Còn có thể lờ mờ thấy bên ao hồ có người ngồi, chắc là đang câu cá.
Sau khi lăn lộn một ngày một đêm Mộc Dương cũng mệt mỏi. Cậu đi gấp quá nên không mua được xe lửa giường mềm, nằm mười mấy tiếng đồng hồ trên giường cứng khiến cả người đều nhức mỏi. Mộc Dương nhào về phía giường đệm mềm mại, hai mắt nhắm nghiền.
Cũng coi như là cuộc sống mới thôi.
Rời khỏi Giải Biệt Đinh, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc từng trải, tạo nên một cuộc đời khác…… Trải qua những thứ mà cậu nợ người khác.
Buồn ngủ quá……
Rời khỏi chốn quen thuộc đầy khổ sở, Mộc Dương bỗng lơi lỏng đi, thậm chí cậu còn quên xoay người, cứ nằm bò như vậy rồi ngủ, hai cẳng chân còn đặt ở mép giường.
*
Giải Biệt Đinh ngồi đối diện Đàm Giác, Đàm Giác nhíu mày hỏi: “Nói với cha mẹ cậu ấy chưa?”
“Chưa.”
“Vậy cậu định tìm một mình à? Thế khác gì mò kim dưới đáy biển không?” Đàm Giác tức giận nói, “Cậu có hiểu gì về cậu ấy không? Biết cậu ấy thích đi đâu không? Có người bạn nào không? Có nơi ở nào khác không?”
“……”
Thấy Giải Biệt Đinh không nói gì, Đàm Giác đành bảo: “Trước đó tôi đã bảo cậu rồi, tôi không ngăn cản cậu kết hôn, nhưng cậu cũng phải tìm hiểu cậu ấy một thời gian rồi mới kết hôn chứ? Các cậu cứ thích ngược đời, bỏ hết mấy bước như yêu đương, tới thông báo ở chung rồi cả cầu hôn cũng bỏ.”
Cô không nói quá nặng, thật ra điều cô muốn nói là hai người quá ẩu đoảng. Nếu đã không chịu trách nhiệm với đối phương, cũng chính là không chịu trách nhiệm với bản thân.
“……” Giải Biệt Đinh dừng một chút, “Có một người.”
Một giờ sau.
Phan Đạt Tương còn đang ở nhà chơi game thì nghe được một tràng tiếng chuông cửa: “Đừng ấn! Tới ngay đây!!”
Vừa mở cửa ra thì thấy một nam một nữ: “Hai người là ai?”
Giải Biệt Đinh tháo khẩu trang xuống.
“Đệt!” Phan Đạt Tương sợ tới mức tay run lên, trực tiếp sập cửa lại.
Đàm Giác: “…… Xem cái kiểu này của cậu ta thì hẳn là biết.”
Giải Biệt Đinh lại gõ cửa một lần nữa, Phan Đạt Tương bên trong đã chuẩn bị tâm lý thật lâu, mới mở một khe cửa nhỏ: “Mộc Dương không ở chỗ tôi!”
Giải Biệt Đinh nói một câu khẳng định: “Cậu biết em ấy ở đâu.”
Phan Đạt Tương là nhóc mập mạp, cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ của Mộc Dương. Kiếp trước có mấy đêm Mộc Dương không về ngủ toàn ở chỗ Phan Đạt Tương, mỗi khi uống nhiều quá cũng đều do Phan Đạt Tương đưa cậu về.
Phan Đạt Tương đón hai người vào với vẻ mặt đau khổ: “Tôi không biết cậu ấy ở đâu thật, nhưng hôm qua cậu ấy mượn của tôi ba vạn tiền mặt.”
(3 vạn tệ là 104,6tr)
Hai người chỉ có thể tay trắng rời đi. Bọn họ trở lại trên xe, Giang Đản lái xe, Đàm Giác hơi đau đầu nói: “Trước khi cậu kết hôn tôi có hỏi qua về tác phong của cậu chủ này rồi, tùy hứng ương bướng. Nửa tháng trước còn đánh nhau tới mức khiến đối phương phải vào viện, đến bây giờ còn chưa ra viện được nữa. Hiện tại mới kết hôn đã làm rùm beng lên như này…… Chẳng phải cậu ấy rất thích cậu hay sao?”
“Em ấy đánh người ta là do đối phương đã nói năng lỗ mãng trước, chứ không phải em ấy sai.”
Đàm Giác thấy hơi là lạ: “Cậu đang bênh cậu ấy đó à? Người ta có nói khó nghe như nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể đánh tới mức gãy xương? Nếu không phải đối phương thấy tiền là sáng mắt thì cậu ấy đã phải vào cục cảnh sát rồi, là tôi thì tôi đã lén trùm bao tải rồi xông ra đánh……”
Giải Biệt Đinh đột ngột nói: “Cậu ấy bảo muốn ly hôn.”
“……” Đàm Giác kinh ngạc hỏi: “Thế là quá láo nháo còn gì nữa? Khác nào coi hôn nhân như trò đùa?”
Giải Biệt Đinh không nói gì, có lẽ không phải láo nháo đâu.
Kiếp trước trong suốt 5 năm, Mộc Dương chưa từng nhắc tới ly hôn dù chỉ một lần, đến cả đơn thỏa thuận ly hôn kia vừa xuất hiện đã bị Mộc Dương giấu đi đâu không biết.
Khi đó Mộc Dương giống một nhóc sư tử diễu võ dương oai đánh dấu lãnh thổ: “Trừ khi em chết, nếu không đời này anh đừng mong thoát khỏi em.”
Sau đó Mộc Dương thật sự chết, nhưng Giải Biệt Đinh vẫn không thể thoát khỏi cậu, thậm chí còn trở về khi trước.
Giải Biệt Đinh lại nâng tay lên, vô thức đặt lên miệng, nhưng mới nâng được nửa chừng đã thấy Đàm Giác nói: “Tay cậu làm sao vậy?”
Ống tay áo dài trượt xuống vì động tác của anh, Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn: “Dị ứng.”
Đàm Giác muốn duỗi tay xem, nhưng bị Giải Biệt Đinh tránh đi. Từ xưa tới nay anh không thích tiếp xúc nhiều với người khác, trước đây sự nhẫn nhịn lớn nhất của anh đã dành cho chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim.
Cho nên vào ngày kết hôn đó, khi Giải Biệt Đinh chịu đựng việc Mộc Dương nhào vào trong lồng ngực ra oai chất vấn mà không hề đẩy ra, nháy mắt ấy Đàm Giác cảm thấy Giải Biệt Đinh có người ở bên cũng không tồi.
Đỡ phải suốt ngày chỉ mang cảm xúc nhạt nhẽo chẳng khác nào nước sôi để nguội, không có việc gì thì cả ngày không nói lời nào.
Đàm Giác thở dài: “Cậu chạm vào hoa hồng khi nào đấy? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.”
Trước mắt Giải Biệt Đinh hiện lên hộp Takoyaki đã nguội ngắt vẫn đang để trên đầu giường, ngón tay thon dài chậm rãi hạ xuống.
Đàm Giác còn muốn hỏi Giải Biệt Đinh đã uống thuốc dị ứng chưa, giây tiếp theo điện thoại của bọn họ đã cùng đinh một tiếng, là do một bên gửi qua Weibo.
Khi Giải Biệt Đinh đang nhắm mắt dưỡng thần, Đàm Giác nhìn thấy tiêu đề thì hơi sửng sốt: “Có manh mối.”
*
Lúc Mộc Dương còn đang ngủ bù, một tiêu đề hot search # soái ca tình cờ gặp được lại là một minh tinh nhỏ tuyệt sắc nhân gian # đã bước lên bảng hot search, xếp hạng cứ tăng dần tăng dần.
Cậu bị cơn nóng chạng vạng lay tỉnh, do trước khi ngủ quên không mở điều hoà nên bây giờ cả người dính dớp mồ hôi.
Thái dương đã xuống núi, ánh sáng trong phòng tăm tối, chung quanh không có tiếng người. Bỗng tim Mộc Dương đập nhanh một cách vô cớ, phần ngực đau đớn đến buồn bực, cảm giác tựa như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Cậu ngơ ngác mà ngồi ở mép giường, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng xem tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua có phải một giấc mộng dài hay không.
Cho đến khi mở điện thoại ra, nhìn thấy thông báo hơn 99 tin mới cậu mới có cảm giác chân thật. Cậu thật sự trở về 5 năm trước, cũng ký đơn thoả thuận ly hôn bị cậu khóa ở két sắt 5 năm.
Mà trong 99 tin này, chỉ có một tin tức đến từ Giải Biệt Đinh: Mộc Dương, đừng làm càn.
Vành mắt Mộc Dương chua xót, mặc dù là như vậy, Giải Biệt Đinh cũng không muốn nói một câu để dỗ dành, những gì cậu làm đều bị quy thành “làm càn”.
Nhưng nếu lúc này Giải Biệt Đinh có thể dịu dàng với cậu hơn chút, chưa cần phải dỗ dành cậu về nhà làm gì, thì có lẽ Mộc Dương vẫn sẽ dao động.
Cậu chính là người không biết cố gắng như vậy đấy, khi đối diện với Giải Biệt Đinh cậu vĩnh viễn không thể cứng rắn nổi.
Kiếp trước, vào mấy tháng chờ đợi cái chết tiến tới, cậu chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Giải Biệt Đinh.
Cho dù chết, cậu cũng muốn chết với cái danh là người bạn đời của Giải Biệt Đinh, trên mộ bia của cậu cũng phải khắc dòng “chồng của Giải Biệt Đinh”.
Nhưng trận ốm đau đó đã mang đi hết những động lực mà cậu có, đi một chuyến ở quỷ môn quan thật sự có thể khiến người ta phải thay đổi tâm cảnh.
Hiện giờ ngẫm lại, khi chấp nhất qua đi thì mọi thứ cũng chỉ là giấc mộng dã tràng, nhìn như cái gì cũng có, nhưng thật ra lại chẳng thể nắm lấy thứ gì.
Những tin còn lại đều là ghi âm Phan Đạt Tương gửi tới: “Tao đệt!”
“Chồng mày đến tìm tao kìa!”
“Giải Biệt Đinh đó!”
“Sợ tới mức suýt nữa tao đã quỳ xuống!”
“Tao cũng không hiểu sao tao lại có cảm giác chột dạ khi yêu đương vụng trộm!”
“Cái khí chất của Giải Biệt Đinh cũng mạnh mẽ quá!”
“Anh ta hỏi tao là mày ở đâu!”
“Rốt cuộc mày đã đi đâu?”
……
Trong lúc ghi âm còn đính kèm thêm cả mấy emoji, Mộc Dương trả lời bằng khuôn mặt vô cảm: “Với cái gan của mày, tao nói cho mày để mày bán tao trong chưa đầy một giây à?”
Phan Đạt Tương gửi emoji phẫn nộ tới: “Cút đi.”
Trong điện thoại còn có một cuộc gọi nhỡ, cũng là của Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, cậu ngửa đầu đón dòng nước ấm áp, nhưng lần này không còn khóc nữa.
Đúng thật là Giải Biệt Đinh không để bụng……
Chỉ một cuộc gọi, một tin nhắn để ứng phó với việc cậu bỏ đi.
Hứng nước ấm suốt mười phút khiến Mộc Dương suýt nữa té ngã trên đất, rồi cậu mới nhận ra mình bị tuột huyết áp một cách muộn màng, bởi vì đã gần 30 tiếng đồng hồ cậu chưa ăn cơm.
Bữa cơm gần nhất là bữa sáng cậu ăn cùng ba mẹ.
Sau khi lên xe lửa, Mộc Dương lật album ảnh của Giải Biệt Đinh rồi ngủ thiếp đi, cứ mê man cả đường, tới khách sạn lại ngủ thêm vài tiếng đồng hồ.
Cơn đói ập đến bất chợt làm Mộc Dương đi xuống lầu, cậu đi dưới bầu trời sao trong thành nhỏ, ban đêm còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của cậu.
Mộc Dương tìm một tiệm tạp hoá, cầm một bao thuốc lá chưa dùng, hút ngụm đầu tiên đã ho sặc sụa.
Cậu nhíu mày nói: “Ông chủ ơi, có loại nào ít khói không?”
Ông chủ nói tiếng phổ thông không sõi lắm: “Chỉ có loại này, muốn hay không?”
“Muốn.”
Mộc Dương chưa từng hút bao thuốc lá chỉ có 15 tệ, nhưng không còn cách nào khác, cậu không quen hút mấy loại nặng.
Cậu lang thang trong sương khói lượn lờ, không có mục tiêu mà tìm quán ăn, đi năm phút mới thấy đối diện có một cửa hàng. Cậu lên thẳng tầng năm của tiệm lẩu, gọi một bàn đồ ăn.
Người phục vụ không khỏi nói: “Nếu chỉ một người ăn thì hơi nhiều đấy ạ.”
Mộc Dương: “Không nhiều lắm.”
Ngoại trừ mấy tháng bị bệnh tật giày vò kia, sức ăn của Mộc Dương vẫn khá tốt. Cậu thích ăn lẩu, nhưng Giải Biệt Đinh không ăn cay.
Cậu thích xem phim ảnh, nhưng Giải Biệt Đinh không có hứng thú. Hơn nữa khuôn mặt của Giải Biệt Đinh quá nổi bật, vừa ra khỏi cửa là có thể bị fans vây kín.
Khác với Mộc Dương, cậu chỉ là một minh tinh nhỏ không tiếng tăm, đến cả công ty ký hợp đồng cũng không có, những vai diễn đều do người quen trong vòng giới thiệu.
Đương nhiên cậu cũng không nghiêm túc khi làm công việc này, kiếp trước chạy đi đóng phim cũng chỉ vì muốn gần Giải Biệt Đinh hơn chút.
Mà nguyên nhân chủ yếu là do cảm thấy trong giới có quá nhiều cám dỗ, cậu phải đến bên Giải Biệt Đinh để trông coi anh.
Kết quả tiếp xúc với cái giới này cậu mới biết, loại diễn viên chỉ có thể xem chứ không thể dùng được như cậu sẽ bị người khác coi thường.
Những diễn viên nổi tiếng có ai mà không được đào tạo chuyên môn, kể cả khi trở thành minh tinh sau này cũng phải tiếp tục khổ công tập luyện. Sau khi bị câu nói “Cậu chỉ cần dựa vào mặt thôi là lên được đỉnh lưu rồi” của Phan Đạt Tương lừa, Mộc Dương trực tiếp đánh cậu ta một trận.
Weibo đã bị xoá vì cậu không muốn xem những tin tức liên quan đến Giải Biệt Đinh.
Người phục vụ đi ngang qua cạnh cậu năm lần, cuối cùng Mộc Dương cũng hỏi thẳng: “Có việc gì à?”
Người phụ vụ cầm con gấu bông đặt ở trên ghế đối diện Mộc Dương, dè dặt chỉ vào mặt Mộc Dương: “Anh đừng khóc…… Tôi lấy cho anh giấy nhé.”
“…… Tôi không khóc.”
Mặt Mộc Dương không cảm xúc, mà đôi mắt lại hồng hồng: “Do lẩu quán cay quá.”
Cậu chờ ăn xong nồi lẩu này thì sẽ xoá hết ảnh của Giải Biệt Đinh. Từ hình chụp lén, ảnh chụp bình thường, đến cả ảnh poster lẫn ảnh sân khấu cũng xoá hết.
Giữ lại cũng vô dụng, Giải Biệt Đinh cũng đâu phải cậu.