Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cánh Cụt
Tỉ lệ của gối ôm này là 1:1, khi Mộc Dương ôm nó ngủ thì có thể kẹp lấy một chân, cả người ghé vào gối ôm ngủ.
Mộc Nam Sơn từng thể hiện ý kiến với gối ôm này, ông tức giận mắng Mộc Dương đồi phong bại tục, nhưng Mộc Dương không cảm thấy vậy, cậu ôm gối ôm hình chồng mình để ngủ thì có vấn đề gì?
Không ngủ được chính chủ thì chẳng lẽ cũng không cho cậu ngủ với ảnh chụp chắc?
“Về sau không cần ôm nó nữa.” Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn người nào đó đang vùi mặt trong lồng ngực của anh hòng trốn tránh, “Em có thể ôm anh.”
Hiện giờ Mộc Dương chỉ muốn tìm đất chôn mình: “Anh cứng quá……”
Sau khi nói xong Mộc Dương liền câm miệng, bầu không khí lặng im.
Thật ra cũng tốt.
Sau khi có tiếp xúc thân mật với Giải Biệt Đinh thì cậu mới biết rằng, hoá ra trạng thái bình thường của cơ bụng và cơ ngực là mềm, xúc cảm khá tốt.
Chỉ có vào những lúc đặc biệt, cơ bụng cùng cơ ngực sẽ trở nên…… cứng như nơi nào đó.
Giải Biệt Đinh im lặng một lát: “Vậy mang nó về nhé?”
Mộc Dương: “……”
Mang về làm gì? Mỗi ngày đều cảm nhận thế nào gọi là nhục à?
Tiếng vang khi Mộc Nam Sơn trở về dưới lầu đã giải cứu Mộc Dương đúng lúc, cậu cố gắng làm mình trông bình tĩnh hơn chút, ngước mắt nói: “Anh quay người đi.”
“……” Giải Biệt Đinh xoay người.
Mộc Dương ôm lấy cái gối đó bằng tốc độ bàn thờ, tùy tiện nhét vào trong ổ chăn.
Giải Biệt Đinh xoay người, nhìn đệm chăn căng phồng mà không còn lời gì để nói, đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao.
Thật ra cũng chẳng có tác dụng cho lắm.
Trên bức tường đối diện với giường của Mộc Dương còn dán một tấm poster thật lớn, người trong poster là ai thì cũng không cần nói nhiều, nhưng ít ra poster không quá lộ liễu.
Lại quay đầu thì thấy đầu giường của Mộc Dương cũng treo một khung ảnh tầm 60cm, là ảnh Giải Biệt Đinh mặc đồng phục thời cấp ba với vẻ mặt lạnh lùng.
Bao gồm cả cuốn lịch trên bàn sách cũng là loại có in hình Giải Biệt Đinh.
Kiếp trước sau khi kết hôn Giải Biệt Đinh từng ngủ trong phòng của Mộc Dương, nhưng lúc ấy trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, vách tường là màu trắng gạo, hoàn toàn khác với bây giờ.
Chắc hẳn là đã được chỉnh sửa.
Mê muội Giải Biệt Đinh là việc Mộc Dương khắc vào xương cốt từ thuở niên thiếu, trước khi kết hôn cậu còn ôm ảo tưởng không thực tế, sau khi kết hôn mới nhận ra Giải Biệt Đinh thật sự không thích mình một chút nào.
Một khi đã như vậy thì tự tôn của Mộc Dương cũng không cho phép tình cảm của mìn lộ ra trước mặt Giải Biệt Đinh, cậu sợ bị giẫm đạp hay là bị coi thường.
Vì thế một mặt cậu cố gắng không đi làm phiền Giải Biệt Đinh 365 ngày trong một năm, ít nhất hai phần ba thời gian cậu đều làm việc, giả vờ hào phóng khéo léo, một mặt thì quản lý ngôi nhà của bọn họ, âm thầm chờ mong ngày nào đó Giải Biệt Đinh có thể quay đầu lại nhìn.
Mộc Dương phớt lờ phần đệm chăn đang phồng phồng, cố gắng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chúng ta đi xuống đi.”
“Được.”
Xe lăn không được mang lên nên Mộc Dương chỉ có thể nhờ Giải Biệt Đinh ôm xuống, vừa vặn gặp Mộc Nam Sơn đang đẩy xe lăn.
Ông đi tới nhìn: “Tay Tiểu Giải thế nào rồi? Có dùng sức được không?”
Giải Biệt Đinh khẽ gật đầu: “Có thể dùng sức ạ.”
Dù sao vẫn không giống khi trước, nếu đổi lại là trước kia thì hẳn là Mộc Nam Sơn sẽ kéo Mộc Dương từ trên người Giải Biệt Đinh xuống, sau đó ném cho cậu một cái nạng rồi mắng: “Đừng làm như bị què cả hai chân.”
Mộc Dương ngồi trên sô pha, Mộc Nam Sơn làm hai ly dưa hấu ép cho bọn họ, ông đang bận rộn trong phòng bếp.
Mộc Dương nhìn căn nhà quen thuộc này, trong lòng lại cảm thấy buồn bã, không được tự nhiên.
Cậu nhìn bóng lưng bận rộn của Mộc Nam Sơn, khó có thể không làm mà vẫn ăn như trước.
Giải Biệt Đinh vỗ tay cậu trấn an: “Anh vào phòng bếp hỗ trợ, em ngồi ở đây một lát nhé?”
Mộc Dương gật đầu, hơi chần chừ mà nói: “Có thể để em mượn điện thoại chút được không?”
Cậu không mang điện thoại từ trong phòng xuống.
Giải Biệt Đinh không hỏi làm gì mà trực tiếp đưa cho cậu.
“Mật mã?”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “260722.”
Mộc Dương không nghĩ nhiều, khi mở điện thoại cũng không mở linh tinh mà lập tức mở mục tìm kiếm
Đời trước dù cậu có làm gì cũng chưa từng động vào điện thoại của Giải Biệt Đinh, sợ Giải Biệt Đinh thật sự trở mặt với cậu.
Huống hồ sinh hoạt cá nhân của người như Giải Biệt Đinh vừa nhìn đã biết ngay, chẳng thể nào dan díu với ai, trong điện thoại hầu như không có bí mật.
Nhưng khi nhìn thấy lịch sử tìm kiếm thì Mộc Dương vẫn sửng sốt hồi lâu.
# bệnh trầm cảm có dấu hiệu gì #
# như cầu tình dục bình thường thì có thể loại trừ khả năng bị bệnh trầm cảm không #
# sự khác nhau giữa bệnh trầm cảm và cảm xúc hậm hực #
……
Hầu như đều liên quan đến bệnh trầm cảm.
Mộc Dương im lặng một lát, nhìn lịch sử tìm kiếm của Giải Biệt Đinh.
Thời gian tìm kiếm là lúc bọn họ ở thành nhỏ kia, Mộc Dương nhớ lúc đó chân cậu mới bó thạch cao, lúc Giải Biệt Đinh lau người cho cậu luôn ‘ không cẩn thận ’ đụng tới mông cậu……
Vẻ mặt Mộc Dương chết lặng, không biết có nên giả vờ như k thấy hay không.
Nhưng tâm trạng lại bắt đầu thấp thỏm bất an, liệu có phải Giải Biệt Đinh sợ tâm lý cậu xảy ra vấn đề gì cho nên trong khoảng thời gian mới thân mật với cậu như vậy?
Nhưng bệnh thiếu hụt tình cảm lại khiến Mộc Dương thêm chút tự tin, một người khó có thể đồng cảm với bất cứ chuyện gì thì sẽ biết ngụy trang ư?
Mày đừng quên, Giải Biệt Đinh là diễn viên đó……
Anh bị thiếu hụt tình cảm, nhưng cũng có thể làm vì trách nhiệm……
Hai giọng nói hoàn toàn tương phản bắt đầu đánh nhau trong đầu cậu, Mộc Dương nhịn không được mà nghiền đầu ngón tay, cậu biết rõ mình không nên miên man suy nghĩ, nhưng cậu không khống chế nổi.
Sau một lúc lâu, cậu thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân.
Thật ra cũng chẳng cần nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự có một ngày Giải Biệt Đinh không cần cậu thì từ bỏ thôi.
Tựa như Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, nếu bọn họ còn muốn thì cậu sẽ ở lại nơi này, cố gắng trở thành dáng vẻ mà họ thích.
Nếu tương lai họ yêu cầu cậu rời đi thì cũng không sao.
Mọi thứ vốn không thuộc về cậu.
Sinh mệnh của cậu đã kết thúc vào đời trước, một đời này cậu sống vì Giải Biệt Đinh, vì ba mẹ.
Bọn họ cần cậu bao lâu, cậu sẽ nỗ lực tồn tại bấy lâu.
Dù có một ngày không cần thù cũng có thể nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của bọn họ, không tạo thêm bất cứ gánh nặng nào.
Mộc Dương cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, đi tìm thứ mình muốn tìm ——
Mát xa cơ bắp cho cánh tay bị thương cần chú ý điều gì?
Thật ra ban nãy Giải Biệt Đinh nói dối, tay phải của anh vẫn không thể dùng lực được, vì thế khi ôm Mộc Dương anh đều sử dụng tay trái.
Mộc Dương nghĩ đến việc sẽ tự mình đi xuống, nhưng cậu không có nạng, Giải Biệt Đinh không cho phép cậu nhảy một chân, đỡ cũng không được.
Thấy hai người trong phòng bếp đang bận làm việc, Mộc Dương lặng lẽ bò xuống từ trên sô pha, vào ban công máy đun nóng khăn mặt.
Kết quả vừa quay đầu lại thì đã thấy Giải Biệt Đinh đứng phía sau cậu mà nhíu mày.
“Tổn thương đến chân thì làm sao bây giờ?”
“Sắp hai tháng rồi, xương cốt đều đã định hình……” Dưới cái nhìn chăm chú của Giải Biệt Đinh, Mộc Dương ngừng giảo biện, lẩm bẩm câu, “Nếu không vận động ra mồ hôi chắc em mốc mất.”
Ngữ điệu Giải Biệt Đinh thong dong: “Ngày nào em cũng ra mồ hôi hết.”
“Lúc nào……”
Mộc Dương bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, giờ mới nhận ra lúc cậu ra mồ hôi là lúc thân mật với Giải Biệt Đinh trước khi ngủ……
Tuy rằng luôn mở điều hòa nhưng mỗi lần cậu vẫn ra mồ hôi cả đầu, giống như vừa mới vận động mạnh.
Tai Mộc Dương đỏ ửng lên, nghẹn nửa ngày mới lí nhí nói: “Anh đánh rắm.”
Giải Biệt Đinh ôm cậu lên bằng một tay, lần này anh không đánh nữa mà trực tiếp vỗ mông cậu: “Đừng nói bậy.”
“Đánh rắm thì bậy cái gì, anh không đánh rắm chắc……”
Giọng Mộc Dương càng ngày càng nhỏ, vùi vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, tủi thân che mông lại không cho đánh.
Thật sự quá ngứa, mình chạm vào còn ngứa không chịu được thì nói gì đến Giải Biệt Đinh.
*
Một bữa cơm khá hài hòa, Mộc Nam Sơn làm sườn heo chua ngọt khá giống với hồi xưa, Diêu Diên về đúng lúc Mộc Nam Sơn làm xong cơm, tuy đuôi mắt vẫn ửng hồng nhưng sự buồn bực giữa mày đã tan đi không ít.
Dù trong lòng mọi người suy nghĩ điều gì, nhưng bầu không khí tổng thể trên bàn cơm đều ấm áp.
Sau khi cơm nước thì Diêu Diên còn muốn giữ bọn họ ở lại vài ngày, ngày mai giúp việc nghỉ phép sẽ trở lại nhưng bị Mộc Nam Sơn khuyên can: “Để Dương Dương thả lỏng trước đã, đừng ép quá…… Hiện giờ nó đang ở cùng Tiểu Giải, có khi thoải mái hơn so với ở cùng chúng ta.”
Tuy xót xa nhưng không thể làm gì hơn.
Lúc đi Giang Đản tới đón bọn họ, Mộc Dương còn lấy một cái khăn lông nóng từ máy đun nóng.
Diêu Diên nhìn thấy thì vừa buồn cười vừa chua chát trong lòng: “Có phải các con không có máy đun nóng không? Cứ mang đi đi, ba mẹ cũng không dùng, dùng để chườm nóng cho Tiểu Giải thì tốt hơn.”
Mộc Dương vốn định lắc đầu nhưng Mộc Nam Sơn đã mang lên xe cho cậu.
Cậu chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ba.”
Mộc Nam Sơn thở dài, nâng tay lên, nhịn mãi vẫn không chịu được mà mắng cậu: “Con mà nói vậy với ông đây nữa thì có tin con sẽ bị đánh lúc chân lành rồi hay không?”
Mộc Dương bị đánh đến mức hơi mông lung: “…… Con biết rồi.”
Trên đường trở về, Mộc Dương nắm tay Giải Biệt Đinh, nhẹ nhàng xoa cánh tay anh: “Nơi này có đau không?”
Giải Biệt Đinh: “Không đau.”
Mộc Dương sợ dùng lực quá tay sẽ khiến anh bị thương nên cậu chỉ nhẹ nhàng như con mèo sữa.
Đường cong cánh tay của Giải Biệt Đinh rất đẹp, bởi vì màu da thiên thiên về trắng lạnh nên mạch máu cùng gân xanh đều rất rõ ràng.
Trông rất hợp để châm cứu.
Nhưng vừa thấy ngón tay thon dài của Giải Biệt Đinh, rồi lại liên hệ với câu nói “Ngày nào em cũng ra mồ hôi” của Giải Biệt Đinh khi cậu đang đun nóng khăn lông, Mộc Dương lại không chịu khống chế mà nghĩ tới cảnh hai cánh tay xinh đẹp đó đùa nghịch mình.
Trên mặt nóng đến hoảng hốt.
Giang Đản nhìn từ gương chiếu hậu, đi ra ngoài du lịch quả nhiên có thể làm gia tăng tình cảm giữa các cặp đôi, họ thân mật hơn nhiều so với lần ngồi xe trước.
Trở lại ngôi nhà của cậu và Giải Biệt Đinh, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Mộc Dương giờ mới chậm rãi thả lỏng.
Nhưng điều mà cậu không ngờ chính là, trong phòng khách đặt một chiếc đàn piano.
“…… Anh mua khi nào?”
“Ngày hôm qua.”
Giải Biệt Đinh ôm cậu ngồi xuống trước đàn piano: “Xin lỗi, trước kia anh không biết em thích.”
Mộc Dương hơi giật mình, cậu mở nắp đàn ra định thực hiện lời hứa đàn cho Giải Biệt Đinh nghe, nhưng cậu lại bị ngăn lại: “Chờ chân tới khi chân lành rồi hẵng đàn.”
Đàn piano cần sử dụng cả tay lẫn chân, nhưng trên đùi cậu còn bó thạch cao, không tiện để thao tác cho lắm.
Mộc Dương nhấp môi dưới: “Qua một hai tuần nữa là có thể tháo rồi.”
“Ừm.” Giải Biệt Đinh dừng một chút, “Qua hai tuần nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện gặp bác sĩ Lý một lần.”
Bây giờ cách ngày phẫu thuật của Mộc Dương còn khoảng một tháng, tuy rằng chỉ là giai đoạn đầu nhưng Giải Biệt Đinh vẫn hẹn chuyên gia, có thể khiến nguy hiểm hạ xuống thấp nhất.
Hẹn bác sĩ hai tuần sau sẽ kiểm tra, đến lúc đó sẽ có phương án phẫu thuật, sau đó thì nằm viện một thời gian ngắn để chuẩn bị cho phẫu thuật.
Giải Biệt Đinh xoa nhẹ cằm Mộc Dương, nâng cằm cậu lên: “Em nghĩ khi nào nên nói với ba mẹ nhé.”
Chuyện này không thể giấu hoàn toàn được, sớm hay muộn thì vẫn phải nói ra.
Độ nguy hiểm của phẫu thuật ung thư phổi rất thấp, nhưng lỡ như xui thì sao?
Cũng không thể giống với đời trước, thi cốt sắp lạnh thì Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên mới biết được.
Mộc Dương yên tĩnh một lát, sau một lúc lâu mới nói: “Qua một khoảng thời gian nữa đi……”
Cậu nhớ tới lời nói đùa cậu từng bảo với Phan Đạt Tương, rằng nếu có một ngày cậu bị bệnh nan y thì nhất định sẽ không nói với người trong nhà, một người dày vò là đủ rồi.
Kết quả đời trước cậu nói được làm được, trực tiếp giấu đến lúc chết.