Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cánh Cụt
Đàn piano được đặt ở cạnh cầu thang trong phòng khách, Giang Đản đi rồi lại tới thêm một chuyến nữa, chất đầy tủ lạnh của bọn họ.
Bởi vì cánh tay Giải Biệt Đinh không dùng lực được nên Mộc Dương cứ bướng bỉnh đòi di chuyển bằng cách chống nạng.
Kết quả lần đầu Giải Biệt Đinh buông tay thì suýt nữa cậu đã té ngã, khi được đỡ lấy cậu lại quật cường mà đẩy tay Giải Biệt Đinh ra: “Đi thêm vài lần là được.”
Giải Biệt Đinh cũng không dìu cậu nữa, chỉ đứng đằng say Mộc Dương, ở một khoảng cách không xa không gần mà nhìn cậu thất tha thất thểu đi về phía trước.
Phía trước không có anh.
Ngày phẫu thuật đang đến gần, cuộc tình hai tháng mà Mộc Dương nói cũng ngày càng ít dần.
Giải Biệt Đinh nhìn ngón áp út của Mộc Dương, nơi đó trống không, không có bất cứ thứ gì.
Từ ngày đầu tiên đến thành nhỏ tìm Mộc Dương, anh đã nhận ra rằng kiếp này Mộc Dương chỉ đeo chiếc nhẫn mà cậu đeo suốt 5 năm trong kiếp trước đúng một lần vào ngày cưới.
Giải Biệt Đinh vốn không phải người nghĩ nhiều, nhưng hôm nay khi nhìn Mộc Dương hất tay anh muốn thử tự lập, trong lòng anh vẫn có cơn đau dai dẳng.
Nhưng may là anh có thể chịu đựng.
Dùng nạng cũng không quá khó, Mộc Dương đi một đoạn là quen, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại vui mừng nói với Giải Biệt Đinh: “Em có thể tự đi rồi!”
Giải Biệt Đinh đứng cách đó không xa, đứng ngược sáng với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nghe vậy thì anh gật đầu nhẹ: “Ừm, giỏi lắm.”
Mộc Dương không thấy rõ mặt anh, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy anh không vui lắm.
Nhưng sau khi tới gần theo bản năng, vẻ mặt Giải Biệt Đinh vẫn như bình thường.
“…… Làm sao vậy?” Giọng Mộc Dương thấp hơn chút.
Giải Biệt Đinh lắc đầu: “Em muốn buổi tối ăn món gì?”
Mộc Dương nói muốn ăn sủi cảo, nhưng mấy món Giang Đản mua để trữ hàng trong tủ lạnh lại không có sủi cảo.
Tất nhiên Giải Biệt Đinh sẽ không nói, anh chỉ vào app cơm hộp siêu thị trên di động để mua mấy túi sủi cảo một cách không thuần thục cho lắm.
Đối với tất cả những yêu cầu không tổn hại đến sức khoẻ của Mộc Dương, trước tiên Giải Biệt Đinh sẽ nghĩ nên thoả mãn như nào, chứ không phải nói không có, không thể, hoặc là đợi lần sau.
Tới chạng vạng thì trong nhà lại nhận được rất nhiều đơn chuyển phát nhanh.
Mộc Dương ngẩn người nhìn, không biết Giải Biệt Đinh mua thứ gì.
Đơn chuyển phát nhanh lớn nhất phải lớn hơn cậu gấp ba lần, nhìn từ bề ngoài thì không thể thấy bên trong có gì.
Mộc Dương bắt đầu mở đơn chuyển phát nhanh cùng Giải Biệt Đinh, cậu ngồi ở trên sô pha mở mấy đơn nhỏ, Giải Biệt Đinh ở trên thảm mở mấy đơn to.
Sau khi mở đơn thứ nhất thì thứ bên trong là loại cốc dùng lúc đánh răng dành cho tình nhân.
Giống y đúc cặp Mộc Dương mua trước khi kết hôn.
Mộc Dương ngẩn người, khi mở đơn chuyển phát nhanh tiếp theo thì là một đôi dép lê hình con vịt vàng dùng trong phòng tắm, một lớn một nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Trước kia Phan Đạt Tương thường xuyên lấy con vịt vàng để bảo cậu ấu trĩ, cậu phản bác rằng có chàng trai mạnh mẽ nào không thích vịt vàng chứ?
Giải Biệt Đinh không thích.
Kiếp trước Mộc Dương mua cho anh quần lót hình con vịt vàng mà anh chưa từng mặc lần nào trong 5 năm.
Cho nên Giải Biệt Đinh không phải chàng trai mạnh mẽ.
Logic rất hoàn mỹ.
Nếu nói mấy thứ đều là những thứ Mộc Dương mua trước khi kết hôn, cho nên Giải Biệt Đinh lại mua thêm dựa theo kiểu dáng của nó, thì cái thảm con vịt vàng dài hai mét bốn rộng hai mét thật khó hiểu.
Đây rõ ràng là món cậu mua sau khi kết hôn một tháng vào đời trước.
Tim Mộc Dương run lên, cậu ngước nhìn về phía Giải Biệt Đinh: “Anh……”
Giải Biệt Đinh nhìn đồ vật trên tay cậu, dừng một chút: “Trước đây mấy thứ này bị em vứt vào thùng rác, anh tìm người giặt sạch chúng nó, nhưng không được sạch cho lắm nên mua lại.”
Hơn một tháng trước, vào ngày Mộc Dương vừa nhận ra mình trở lại 5 năm trước rồi kí đơn thỏa thuận ly hôn, cậu đã xoá bỏ hết toàn bộ dấu vết thuộc về mình trong căn nhà này.
Những thứ liên quan đều bị cậu vứt vào trong thùng rác của tiểu khu, ngoại trừ khung ảnh kết hôn.
Mộc Dương hơi khó để tưởng tượng hình ảnh Giải Biệt Đinh đến chỗ thùng rác của tiểu khu tìm mấy món này.
“Cái thảm đó……”
“Giống với cái trong phòng em.”
Mộc Dương ngẩn người, hình như không có vấn đề gì thật, trong phòng ngủ của cậu ở nhà ba mẹ đúng là cũng có cái thảm cùng loại.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đã xem nhẹ chuyện gì đó, trong lòng hoảng hốt một cách khó hiểu.
Mấy đơn kế tiếp chỉ là mấy món nho nhỏ liên quan đến đồ trang trí trong nhà, ví như tranh treo tường, đồ trang trí cho khăn trải bàn, còn cả bình hoa cùng thực vật trong nhà.
Hai món lớn cần lắp ráp là ghế mây đặt ở ban công tầng hai và một cái tủ lùn.
Rõ ràng mấy thứ này không hoàn toàn giống những món mà Mộc Dương bố trí trong kiếp trước, nhưng không hiểu sao vẫn thấy chúng nó thật trùng hợp, giống như đang nằm mơ.
Mấy thứ này đều yêu cầu phải tự lắp, kiếp trước Mộc Dương cũng mua đồ cùng loại như này, nhưng với những thứ như thế thì cậu thường gọi thợ tới để lắp rồi đưa phí là được.
Nhưng hiển nhiên là Giải Biệt Đinh không định làm vậy, anh tự tay lắp cái tủ màu đen kia, tổng cộng gồm ba ngăn, tuy không quá to nhưng đặt bên sô pha thì khá vừa vặn.
Kiếp trước Mộc Dương không mua món này nên không biết nó dùng để làm gì: “Cái này để đâu vậy?”
Giải Biệt Đinh vặn ốc: “Đặt bên sô pha để đồ ăn vặt cho em.”
Kiếp trước Mộc Dương rất thích ngả lên sô pha xem phim và ăn vặt, nhưng đồ ăn vặt đều chất đống trên bàn trà ở tầng hai, trông rất bừa bộn.
“…… Ơ.”
Đáp án này làm Mộc Dương hơi bất ngờ, cậu im lặng nhìn Giải Biệt Đinh làm việc, thỉnh thoảng ra phụ một chút.
Căn nhà này được trang trí rất đẹp, nhưng bởi vì to quá nên mang vẻ quạnh quẽ, sau khi được Giải Biệt Đinh bố trí xong thì trông mới giống nhà.
Lúc trước sau khi xác nhận hai người đính hôn thì Giải Chi Ngữ đã vội vàng đi mua nhà mới cho Giải Biệt Đinh.
Sau khi mua xong, bà bắt đầu lê thân thể bị bệnh nặng mà quan sát căn nhà được xây dựng. Vì để bà có thể nhìn thấy căn nhà của Giải Biệt Đinh và Mộc Dương thì thời hạn của một công trình biệt thự khổng lồ như vậy đã bị rút ngắn tới hơn ba tháng đã hoàn công.
Mà khi ấy sinh mệnh của Giải Chi Ngữ cũng đã đến điểm cuối.
Hiện giờ nhớ lại, có vẻ Giải Chi Ngữ đã bị tra tấn tới mức mất tỉnh táo vì cả bệnh tâm lý lẫn bệnh về thể chất, nếu không thì sao người hận nhất việc bị khống chế như bà lại được thuyết phục bởi dăm ba câu của Mộc Dương, ép duyên cho con trai mình cơ chứ?
Có lẽ bà cảm thấy Giải Biệt Đinh có vấn đề về tâm lý, ở bên ai cũng như nhau cả, với tính cách năng nổ của Mộc Dương thì không chừng có thể tô điểm thêm chút màu sắc cho cuộc sống của anh.
Hoặc bà đã phát hiện ra từ dấu vết để lại, trong mắt người ngoài thì Mộc Dương bình thường đối với Giải Biệt Đinh, nhưng đứng dưới góc độ của Giải Biệt Đinh thì cậu là một sự tồn tại đặc biệt.
Nhưng người đã mất, bọn họ không bao giờ biết Giải Chi Ngữ nghĩ như thế nào.
Mộc Dương đột nhiên bừng tỉnh, còn ba ngày là đến ngày giỗ của Giải Chi Ngữ.
*
Giải Biệt Đinh còn đang bận rộn, lần đầu tiên tự tay lắp ráp ngăn tủ nên anh cũng sai một lần, sau khi tháo ra rồi lắp lại thì thành phẩm cuối cùng trông cũng không tệ, khi đặt cạnh sô pha thì có thể để mấy món trang trí trừu tượng lên, là phong cách Mộc Dương thích.
Chậu cây xanh thì rất dễ để sắp xếp thôi, bởi vì giá cả đắt đỏ nhưng mọi thứ bên trong đã được chuẩn bị tốt, dưới bồn đất là sản phẩm gốm sứ, bọn họ chỉ cần gỡ bao bì xuống là được.
Thứ phiền phức nhất là ghế mây, bởi vì nó không chỉ cần phải lắp ráp mà còn cần phải cố định ở góc ban công tầng hai, vào mùa đông thì có thể nằm trên đó hóng gió, mùa hè cũng không cần lo lắng, mái ban công có thể điều khiển từ xa, tới mùa hè thì che nửa cái ban công lại là được.
Sau khi Mộc Dương chờ Giải Biệt Đinh dọn lên thì cũng chống nạng đi lên theo.
Cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc bố trí phòng ở của Giải Biệt Đinh, cảm giác trong lòng khó có thể miêu tả. Đó là cảm giác xót xa, là cảm giác của đời trước khi cậu đã gây sức ép nhiều đến vậy nhưng không nhận lại được gì, là cảm giác mờ mịt với hành vi này của Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương đứng ở phía sau Giải Biệt Đinh, nhận ra công cụ để lắp ráp của anh đã đầy đủ hết, từ máy khoan đến tua vít gia dụng, Mộc Dương hoàn toàn không biết anh mua lúc nào.
Bỗng cậu bảo: “Anh cũng mua cái này dựa theo bên nhà ba mẹ à?”
Giải Biệt Đinh ngoái đầu nhìn lại: “…… Ừm, thay đổi kiểu dáng thôi.”
Giải Biệt Đinh đã muốn đổi cái ghế mây trên ban công của kiếp trước từ lâu rồi.
Sau khi Mộc Dương dùng 4-5 năm thì chất lượng không tốt lắm, khi ngồi luôn có âm thanh kẽo kẹt, cảm giác giây tiếp theo sẽ sụp mất. Cho nên mỗi lần Mộc Dương nằm ở mặt trên thì Giải Biệt Đinh đều nhăn mày.
Một tuần trước khi biết Mộc Dương bị ung thư phổi giai đoạn cuối thì anh mới thay loại ghế mây mới, giá cả đắt hơn mấy lần.
Nhãn hiệu đã bảo đảm là có thể sử dụng cả đời, nhưng đáng tiếc ghế mây còn chưa tới thì cuộc đời của người thích nằm trên nó đã kết thúc.
Sau này khi ghế mây tới thì Giải Biệt Đinh cũng vẫn nhận lấy và thay cái cũ đi, nhưng cũng chẳng còn ai ngồi nó nữa.
Thỉnh thoảng anh cũng chỉ lên ban công ngồi trong chốc lát, ngẩn người nhìn ghế mây mới trong góc, không nghĩ gì cả.
……
Giải Biệt Đinh đứng dậy lấy ghế dựa cho Mộc Dương, anh nhíu mày nói: “Lên cầu thang thì phải nói với anh.”
“Em đâu có què……”
Ngoài miệng Mộc Dương nói vậy nhưng thân thể lại rất thành thật mà được Giải Biệt Đinh ôm rồi đặt lên ghế dựa.
Hơn một tháng này cậu hết được Giải Biệt Đinh bế lên ôm xuống thì là nằm trên giường, nếu cứ như vậy một khoảng thời gian nữa thì chỉ sợ cậu cũng què thật.
Sau khi ăn xong sủi cảo cũng đã 9 giờ, Mộc Dương tự mình chống nạng nhảy vào bồn tắm, cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho cánh tay của Giải Biệt Đinh.
Chờ cậu tắm rửa xong thì bình đun nóng cũng hoàn thành công việc, Mộc Dương lấy ra hai cái khăn lông từ bên trong, dựa vào trên giường nắm lấy cánh tay Giải Biệt Đinh ấn một lát.
Đôi mắt Mộc Dương rất xinh đẹp, là loại xinh đẹp khó phân biệt nam nữ.
Vào năm tám chín tuổi khi mới quen Giải Biệt Đinh thì đôi mắt cậu sáng lấp lánh như trân châu, còn hơi béo một xíu, cứ đứng sau gọi Giải Biệt Đinh bằng tên anh: “Giải Biệt Đinh, em đói!”
“Giải Biệt Đinh ôm!”
Giải Biệt Đinh không ôm cậu thì cậu sẽ trở về khóc bảo mình quá béo, bảo Mộc Nam Sơn đừng làm sườn cho cậu ăn, muốn giảm béo.
Thật ra cậu đâu có mập, chỉ là trẻ con thì nhiều thịt, khung xương nhỏ nên trông cứ tròn tròn.
Sau này khi Giải Biệt Đinh lên cấp 3 thì bậnn việc học, dần dà thời gian hai người gặp mặt càng ngày càng ít, Mộc Dương cũng bớt vẻ non nớt của trẻ con mà trở thành dáng vẻ kiêu ngạo toả sáng của thiếu niên.
Sau khi bọn họ kết hôn, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp của Mộc Dương đã không còn sáng như trước nữa mà giống như hiện giờ.
Mộc Dương đắp khăn lông nóng cho ăn: “Nóng không?”
Giải Biệt Đinh dời mắt: “Không nóng.”
Hôm nay cơn buồn ngủ tới khá sớm, sau khi chườm nóng xong thì Mộc Dương đã nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Giải Biệt Đinh nhìn sườn mặt của cậu trong chốc lát, tắt đèn.
Hôm nay là đêm hiếm hoi mà Mộc Dương không cọ tới cọ lui trước khi ngủ cùng anh.
Thật ra Mộc Dương muốn thân mật với Giải Biệt Đinh trong chốc lát, nhưng tưởng tượng đến những chuyện xảy ra vào ban ngày thì cậu chỉ muốn nhắm mắt giả chết.
Không chỉ cái gối ôm hình người cực lớn kia, còn cả câu ‘ ngày nào em cũng ra mồ hôi’ của Giải Biệt Đinh đều làm như cậu thèm khát lắm ấy.
Mộc Dương nhắm mắt, muốn xoay người.
Phiền thật.
Sao Giải Biệt Đinh còn chưa hôn cậu?
Không làm chuyện ra mồ hôi thì thôi đi, sao còn không chúc ngủ ngon cơ chứ.