Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Sau khi biết lộ tuyến của xe lửa mà Mộc Dương ngồi từ fan hâm mộ, Giải Biệt Đinh đã đoán được Mộc Dương tới nơi nào.
Chỉ là anh không hiểu, sao Mộc Dương lại biết được.
Hoặc là nói, sao lại biết trước như thế.
Dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới sân bay gần thành thị, rồi lại gọi một chiếc xe đi vào huyện thành nhỏ này. Suốt cả quá trình Giải Biệt Đinh chưa từng nói cho bất cứ ai biết.
Trên đường hiếm khi anh chủ động đáp lời cùng người ta. Từ vị tài xế hay nói kia anh mới biết trong huyện thành nhỏ này chỉ có một quán bar.
Mộc Dương là khách quen của quán bar.
Vì thế Giải Biệt Đinh có thể dễ dàng tìm thấy Mộc Dương ở quán, nhưng anh không tùy tiện tiến lên. Đây là lần đầu tiên anh đi vào nơi mà Mộc Dương thích tới, cảm nhận bầu không khí ồn ào ầm ĩ.
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đang ngồi đua rượu cùng người khác, nhìn cậu to tiếng nói mình không thất tình, chỉ là đã nghĩ kỹ một chuyện bướng bỉnh từ rất lâu.
Mộc Dương nhìn chằm chằm chén rượu nói: “Tôi không cần anh ấy.”
Cậu còn nói “Tôi mà tiếp tục quấn lấy anh ấy thì tôi là con chó!”
Mộc Dương lại uống một hơi cạn sạch ly rượu mạnh, không biết đó là chén thứ bao nhiêu, rồi lẩm bẩm một cách nghẹn ngào: “Tôi không cần phải thích anh ấy nữa.”
Giải Biệt Đinh không nghe rõ câu cuối cùng này, nhưng anh cũng không tiến lên ngăn Mộc Dương.
Không hiểu sao anh lại cho rằng, hẳn là giờ phút này Mộc Dương sẽ không muốn nhìn thấy anh, coi như đây là một lần cuối cùng, sau này anh sẽ quản lý tốt thân thể Mộc Dương.
Bây giờ đầu gối Mộc Dương đã nhũn ra nên tất nhiên không biết là Giải Biệt Đinh đi theo cậu cả một đường, nhìn cậu cùng người khác ‘thân mật’ mà kề vai sát cánh tới khách sạn, nhìn cậu ôm ‘người mới’, nghe tiếng cười đã lâu không thấy của cậu.
Giải Biệt Đinh đứng yên ở phía sau họ thật lâu, an tĩnh nhìn hai người sắp đi vào đại sảnh khách sạn.
Mộc Dương từng nói ly hôn.
Anh không biết giờ phút này mình có nên tiến lên không.
Mộc Dương không được tự nhiên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Anh biết tin mình ở đây chưa chắc đã có thể giấu được Giải Biệt Đinh bao lâu, nhưng cũng không ngờ được Giải Biệt Đinh sẽ tìm được nhanh tới vậy, còn tự mình tới đây.
Giải Biệt Đinh: “Đưa em về nhà.”
Cả người Mộc Dương đều ám mùi rượu: “Về cái nhà nào cơ?”
Giải Biệt Đinh khựng lại: “Chúng ta.”
Mộc Dương cười tự giễu, nhìn thoáng qua Giải Biệt Đinh: “Anh nói sai rồi, đó không phải là nhà, mà chỉ là một căn phòng ở mà thôi.”
Giải Biệt Đinh xoay người: “Lần ấy bác trai bác gái có ở đó.”
Bước chân Mộc Dương ngừng lại, tốt thật…… Lúc này mới có một ngày thôi, Giải Biệt Đinh đã sửa từ ba mẹ thành bác trai bác gái.
Cậu cũng không quay đầu lại, nói: “Giải Biệt Đinh, tôi không đi đâu hết.”*
• Lúc này bạn ấy nhất quyết muốn rời đi rồi nên mình đổi xưng hô nhé
Ở đâu cũng chẳng phải nhà cậu.
Cậu không có nhà.
Đuôi mắt Mộc Dương không thể khống chế mà hồng lên, cậu ngửa mặt lên trời để ngăn nước mắt lại, nhưng dù có như nào cũng không ngăn được.
Dựa theo thời gian mà suy đoán, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đã biết cậu không phải con ruột.
Chắc là rất hối hận nhỉ?
Thay người khác nuôi con nhiều năm như vậy, nuôi được một đứa con ương bướng, nuôi được một đứa con vô dụng.
Mà con gái ruột của mình lại phải chịu khổ ở một nơi xó xỉnh nhỏ bé nào đó, tất cả tài nguyên đều bị một người ngoài như cậu chiếm mất.
Nhìn thôi đã thật sốt ruột.
Sau khi chân tướng xấu xí bị vạch trần vào đời trước, Mộc Dương không dám mặt dày xuất hiện trước Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên nữa, mà giống như suy nghĩ của cậu, Mộc Nam Sơn và Diêu Diên cũng không liên hệ cậu lần nào.
Dường như hơn hai mươi năm tình thân đã bị phủ nhận vì một phần huyết thống, cũng bị phủ định còn có cuộc sống tuỳ ý hơn hai mươi năm của Mộc Dương.
Cậu đã coi trời bằng vung lâu đến vậy, đột nhiên một ngày lại biết rằng mình chỉ là một tên ăn trộm.
Cậu trộm lấy sự tự phụ cùng cuộc sống của kẻ khác, huỷ hoại nửa đời người của kẻ khác.
Cậu vẫn nhớ rõ cô gái sinh cùng ngày cùng năm với cậu, khi mình còn đang ẩu đả hồi cấp ba thì đối phương đã bỏ học từ sớm.
Khi mình còn đang học trường đại học với điều kiện tốt, ngày ngày đi chơi với đám bạn lông bông, thì đối phương đã bắt đầu đi làm để kiếm tiền cho gia đình……
Giọng Giải Biệt Đinh vang lên ở sau người: “Mộc Dương, sao em lại tới đây?”
Mộc Dương hít cái mũi: “Anh để ý cái rắm!”
Chắc hẳn đây là câu nói xa cách nhất từ trước tới nay của Mộc Dương đối với Giải Biệt Đinh, thế nên Giải Biệt Đinh ngừng một lúc lâu mới trả lời lại: “Đừng nói bậy.”
Đôi mắt Mộc Dương đỏ lên, cậu xoay người chất vấn: “Tôi nói bậy thì liên quan gì tới anh? Anh lấy thân phận gì để quản tôi? Chồng trước chắc?”
Giải Biệt Đinh nhíu mày, xoa đầu ngón tay: “Em đừng làm càn nữa, anh hẹn bác sĩ rồi, em phải khám bệnh đi.”
Hoá ra là bởi vì cái này.
Vì bị cồn kích thích, Mộc Dương cười nhạo một tiếng: “Giải Biệt Đinh, không có hôn nhân, chúng ta chỉ là hai người xa lạ, anh quản được việc tôi khám bệnh hay không chắc?”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mộc Dương tiếp tục nói: “Anh trở về tiếp tục cuộc sống của anh, tôi lại tiếp tục làm một tên vô dụng, về sau không ai làm phiền anh, nếu tôi chết thì anh nên vui vẻ mới đúng.”
Giải Biệt Đinh tiếp tục nhíu mày: “Ai nói em là vô dụng?”
Mộc Dương: “……”
Trọng điểm là cái này chắc?
Cậu nhìn chằm chằm Giải Biệt Đinh, sau khi xác nhận anh không cố ý thì trong ngực cuồn cuộn cảm giác buồn bực, “Trước kia tất cả mọi người đều nói chúng ta không phù hợp, chỉ có tôi không nhận ra……”
Tay phải Giải Biệt Đinh khẽ nâng lên, dừng một chút rồi lại thả xuống: “Mộc Dương, anh không đồng ý ly hôn.”
Ngực Mộc Dương không chịu khống chế mà nhảy dựng lên, cậu thống hận việc bản thân không biết cố gắng, sau một hồi nặng nề dùng hết khả năng để bình tĩnh mới nói: “Anh không đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì, hợp đồng đã ký rồi, làm gì có chuyện lật lọng.”
Rượu đúng là thứ tốt, khiến cậu vô cùng mỏi mệt, đến mức lý do Giải Biệt Đinh không muốn ly hôn cũng lười hỏi.
Cứ như vậy đi.
Cớ sao cứ phải lưu luyến bịn rịn, dây dưa không rõ?
“Anh trở về đi, tôi mệt rồi, buồn ngủ lắm.” Mộc Dương nghiêm túc nói: “Không cần anh phải lo lắng cho ba mẹ đâu, chuyện ly hôn tôi sẽ nói rõ ràng.”
Khoé miệng Mộc Dương hơi nhếch, cậu sợ nếu không xoay người thì mình sẽ khóc, quá mất mặt.
Nếu không thì đối với Giải Biệt Đinh, ngoại trừ ấn tượng là tên phiền phức dối trá, cậu còn có thêm cái danh con quỷ thích khóc nhè.
Mộc Dương đi vào thang máy, không hiểu sao lại không vội vã ấn nút đóng cửa.
Nhất định là do uống nhiều quá nên tay mới mềm đi, không còn sức lực.
Cho đến khi thang máy đóng lại, cũng không có người thứ hai xuất hiện.
Mà Giải Biệt Đinh đang ở trước lễ tân: “Lấy giúp tôi phòng cạnh cậu ấy nhé.”
Trước lễ tân là một phụ nữ trung niên, có vẻ như là chủ của khách sạn, bà nhìn Mộc Dương đã tiến vào thang máy: “Cậu ấy đã đặt một tháng, còn cậu thì sao?”
“Giống cậu ấy.”
Khách sạn của thành nhỏ hiếm khi kiếm được đơn lớn như này, bà chủ lập tức chọn cho Giải Biệt Đinh một căn phòng tốt: “Không phải ở bên cạnh đâu, nhưng ở đối diện, phía tây còn có cửa sổ sát đất nhìn được Trường Giang.”
Anh đi vào thang máy cũ xưa, chậm rãi tiến vào tầng 4, trên mặt đất trải thảm giá rẻ, tiếng bước chân có vẻ hơi nặng nề.
Số phòng của anh là 0435, đối diện với 0436.
Giải Biệt Đinh đứng ở cửa nhìn hồi lâu, trong ngực xuất hiện cơn đau ê ẩm tê tái.
Cơn đau đó rất giống với khoảng thời gian Mộc Dương ra đi vào kiếp trước, nhưng cũng có điểm không giống.
Anh không phân biệt được.
Qua hai mươi phút, anh mới dùng thẻ phòng mở cửa 0435, cùng lúc đó cửa phía sau cũng mở ra.
Giải Biệt Đinh quay đầu nhìn lại, vành mắt Mộc Dương đỏ bừng, vừa giận dữ lại vừa khổ sở: “Sao anh còn chưa cút đi?”
“Anh và em cùng nhau đi.”
“Tôi sẽ không đi.”
“Anh cũng sẽ không đi.”
Mộc Dương nhìn chằm chằm anh hồi lâu, lại đóng sầm cửa lại.
*
Năm phút sau, Giải Biệt Đinh mới đi vào phòng tắm mở vòi nước ra.
Dòng nước nóng bỏng xối trên làn da có cảm giác hơi rát, khiến Giải Biệt Đinh đang nhắm hai mắt phảng phất như đã trở lại ngày gặp tai nạn xe cộ ấy.
Khi tiếng nổ mạnh vang lên, anh còn chưa chết luôn.
Nửa phút cuối cùng trong trong cơn hoả hoạn, ngoại trừ cơn đau đớn chết lặng, điều duy nhất anh nghĩ đến không phải là tiếc nuối, cũng không phải nỗi sợ hãi khi đối diện với tử vong, mà là Mộc Dương.
Chỉ có Mộc Dương.
5 năm sau thân thể hắn cũng không khác lắm so với bây giờ, Giải Biệt Đinh lau khô nước rồi bọc khăn tắm đi ra ngoài, nghe thấy ở cửa truyền đến một tiếng lẩm bẩm: “Đến cả cửa cũng không đóng thì chẳng phải là gặp tình nhân à?”
Mộc Dương bị sự xuất hiện đột ngột của Giải Biệt Đinh làm cho hoảng sợ.
Cậu bĩu môi nhìn cơ bụng Giải Biệt Đinh: “Anh không mặc quần áo đã mở cửa rồi, anh không tuân thủ nam đức!”
Giải Biệt Đinh: “……”
Lúc này dưới tác dụng chậm của rượu mạnh, Mộc Dương đã say hoàn toàn.
Giải Biệt Đinh cũng không thấy lạ khi Mộc Dương như vậy. Trong 5 năm kết hôn, Mộc Dương đã vô số lần say rượu về nhà trong đêm khuya, lúc về nhà cũng là lúc điên vì say rượu, lăn lộn tới mức người khác không thể tưởng tượng nổi.
Anh nói: “Tiến vào.”
Mộc Dương: “Tôi không!”
Nhưng cậu vẫn ngồi xổm rồi tiếng vào từng bước một, giống như một con ếch xanh to tướng không biết nhảy.
Giải Biệt Đinh xoa phần giữa mày, kéo Mộc Dương lên: “Đi lên giường ngủ.”
“Tôi muốn ngủ cùng anh.”
“…… Được.”
Mộc Dương chọc chọc xương quai xanh của Giải Biệt Đinh, thật ra cậu muốn chóc mặt cơ, nhưng chiều cao không đủ, giơ tay thì lại quá mệt mỏi.
“Anh là giả.” Mộc Dương lại ngồi xổm xuống, oán hận nói: “Giải Biệt Đinh sẽ không ngủ với tôi, anh ta còn chẳng hôn tôi thì chịch tôi thế nào được?”
“…………”
Hai người hiểu ý nghĩa của việc ngủ theo hai cách khác nhau.
Giải Biệt Đinh trực tiếp kéo sau cổ Mộc Dương, bế lên giường như bế trẻ con: “Chẳng phải đã nói mệt à? Ngủ đi.”
Anh vẫn làm điều đã thực hiện vô số lần trong 5 năm quá khứ, dùng đệm chăn bọc Mộc Dương thành con nhộng rồi tắt đèn.
Tay chân mất đi tự do, trước mắt lại chỉ một màu đen, Mộc Dương bỗng chốc yên tĩnh lại, qua một lúc lâu cậu mới lên tiếng: “Giải Biệt Đinh.”
Giải Biệt Đinh không nói gì, lúc Mộc Dương uống quá nhiều, càng có người phản ứng lại thì cậu càng hăng hái.
Mộc Dương kiên trì, không ngừng lên tiếng: “Giải Biệt Đinh, anh có khóc hay không?”
Giải Biệt Đinh sững người: “Gì cơ?”
Mộc Dương lặp lại một lần nữa: “Giải Biệt Đinh, sau khi em chết…… anh có khóc hay không?”
Động tác cài khuy áo của Giải Biệt Đinh ngừng lại, trong bóng đêm trông như một bức tượng điêu khắc cứng đờ.
Về việc tại sao Mộc Dương lại muốn ly hôn, vì sao sẽ biết trước về thành trấn này đã có đáp án —— Mộc Dương giống anh, đều đến từ tương lai 5 năm sau.
Mộc Dương lăn lộn trong đệm chăn, muốn ra ngoài: “Nếu em chết rồi, anh có khóc hay không?”
Qua hồi lâu Giải Biệt Đinh mới trả lời: “Không.”
Với người khác thì sẽ là nếu, nhưng với anh mà nói thì đã biết đáp án.
Nhưng tay anh đè lên phần ngực đau đớn, đúng là không khóc thật, nhưng hình như trái tim xảy ra vấn đề.
Bắt đầu từ ngày Mộc Dương đi…… Dường như nó không muốn đập nữa.
“Anh không tuân thủ nam đức!” Mộc Dương khóc lóc lấy cái chân duy nhất còn cử động được đá Giải Biệt Đinh, “Chồng anh chết rồi mà sao anh lại không khóc!”
Sau một hồi yên tĩnh, khi Giải Biệt Đinh cho rằng Mộc Dương đã ngủ, anh nghe thấy giọng nói vừa nhẹ vừa thấp của Mộc Dương: “Tôi không được thích anh nữa.”